Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 362




"Được, vậy tôi không ném." Khương Nhan nâng quả cầu kim loại trong lòng bàn tay lên: "Nhìn cái này không thấy chốt mở, sau khi cậu ấn xuống thì ba giây nữa nó mới vỡ ra, nếu như ném trễ vậy thì người xui xẻo chính là cậu đấy."

"Hiểu rồi, hiểu rõ rồi!" Mặt mày Phương Dạ hớn hở nhận quả cầu kim loại, lại hỏi thêm một câu: "Nếu đặt trong túi rồi không cẩn thận đụng trúng thì hậu quả sẽ như thế nào?"

Khương Nhan cười sâu xa nói: "Cậu sẽ hối hận khi bản thân là người đàn ông."

"Thôi vẫn nên bỏ đi." Phương Dạ thành thật thả quả cầu kim loại trở về, món đồ chơi này quá nguy hiểm, vẫn nên ít đụng vào thì hơn. Nếu không may nó nổ luôn trong túi quần, vậy cái này chính là đang luyện Qùy Hoa Bảo Điển rồi, vẫn không nên luyện thì hơn...

Mọi người đi thẳng một đường nhanh chóng xuyên qua khe núi đầu tiên, vừa ngẩng đầu nhìn lại, tòa núi lửa vẫn đang hoạt động cao vút trên mây kia đã gần ngay trước mắt.

Phương Dạ hỏi: "Chú Đạt, đó là Liệt Uyên vậy có phải nó cách núi lửa không xa đúng không?"

"Đâu chỉ không xa, Liệt Uyên vốn chính là đường đi dọc theo chân núi lửa, đợi chút nữa, con sẽ có thể thấy được nó." Chú Đạt nói: "Theo như lời ngài Kim Độ nói, trên Trái Đất tuyệt đối không chỉ có Liệt Uyên của đảo Thiên Đường thôi mà còn có những lối vào thông xuống thế giới dưới mặt đất."

"Ví dụ như?"

"Con có từng nghe nói tới cánh cửa Địa Ngục trên bán đảo Khoa Lạp chưa? Nơi đấy chính là một trong số đó, vẫn chưa bị quân đội kiểm soát..."

Sau khi xuyên qua khe núi thứ hai, một sườn núi lớn kéo dài mấy ki lô mét xuất hiện trước mặt mọi người, vách đá đều là màu hồng của lửa, nhìn một chút thì thật sự giống như ác ma vừa mở ra cái miệng lớn như chậu máu.

Trạm tiền đồn nằm phía trên vách đá đã rõ ràng trước mặt, đội ngũ dừng lại, các thành viên trong đội lái xe bắt đầu hạ hành lý xuống để kiểm tra vũ khí đạn được, còn Pete thì lấy kính viễn vọng ra quan sát tình huống bên trong.

"Tình hình ở trạm tiền đồn bây giờ thế nào rồi?" Ngài Kim Độ hỏi.

"Không thấy có người hoạt động, hơn nữa vừa rồi phát ra tín hiệu vẫn chưa nhận được phản hồi, tình huống không lạc quan lắm."

Pete buông kính viễn vọng xuống: "Chỉ sợ người bên trong đã gặp nạn."

Ngài Kim Độ nói: "Có phải là những tên sâu bọ kia làm ra không?"

"Không có khả năng, trạm tiền đồn dễ thủ khó công, hơn nữa đạn dược và đội ngũ của đám người Deere bọn họ đều rất nhiều, không thể nào không đối phó được mấy thứ sâu bọ kia." Pete nói tiếp: "Vì để cẩn thận, tôi cảm thấy trước hết nên phái vài người đi dò đường thì tốt hơn."

Ngài Kim Độ gật đầu: "Hành động lần này không được xảy ra sơ suất, cẩn thận một chút cũng tốt, cậu đi sắp xếp đi."

"Vâng."

Bởi vì bản thân ông ta phải luôn theo sát bảo vệ ngài Kim Độ cho nên Pete chỉ có thể giao nhiệm vụ dò đường cho phó đội trưởng Khương Nhan.

Khương Nhan không có từ chối, cô ta để em gái ở lại, còn mình thì dẫn theo Phương Dạ và chú Đạt cùng xuất phát. Ba người nhanh chóng mò tới sườn đất cách trạm tiền đồn không xa, nấp phía trên đó rồi cẩn thận quan sát tình hình.

Chú Đạt nhanh chóng nhận ra có chỗ khác thường: "Trên đường có vết đạn, có vài nơi còn có vết tích bị làm nổ mạnh. Có lẽ nơi này từng trải qua một trận chiến ác liệt, từ mùi thuốc súng còn chưa hoàn toàn tản đi có thể thấy chuyện xảy ra chỉ khoảng năm giờ."

Khương Nhan gật đầu: "Khoảng bốn tiếng trước, chúng ta ở bên trong tàu ngầm đã nhận được tín hiệu cầu cứu của trạm tiền đồn, tiếc là sau đó hoàn toàn không liên lạc lại được, cũng không biết bọn họ gặp phải nguy hiểm gì rồi."

Phương Dạ tùy tiện nói: "Chỉ ở đây đoán mò thì làm được cái gì, đi qua nhìn thử chẳng phải sẽ biết à?"

