Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 403




“Đùa cái gì vậy, tôi được chọn rồi sao?”

Khi biết được cái tin này, khuôn mặt của Phương Dạ tràn đầy dấu chấm hỏi.

Không phải em ở đây để làm nước tương, người mù sẽ chọn em nào?

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy vóc dáng và khuôn mặt của Hạ Tâm Di, anh cũng có chút đắc ý, dù sao thì ban nãy những hội viên đó tuy không xấu xí dị hợm, nhưng cùng lắm chỉ có thể coi là là tầm trung mà thôi, đây mới thực sự là hàng cao cấp!

Chao ôi, anh đây đúng thật là một con đom đóm trong đêm đen, cho dù ở đâu cũng được mỹ nữ chú ý đến...

Đối mặt với ánh mắt đố kỵ, ghen ghét và hận thù của người khác, Phương Dạ dương dương tự đắc nói: “Người đẹp, cô có chắc là muốn chọn tôi không?”

 “Chắc chắn!”

“Tôi có thể hỏi lý do tại sao không?”

“Tôi không thể nói tại sao, chắc là vì anh trông thuận mắt hơn một chút, bởi vì tôi có hơi ghét những người đàn ông trang điểm.” Hạ Tâm Di thờ ơ nói: “Đã không còn sớm nữa, tôi phải gấp rút đi dự tiệc. anh mau đi xuống đi.”

Mặt Phương Dạ đột nhiên đỏ bừng lên, hóa ra đối phương không phải bị thu hút bởi vẻ đẹp trai của anh, hoàn toàn là nhờ phúc của việc không trang điểm!

Cô gái mặc đồ công sở tiến lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh trai, vị này là hội viên kim cương đen đầu tiên trong cửa hàng của chúng tôi, anh phải cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ cho anh một phong bì đỏ lớn, nhờ anh nhé!”

Phong bì đỏ không quan trọng, miễn là có thể kích hoạt được phần thưởng.

Phương Dạ gật đầu: “Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ tùy cơ ứng biến.”

“Chúng ta đi được rồi chứ?” Hạ Tâm Di sốt ruột hỏi.

“Đương nhiên là được rồi, chúng ta đi thôi.”

Phương Dạ vừa nói xong, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay của anh, Hạ Tâm Di nghiêng người nhẹ nhàng dựa vào anh như một con chim nép vào người.

“Từ bây giờ trở đi, anh là bạn trai của tôi.”

Phương Dạ có chút thất thường nói: “Nhưng chỉ có ba giờ mà thôi!”

“Chẳng lẽ anh còn muốn cả đời à?” Hạ Tâm Di khẽ cau mày: “Tôi cảnh cáo anh trước, trong ba giờ này, chỉ có tôi được chạm vào anh, anh tuyệt đối không được tự ý chạm vào tôi, đã hiểu chưa?”

Yêu cầu quái đản gì thế này, chẳng lẽ anh đây chỉ có thể bị động hưởng thụ thôi sao?

Phương Dạ mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn đồng ý: “Được được được, khách hàng là thượng đế, cô nói không đụng thì sẽ không đụng.”

“Chúng ta vừa đi vừa nói, tôi vẫn còn một số chuyện cần chú ý muốn nói với anh.” Hai người đang đi dạo ở trung tâm thương mại, Hạ Tâm Di đưa Phương Dạ vào một số cửa hàng quần áo nam hàng hiệu cao cấp, thực ra là muốn giúp anh ấy đổi trang phục.

“Mặc dù gu ăn mặc của anh rất tầm thường quê mùa, nhưng thân hình và khí chất của anh vẫn khá ổn. Bộ đồ này rất hợp với anh.” Hạ Tâm Di rất hài lòng với diện mạo mới của Phương Dạ.

“Tại sao cô lại mua quần áo cho tôi?” Phương Dạ gãi đầu.

“Vì bữa tiệc sau này, tôi cần anh giúp tôi diễn cho người ngoài thấy.” Hạ Tâm Di nhàn nhạt nói: “Biểu hiện tự tin lên một chút, trong kịch bản của tôi, bạn trai của tôi là một triệu phú, nên đương nhiên không thể ăn mặc quá xuề xòa. Đi thôi, tôi sẽ mua cho anh một chiếc đồng hồ khác. ““

“Hóa ra chỉ là một triệu phú. Tôi còn tưởng là tỷ phú nữa cơ.” Phương Dạ cười hì hì.

“Anh cũng có tự tin quá nhỉ, nhưng đáng tiếc là hình tượng này khác quá xa so với một người làm tỷ phú, mọi người sẽ không tin đâu.”

