Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 223




Mặc dù qua gương chiếu hậu nhìn thấy người lái xe ba gác đang lớn tiếng mắng chửi, nhưng Tề Tử Du không quan tâm, cho dù có đâm phải thì bồi thường chút tiền thôi, có gì to tát đâu…

Mặc dù đang ở trong thành phố nhưng anh ta lái xe với tốc độ rất nhanh, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ, cuối cùng chỉ trong vòng mười lăm phút đồng hồ anh ta đã đến kịp quán trà sữa Loan Loan.

Chiếc xe 911GT giá hơn ba trăm vạn dừng ở cửa sau của quán lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Tề Tử Du cố ý đeo một cặp kính đen làm màu, sau đó đẩy cửa xe ra một cách phong độ.

Mấy nhân viên nữ của quán ở ngoài cửa sau khi nhìn thấy anh ta lập tức cúi chào: “Chào giám đốc Tề.”

“Ừ!” Tề Tử Du gật đầu đi vào quán, lúc đi ngang qua còn liếc trộm hai bên mấy lần nhưng bởi vì đã có kính râm che khuất nên mấy nhân viên nữ của quán không phát hiện ra điều gì.

Sau khi đến phòng quản lý của quán, Lý Mộc Vân vội vàng đem ly trà sữa Miêu Bất Lý còn ấm đến.

Sau khi Tề Tử Du nhìn thấy ly trà sữa Miêu Bất Lý thì lập tức sững sờ: “Mộc Vân, màu sắc của loại trà sữa này quá đen, không có thẩm mĩ, hoàn toàn không thể khơi dậy ý muốn mua hàng của khách.”

Lý Mộc Vân giải thích: “Tổng giám đốc Tề, lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại trà sữa này cũng nghĩ giống như anh, nhưng mùi vị mới là điểm sáng nhất của loại trà sữa này, bề ngoài không quá quan trọng.”

Tề Tử Du do dự cầm ly trà sữa lên, sau đó cắn ống hút rồi uống một ngụm.

“Hử? Cái vị này…”

Hai mắt anh ta đột nhiên sáng lên, sau đó uống mấy ngụm lớn, ly trà sữa nhanh cạn chóng hết.

“Quá ngon, quá đã!” Cuối cùng Tề Tử Du cũng tin những lời Lý Mộc Vân nói là đúng, chỉ với ly trà sữa Miêu Bất Lý, loại trà sữa để lại dư vị khó quên cho người dùng thì quán trà sữa Loan Loan hoàn toàn không có cửa thắng quán Vi Miêu Bất Lý.

Lý Mộc Vân mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tề, anh thấy loại trà sữa Miêu Bất Lý này có đáng mua không?”

“Đáng, rất đáng!” Tề Tử Du cười ha ha nói: “Không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta đi mua toàn bộ cửa hàng này, có cách pha chế Miêu Bất Lý thì việc nhà họ Tề trở thành nhà giàu số một ở Hoa Hải chỉ còn là vấn đề thời gian.”

Hai người vui vẻ đến quán Vi Miêu Bất Lý, nhưng chỉ thấy hàng người bên ngoài dường như ngày càng dài ra, đội trưởng Lư của đội bảo vệ đã cử không ít người đến giúp đỡ giữ gìn trật tự.

Tề Tử Du trố mắt đứng nhìn, quá tốt, độ dài của hàng người sắp bắt kịp thời kì hoàng kim của trà sữa Loan Loan ở thành phố rồi.

Hai người đi vào cửa hàng thì có một nhân viên nữ của quán đứng ở cửa lập tức nhắc nhở: “Mời hai người ra phía sau xếp hàng.”

Nhìn thấy đối phương rất xinh đẹp, trong lòng Tề Tử Du cảm thấy hơi ngứa ngáy.

“Người đẹp, anh đây không phải đến mua trà sữa, anh đến mua quán trà sữa này của các em!” Anh ta vừa nói vừa không nhịn được vươn tay sờ đùi đối phương.

