Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 399




Kể từ sau lần video hoàn hảo ở nhà tang lễ Tây Pha bị hai anh chàng giao hàng phá nát toàn bộ, Điền Nhân hận Phương Dạ thấu xương.

Là một giám đốc trẻ có trình độ chuyên môn, cô ta thề sẽ trả mối thù này, hay ít nhất cũng phải để Phương Dạ được nếm thử sự lợi hại của chính mình.

Ngã ở đâu thì bò lên từ đó, nếu bên đó đã không sợ zombie của phương Tây, vậy hẳn là sẽ sợ mấy loại ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện như có như không của phương Đông đúng chứ?

Để lên kế hoạch cho video chơi khăm này, Điền Nhân đã bỏ ra rất nhiều công sức để tìm kiếm một địa điểm tuyệt vời như số 244 Bình Sơn, nghe đâu nơi này đã không còn hoạt động vì bị ma ám từ thế kỷ trước lận, cô tìm chủ nhân nơi này rồi thuê lại nó, tiếp đó lại dựa theo lời kể lại về dáng vẻ của ma quỷ mà phỏng lại, quyết định tự mình lâm trận, dọa tên nhóc Phương Dạ này.

Lúc biết hôm nay Phương Dạ đi làm, cô ta lập tức đặt hàng ship ở quán trà sữa, quả nhiên tên to gan lớn mật đó nhận giao thật!

Đáng tiếc có tính thế nào cũng không ngờ được tốc độ của Phương Dạ lại nhanh đến vậy…

Thấy anh chàng shipper đi ra khỏi tòa nhà, Điền Nhân xém chút nữa thì tự cắn luôn đầu lưỡi mình.

Cái quái gì vậy, không phải chủ quán nói một tiếng nữa mới đến đó sao, mình và quay phim vừa vào chỗ mà sao hàng đã đến nhanh vậy?

Lúc mặt cô ta và nhân viên công tác trốn cùng mặt còn đang ngây ra thì Phương Dạ đột nhiên mỉm cười chào hỏi: "Hello, cô gái trong đó chắc là chị gái cô nhỉ, các cô mặc sườn xám thế này đẹp lắm đấy.

Người còn đang muốn phun máu như Điền Nhân sững cả ra: “Anh…Anh vừa nói gì, người ở trong ấy?"

“Phải đó, người trong ấy không phải chị của cô à?” Phương Dạ nghi ngờ hỏi.

Bên trong là bà chị ma quỷ, người của tôi ở hết trong sân đây này!

Điền Nhân thoáng nghĩ, chẳng lẽ kế hoạch của mình bị đối phương nhìn thấu nên giờ là đang chọc khóe mình đúng chứ?

Nghĩ đến đây xong, cô ta bình tĩnh lại đôi chút, nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi là con một, lấy đâu ra chị gái, anh nhìn nhầm rồi chứ gì?”

Phương Dạ bật thốt: “Sao mà vậy được chứ, tôi còn chọc ghẹo cô ấy nữa!”

“Chọc… chọc ghẹo cô ấy?” Miệng nhỏ của Điền Nhân tròn thành chữ O luôn rồi.

Phương Dạ xấu hổ cười: “Không phải, không phải, ý của tôi nói là, tôi nói chuyện với cô ấy, sao mà lầm cho được?”

“Vậy cô ấy trông thế nào?”

Phương Dạ bóp ngón tay nói: “Khuôn mặt cô ấy giống cô lắm, thắt hai bím tóc, nước da trắng hơn cô một tý, dáng người đẹp hơn cô một tý, mắt to hơn cô một tý…”

“Dừng, dừng, dừng, tôi biết rồi!” Điền Nhân bị mấy cái “một tý” làm cho phát bực, bản thân mình cũng là một người đẹp, sao lại trở thành thứ dơ bẩn đến vậy được?

Cô ta lấy ra một bức ảnh cũ kỹ ố vàng, chỉ vào người trong ảnh: “Anh xem thử xem cô ấy nhìn thế này đúng chứ?”

Phương Dạ quay qua nhìn, trong ảnh chỉ thấy một cô em gái đang mỉm cười xinh đẹp, mặc dù hơi mờ nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra cô ta là người đẹp vừa gặp trên lầu.

“Phải rồi, là cô ấy đấy!”

Điền Nhân thỏ thẻ nói: “Anh chắc chứ?”