Phương Dạ bĩu môi, cái gì mà khác quá xa chứ, rõ ràng có câu nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài đấy, tài sản của anh đây cộng lại chắc chắn đã hơn một trăm tỷ rồi, chẳng lẽ còn phải dùng bút nét thật to viết lên mặt sao?

Hạ Tâm Di tập trung nói: “Anh phải nhớ, nếu có ai đó hỏi anh, anh cứ nói rằng anh mở một công ty ngoại thương, doanh thu hàng chục triệu một năm, có một biệt thự đứng tên mình, một chiếc BMW 760... đã nhớ chưa hả?”

Phương Dạ nghe đến mức há hốc mồm: “Cái đó, cô nói thật sự là nhanh quá, tôi có thể tìm một quyển sổ nhỏ để ghi lại được không?”

Hạ Tâm Di ra vẻ luyện sắt không thành thép: “Con người anh trí nhớ sao mà tệ vậy. Tôi nhắc lại một lầ nữa, anh nhớ kỹ hết toàn bộ trong đầu cho tôi, không được dùng sổ!”

“Được, được, được, vậy thì cô nói chậm thôi.”

 

 

Vài phút sau, Phương Dạ cuối cùng cũng đã ghi nhớ được “tài sản” của mình, Hạ Tâm Di cũng chọn cho anh một chiếc đồng hồ Longines trị giá một trăm tám mươi nghìn nhân dân tệ. Sau khi đeo vào, hình tượng, khí chất đều ngay lập tức tăng vọt lên một bậc.

“Được rồi, cuối cùng cũng hơi ra dáng rồi đấy!” Hạ Tâm Di cẩn thận đánh giá lại một hồi lâu, cuối cùng hài lòng gật đầu.

“Thật đáng tiếc dáng vẻ trông còn non nớt quá, rất có thể sẽ bị bọn họ nghi ngờ mất!” Cô ta vừa nghĩ đến điều đó đã có chút lo lắng.

Phương Dạ yếu ớt nói: “Trẻ tuổi không phải là lỗi của tôi, hay là tôi dán râu vào?”

“Anh đấy, cho dù có dán râu trông cũng không giống một ông già!” Hạ Tâm Di do dự một lúc, rồi nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ: “Như vậy đi, tôi sẽ mua cho em một cặp kính, đeo vào chắc là sẽ tốt hơn nhiều đấy.”

Phương Dạ ngập ngừng hỏi: “Kính râm có được không? Như vậy trông sẽ ngầu hơn.”

“Không được, ai lại đi đeo kính râm ở trong nhà? Anh là người lăn lộn trên đường đời hay là kẻ mù? Mắt kính bình thường là được rồi.”

“Vậy được thôi...” Phương Dạ chỉ đành thỏa hiệp.

Mười phút sau, hai người xuất hiện ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Hạ Tâm Di không lừa người ta, xe của cô ta đúng là một chiếc BMW M760Li màu xám bạc đời mới nhất phiên bản thể thao. Giá thị trường thấp nhất cũng phải là ba triệu nhân dân tệ, rất hiếm thấy trên đường phố Hoa Hải.

Phương Dạ: “Người đẹp...”

Hạ Tâm Di nhắc nhở: “Bây giờ tôi là bạn gái của anh, phải gọi tôi là Tâm Di hoặc Tiểu Di.”

Phương Dạ nhanh chóng thay đổi: “Người đẹp Tâm Di, cô mua chiếc xe này à?”

“Bỏ chữ “người đẹp” đi!” Hạ Tâm Di có chút dở khóc dở cười, cái tên này đang cố ý chọc giận cô ta sao?

“Chiếc xe này không phải của tôi, mà là của cha tôi.”

Phương Dạ cười và nói: “Tôi đã nói mà, nó trông quá ổn chững chạc và hoành tráng, không hợp với khí chất của cô một chút nào.”

Hạ Tâm Di trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: “Đừng nói nhiều lời nhảm nhí nữa, anh có biết lái một chiếc xe đắt tiền như vậy không?”

Phương Dạ ra vẻ trịnh trọng vỗ ngực nói: “Tôi không phải khoe khoang, trực thăng và xe tăng tôi còn có thể lái nữa là, huống chi là những loại xe bốn bánh này.”

Với kỹ năng lái xe trong người, anh quả thực có thể lái mọi loại phương tiện giao thông một cách dễ dàng, nhưng nếu người khác nghe thấy thì chính là đang khoác lác mà thôi.

Trực thăng còn có thể tin, vốn dĩ trong nước có rất nhiều trường dạy lái xe chuyên nghiệp, nhưng xe tăng thì rõ ràng là đang nói xạo, có tiền thì cùng không có nơi nào để học cả!