Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 396




Sau khi lấy chiếc xe ba bánh đã phủ bụi một thời gian dài của mình ra khỏi kho, Phương Dạ lại bắt đầu cuộc sống làm shipper vui vẻ của mình, đơn đầu tiên không xa lắm, ship đến một trung tâm thể dục dạy cầu lông nào đó.

Trong sân đánh cầu lông của một trung tâm thể dục, một nam và một nữ đang đánh tay đôi một cách kịch liệt, hai người đánh qua đánh lại, đánh đến quả cầu lông nho nhỏ bay tới lui như một con bướm, rõ ràng là trình độ cao hơn người khác rất nhiều.

Mặc dù trông có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng thể lực và độ nhanh nhẹn của đàn ông rõ ràng là tốt hơn phụ nữ, điểm số rất nhanh đã biến thành 1:1.

Vương Mẫn vừa lau mồ hôi vừa thở dốc nói: “Đàn anh, hôm nay anh đánh giỏi quá, em hoàn toàn không phải là đối thủ của anh!”

Lý Kiếm nói một cách đắc ý: “Đây là kết quả của việc huấn luyện đặc biệt trong sáu tháng của anh đó, không phải khoác lác chứ bây giờ cả Hoa Hải này chẳng có mấy ai thắng được anh đâu, em có thể thắng được một ván cũng xem như là giỏi lắm rồi!”

Vương Mẫn cười nói: “Được, chỉ cần anh thắng thêm một ván, em sẽ đồng ý làm bạn gái của em theo như giao hẹn trước đó.”

Lý Kiếm bật cười nói: “Vậy còn chờ gì nữa, nào nào nào, chúng ta tiếp tục ván tiếp theo.”

Vương Mẫn cười khổ nói: “Để em thở một chút đã, tay chân em mỏi nhừ rồi, hoàn toàn không thể phát huy được sức lực.”

Mặc dù Lý Kiếm gấp đến vò đầu bứt tai, nhưng cũng không thể ép buộc đối phương quá, vào lúc này, một anh trai mặc áo may ô màu vàng bước vào.

Phương Dạ giơ hàng trong tay lên, hỏi: “Cho hỏi là người đặt trà sữa Miêu Bất Lí?”

“Là tôi đặt!” Vương Mẫn giơ tay nói.

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ đến gần, đầu cô ta đột nhiên lóe sáng: “Anh shipper, anh có biết đánh cầu lông không?”

Phương Dạ nói một cách khiêm tốn: “Trình độ bình thường thôi, cũng xem như biết đánh.”

“Vậy hay là anh giúp tôi đánh một ván đi?” Vương Mẫn mỉm cười nói: “Tay chân tôi hơi mỏi, phải mất một lúc mới bình thường lại được, anh đánh giúp tôi một lúc có được không?”

“Không thành vấn đề!” Phương Dạ lập tức đầy sức sống.

Vương Mẫn nhìn về phía Lý Kiếm: “Đàn anh, em để anh trai này thế em, chắc không có vấn đề gì chứ?”

Lý Kiếm do dự nói: “Vậy giao hẹn trước đó của chúng ta…”

Vương Mẫn thề thốt nói: “Yên tâm, chỉ cần anh thắng anh ta một trận, em vẫn sẽ hẹn hò với anh.”

Đánh thắng cậu chàng shipper là được?

Trong lòng Lý Kiếm đột nhiên vui sướng.

Đây hoàn toàn là một bài toán tặng điểm, xem ra đàn em cũng đã có ý với anh ta từ lâu rồi?

Anh ta mặt mày rạng rỡ: “Được, một lời đã định!”

Mẹ nó, thế mà ván này còn có đặt cược nữa, khiến anh đây thật là áp lực đó!

Lỡ như một lát thắng bạn trai tương lai của cô ta rồi, vậy không phải anh sẽ trở thành người có tội chia rẽ uyên ương sao?

Phương Dạ do dự nửa giây, cuối cùng vẫn lén hỏi cô ta một cách thăm dò: “Người đẹp, tôi hỏi một chút, rốt cuộc là cô muốn tôi thua, hay là muốn tôi thắng vậy?”

Anh tưởng anh là ai chứ, một tên shipper như anh mà có thể thắng được đàn anh của tôi sao?

Vương Mẫn đột nhiên không nhịn được mà bật cười: “Anh cứ thả lỏng tay chân đánh là được, cứ cố gắng hết sức mình, thể hiện phong thái, thể hiện trình độ!”

Phương Dạ gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, lỡ kết quả không theo ý cô, cô cũng không được đánh giá kém cho tôi đâu đấy?”

“Đương nhiên tôi sẽ không làm vậy.”

“Nhóc con, cậu đừng có đề cao bản thân quá, cho dù có đánh thế nào, kết quả cũng sẽ không thay đổi đâu.” Lý Kiếm cười một cách hào sảng: “Có thể đánh một ván cầu lông với Lý Kiếm tôi, xem như hôm nay cậu đạp phải vận cứt chó rồi, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ nhường một chút vào lúc thích hợp, sẽ không để cậu bị điểm không đâu.”

“Vậy thì cảm ơn anh nhé.” Phương Dạ cười hi hi, nhận lấy vợt cầu lông trong tay Vương Mẫn.

Anh phát trái cầu đầu tiên, sau khi nhìn thấy cầu lông bay qua lưới một cách xiêu vẹo, Vương Mẫn lắc lắc đầu, đây là trình độ nghiệp dư đến không thể nghiệp dư hơn nữa, không khác người mới học là mấy, có khi đàn anh chỉ dùng tay trái cũng có thể khiến anh trai shipper này thua thê thảm.