Khương Nhan tức giận nói: "Được đó, vậy phái cậu đi qua đó một mình đấy."

"Ai sợ ai chứ, xem tôi này!" Phương Dạ là kẻ tài cao mà gan cũng lớn, anh nhảy thẳng xuống sườn đất, nghênh ngang đi tới tường vây.

Vừa mới tới gần, trong mũi đã ngửi được mùi máu tươi dày đặc, anh chỉ có thể đeo mặt nạ phòng độc lên, để bản thân khỏi phun ra tại chỗ.

Đây là dạng kiến trúc từ mười năm trước, bởi vì nửa đường bỏ hoang khá lâu nên nhìn qua hơi rách nát, nhưng kết cấu tổng thể thì vẫn hoàn toàn không hề tổn hại.

Phương Dạ nhìn tường vây không cao, anh cũng không có ý định vòng ra trước cửa lớn nên đã trực tiếp nhảy thẳng lên.

Cả người còn chưa rơi xuống đất, anh đã thấy một số thi thể bị vỡ vụn, quần áo của những người này giống hệt trên người mình, có lẽ bọn họ là đội thám hiểm được phái đi trước đó.

Bên cạnh những thi thể còn vài khẩu súng trường đổ nát, khắp nơi la liệt vỏ đạn vàng óng, chứng minh là tình hình chiến đấu trước rất ác liệt.

Không hề nhìn thấy thi thể của kẻ thù vậy chứng tỏ những đội viên này đã thua hoàn toàn, Phương Dạ kiểm tra vết thương trên người bọn họ, nhưng không tìm ra được manh mối.

Vết thương bằng phẳng nhẵn bóng, giống như tạo thành từ vũ khí sắc bén chứ không phải là sâu bọ dưới lòng đất như trong tưởng tượng.

Ngay lúc anh muốn đi vào trong tìm kết quả thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động, anh đột ngột giơ súng nhìn lại, thì ra là chú Đạt và Khương Nhan leo tường tới.

Ở bên này, Phương Dạ chửi tục một tiếng rồi để súng xuống: "Chú Đạt à, hai người có thể chào hỏi trước một tiếng không, nếu không may con trượt tay súng thì làm sao bây giờ?"

"Không sao, ngay cả bảo hiểm con còn chưa mở được mà." Chú Đạt nói: "Tình huống ở đây thế nào, có người sống không?"

"Tạm thời không có." Phương Dạ giang tay ra: "Từ vết thương mà nói, hình như bọn họ bị người ta dùng dao chém chết."

"Dùng dao chém chết?" Khương Nhan hơi sững sờ: "Điều này là không thể nào, trên đảo sẽ không có những người khác được."

Vẻ mặt chú Đạt trở nên nghiêm túc, ông ấy ngồi xổm người xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể, chỉ là càng xem sắc mặt càng tối xuống.

Khương Nhan cũng ngồi xổm xuống: "Ngài Lục, có phải ngài nhìn ra được cái gì không?"

Chú Đạt gật đầu: "Bọn họ không phải bị chém chết."

Phương Dạ ngạc nhiên nói: "Không phải bị chém, vậy vết thương thế này từ đâu tới?"

Khương Nhan bất chợt nói: "Tôi biết, là kéo."

"Kéo sao?" Trên mặt Phương Dạ hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

"Không sai, vết thương trên người bọn họ là bị kéo cắt mà ra."

"Ý của chú là có người cầm kéo lớn rồi cắt bọn họ thành từng mảnh như vậy?" Phương Dạ gãi đầu một cái: "Không thể nào, ai sẽ dùng vũ khí độc môn như vậy để giết người chứ?"

Chú Đạt đứng lên: "Không nhất định là người, phía dưới Liệt Uyên có rất nhiều thứ bản địa mạnh mẽ khó mà tưởng tượng, bọn chúng đều không thể nói theo lẽ thường, đi thôi, chúng ta vào trong xem."

Cách nhiều năm mới quay trở lại trạm tiền đồn, trong lòng của ông ấy cũng hơi bùi ngùi, đẩy cánh cửa sắt quen thuộc ra, mùi máu tươi càng nồng xông thẳng vào mũi.

Trong sảnh lớn rộng gần trăm mét vuông đều bị ngâm trong máu, đập vào mắt chính là màu đỏ sậm nhìn mà giật mình, khắp nơi đều là vô số nội tạng người giống như cảnh tượng bên dưới địa ngục. Nếu không phải có đeo mặt nạ phòng độc chắc là Phương Dạ đã nôn một trận rồi.

"Tiểu Nhan, tình huống bên trong trạm tiền đồn ra sao?"

Trong bộ đàm đột ngột truyền tới giọng nói của Pete.

Khương Nhan trả lời: "Toàn quân ở đây đã bị diệt, không biết kẻ thù là ai."

"Toàn quân bị diệt?" Pete giật nảy mình: "Có thấy Deere không?"

"Còn chưa tìm ra, chúng tôi vẫn đang tiếp tục thăm dò."

Sau khi tắt bộ đàm, Khương Nhan bất ngờ phát hiện ra một vấn đề vô cùng quỷ dị, các thi thể ở sảnh lớn này hình như đều không thấy phần đầu.