“Tất nhiên là chắc rồi, ánh mắt này, nụ cười này y hệt luôn, đúng đấy!” Phương Dạ gật đầu.

“Thế anh nhìn mặt sau đi!”

“Mặt sau?” Phương Dạ lật bức ảnh lại, thấy một dòng chữ nhỏ được viết bằng bút máy ghi.

Tuyết Nhi mà tôi yêu, chụp vào mùa xuân năm 1985…

Có luồng khí lạnh chạy từ xương cụt Phương Dạ lên đỉnh đến đầu, làm anh rùng mình một cái!

Điền Nhân cười lạnh: “Đừng vờ vịt nữa, anh không dọa được tôi đâu, căn nhà đó đã bỏ hoang mấy mươi năm rồi, trong đó căn bản là chẳng có ai cả!”

Phương Dạ đột nhiên bắt được điểm quan trọng trong lời nói của cô ta: “Nhà này không có người ở vậy cô ở đây làm gì?”

“Cái tên đáng ghét nhà anh, là anh muốn tôi xổ hết ra đấy nhá, được, Điền Nhân tôi hôm nay nhận thua, mọi người ra cả đi!” Sau khi Điền Nhân vỗ tay, đám nhân viên xấu hổ lần lượt đi ra, làm Phương Dạ ngẩn cả ra.

“Các người đang… quay video à?”

Điền Nhân căm phẫn bất bình nói: “Ờ đấy, lần trước ở nhà tang lễ Tây Pha cũng là trò đùa của tôi.”

“Chả trách có cô nhìn quen đến thế, ra là lần trước đó zombie.”  Phương Dạ lúng túng gãi đầu: “Vậy lần này các cô…”

“Lần này vốn là định giả quỷ dọa anh một chút, nhưng mà thất bại rồi!” Điền Nhân nói: “Giờ mọi người đã lật bài ngửa cả rồi, anh không cần phải lừa tôi nữa, trong nhà đó không có người!”

“Tôi thề với trời, thật sự là không hề lừa cô!” Phương Dạ thề thốt nói: “Không thì chúng ta cùng đi gặp cô ấy.”

Một cô gái hỏi: “Điền Nhân, anh ta nói là ai vậy?”

“Còn ai được nữa, là ma nữ trước chủ cho thuê nhà nói ấy!” Điền Nhân đáp: “Nói còn gặp cô ấy trên tầng, hai người còn trò chuyện mấy câu.”

Cô gái cười nói: “Anh chàng, lúc trước chúng tôi đã kiểm tra căn nhà này mấy lần rồi, trên tầng đều là ván gỗ bít chặt căn bản là không vào được, anh đừng giỡn nữa.”

“Không thể nào, vửa rồi tôi lên mở mà.” Phương Dạ có phần không phục: “Nói nhiều vô nghĩa, chúng ta lên trên xem thử.”

“Được, chúng ta đi.” Nhóm người Điền Nhân đi theo phía sau, bước vào rồi Phương Dạ đột nhiên phát hiện ra đèn ở cầu thang không bật được.

Điền Nhân nói: “Đừng thử nữa, chủ thuê trước đã mấy mươi năm rồi không đóng tiền điện, anh mà bật được mới có quỷ đó!”

Phụt!

Vừa nói xong thìa ngọn đèn mờ ảo đột nhiên bật sáng, có cô gái hét lên sợ hãi.

“Đừng hoảng, không phải chỉ là một ngọn đèn thôi à, có gì mà  giật mình cơ chứ?” Điền Nhân có vài phần ngoài mạnh trong yếu nói, kỳ thật, cô ta cũng bị ánh đèn làm cho giật mình, chẳng qua là cô ta không để lộ ra mà thôi.

“Xin… Xin lỗi tôi căng thẳng quá rồi!” Cô gái nơm nớp lo sợ xin lỗi.

“Lần sau chú ý một chút, chúng ta là đoàn chuyên nghiệp, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà sợ?”

Phương Dạ nhắc nhở: “Chú ý đỉnh đầu, vừa có bình hoa vô duyên vô cớ rơi xuống, xém chút là trúng tôi rồi.”

Lần này mọi người lại càng căng thẳng hơn nữa, không chỉ phải nhìn xung quanh xem có bóng ma hay không mà còn phải chú ý xem trên trời có đột nhiên rơi gì xuống đầu hay không, mệt quá mà.