Trên mặt Lý Kiếm nở nụ cười hả hê của kẻ mạnh, nhóc con, tôi sẽ cho cậu xem thế nào là cao thủ thật sự!

Anh ta dùng vợt đánh nhẹ mặt bên của trái cầu, khiến quả cầu quay vòng bay qua lưới trắng, người bình thường mà nhìn thấy cảnh này thì đều sẽ bị dọa đến ngây người, đừng nói đến việc tiếp được trái cầu.

Một giây sau, một bóng dáng đột nhiên lóe lên dưới tấm lưới.

Cái quỷ gì vậy!

Lý Kiếm vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, chỉ nghe thấy một tiếng khẽ vang lên, trái cầu lông đã bị người kia đánh bay cao vút lên trời rồi bay qua bên đây, còn đập mặt lên mặt anh ta nữa.

A ui!

Trong sân cầu lông vang vọng tiếng kêu thảm thiết của người nào đó, khiến không ít học viên giật mình một cái.

Mặc dù phần trước của cầu lông rất mềm mại, nhưng bị đập từ trên cao xuống vẫn sẽ rất đau, Lý Kiếm cảm thấy trên mặt mình nóng rát, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi.

Vương Mẫn vội vàng chạy qua: “Đàn anh, mặt anh không sao chứ?”

Lý Kiếm ép buộc bản thân mình nở nụ cười, nói: “Không… không sao, lúc nãy không cẩn thận xảy ra sai sót, xấu hổ quá!”

Phương Dạ nói một cách áy náy: “Xin lỗi, lúc nãy tôi tiếp cầu có hơi dùng sức, lần sau tôi sẽ chú ý một chút!”

“Không cần, cậu cứ phát huy như bình thường là được!” Lý Kiếm đương nhiên sẽ không để cô gái mình thích xem thường mình rồi, anh ta không chút do dự mà đẩy Vương Mẫn ra, nói một cách bình tĩnh: “Tiếp tục!”

Anh ta cho rằng việc bị cầu đập vào mặt lúc nãy chỉ là trùng hợp, lực cánh tay của thằng nhóc này không tệ, thế mà lại có thể đánh cầu lên cao như vậy, anh ta đúng là quá sơ suất rồi!

“Được, tôi đánh đây!”

Bởi vì cú đánh vừa rồi của Phương Dạ có hiệu quả, nên anh đã ghi được một điểm, tiếp tục phát cầu.

Nhìn thấy trái cầu bay qua một cách liêu xiêu không có sức, Lý Kiếm không nương tay nữa, bước lên một bước lớn rồi đánh một cú vừa nhanh vừa mạnh, trái cầu gần như bay qua ngang lưới trắng, mục tiêu là nửa sau bên phải của sân.

“Đánh hay lắm!” Vương Mẫn vừa mở miệng, thì nhìn thấy Phương Dạ vốn dĩ đang ở nửa sau bên trái của sân bay qua đó như cơn gió, cổ tay khẽ vung, đánh trái cầu lông bay về bên kia.

Lý Kiếm nằm mơ cũng không ngờ rằng trái cầu được đánh ở góc độ gian trá như vậy lại có thể bị Phương Dạ tiếp được, anh ta dốc hết sức xông về nửa sau sân, cuối cùng cũng đánh được cầu qua bên kia, nhưng góc độ có hơi cao.

Đương nhiên Phương Dạ sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, cả người anh đứng ở sau lưới nhảy cao lên, sau đó là một cú đập cầu đáp trả lại đối thủ!

Sau một tiếng ầm vang dội, trái cầu lông bị đánh trở về lại đập lên sóng mũi của Lý Kiếm một lần nữa…

Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng tốc độ của trái cầu thật sự quá nhanh, anh ta vốn dĩ không có thời gian để né!

Cmn, có cần phải đánh chuẩn xác như vậy không?

Lý Kiếm chảy máu mũi ngồi xổm xuống đất đau khổ rơi lệ, hai cú “cầu vả mặt” này không những đã đập vỡ thể diện của anh ta, mà còn quăng xuống đất giẫm đạp vài cái.

“Đàn anh, nào, để em lau máu mũi cho anh.” Vương Mẫn luống cuống vội vàng đưa khăn giấy cho Lý Kiếm.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi không ngờ đến trái cầu như vậy anh cũng không tiếp được, là do tôi sơ suất, xin hãy thứ lỗi!” Phương Dạ nói một cách đau lòng: “Hay là ván cầu lông này đừng đánh nữa, tôi nhận thua có được không?”

Chủ động nhận thua? Như vậy có khác gì bố thí chứ?

“Không được, tôi vẫn có thể tiếp tục!” Mặc dù mặt Lý Kiếm đau đớn, nhưng là một người đàn ông, đương nhiên anh ta sẽ không làm một tên hèn nhát trước mặt cô gái mình thích.

Tốt xấu gì anh ta cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt trong nửa năm, ít nhất cũng có thể xếp trong top năm tuyển thủ nghiệp dư ở Hoa Hải, ngay trước mắt là cảnh tượng lấy được đàn em và đi lên đỉnh cao cuộc sống rồi, sao có thể bị một tên shipper phá hoại được chứ?

Đối phương nhét giấy ở hai bên lỗ mũi nhưng vẫn kiên trì, Phương Dạ trái lại nhìn anh ta bằng ánh mắt khác.

“Đợi một chút!”

Thấy Phương Dạ sắp phát cầu, Lý Kiếm lập tức hét to một tiếng.