Cô nhân viên nữ của quán không ngờ người này lại trực tiếp động tay động chân như vậy, khi cô ta đang kinh hãi thì một đôi tay to rắn chắc đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Tề Tử Du.

Chú Đạt lạnh lùng nói: “Cậu muốn làm gì, giở trò lưu manh ở chốn đông người sao?”

Ông ấy dùng sức rất mạnh, chỉ dựa vào sức lực yếu ớt của Tề Tử Du thì hoàn toàn không thể lay chuyển được.

“Đau đau quá, mau bỏ tay ra!”

Chú Đạt lạnh lùng hừ một tiếng rồi ném anh ta ra, sau đó đứng im trước mặt cô gái giống như một tòa tháp bằng sắt.

Tề Tử Du cúi đầu liếc nhìn, vẫn may, không bị gãy cổ tay, chỉ bị hằn vết màu đỏ.

Tay ông già này đúng là khỏe thật.

Anh ta lấy lại tinh thần rồi nói: “Những gì lúc nãy ông đây nói mấy người không nghe thấy sao, tôi đến đây để mua cái quán này, mau gọi ông chủ của mấy người ra đây!”

Mấy nhân viên của quán ngơ ngác nhìn nhau, những vị khách đang xếp hàng cũng hơi sững sờ, mới ngày đầu tiên bán thử đã có người đến mua lại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tiếng ồn ào ngoài cửa nhanh chóng quấy rầy đến Hạ Vi, chị ấy vượt qua đám người đi đến.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau khi nhìn thấy cô chủ quán còn xinh đẹp hơn, Tề Tử Du lập tức chôn chân tại chỗ.

Một nhân viên nữ của cửa hàng chỉ vào Tề Tử Du rồi nói nhỏ: “Chị Vi, người này nói muốn mua quán của chị.”

“Mua quán của tôi?” Hạ Vi hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn Tề Tử Du: “Này anh, không phải là anh đang đùa đấy chứ?”

“Yên tâm, cái gì đùa chứ chuyện này tôi không đùa!” Tề Tử Du kiêu ngạo nói: “Chắc cô là Hạ Vi, chủ của quán trà sữa này nhỉ, chúng ta làm quen với nhau chút, tôi tên là Tề Tử Du, người của nhà họ Tề ở Hoa Hải, đồng thời cũng là tổng giám đốc quán trà sữa Loan Loan ở khu vực Hoa Nam. Còn đây là cô Lý Mộc Vân là quản lý trưởng của chi nhánh Kim Đỉnh, hôm nay chúng tôi tới đây chủ yếu là muốn tìm cô bàn bạc về chuyện thu mua quán.”

Hạ Vi lịch sự mỉm cười: “Xin lỗi anh Tư, hôm nay tôi mới bán thử Miêu Bất Lý và hoàn toàn không có ý định sẽ bán lại.”

Lý Mộc Vân tự tin nói: “Sau khi bàn bạc với tổng giám đốc Tư cô sẽ có ý định đó thôi, bà chủ Hạ, ở đây nhiều người phức tạp, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh rồi từ từ bàn bạc thêm nhé?”

Mặc dù nói người cùng ngành chính là kẻ thù nhưng Hạ Vi không tiện lên tiếng đuổi người, nên chỉ đành mời bọn họ đến phòng nghỉ ở trên tầng.

Sau khi ba người đã ổn định chỗ ngồi, Tề Tử Du đi thẳng vào vấn đề: “Bà chủ Hạ, tôi thấy vị trí và quy mô quán trà sữa của cô rất được, trang trí cũng rất ổn, thế này đi, tôi ra giá năm trăm vạn mua quán trà sữa này, cô thấy thế nào?”

Lý Mộc Vân lại bổ sung thêm một câu: “Trong đó bao gồm cả việc mua độc quyền công thức pha chế trà sữa Miêu Bất Lý, cô bắt buộc phải làm cam kết bằng văn bản, đảm bảo tính độc nhất của công thức này, cho dù là cô cũng không được sử dụng nó!”

Tề Tử Du gật đầu: “Đúng thế, điểm này rất quan trọng.”

Lúc này Hạ Vi coi như đã hiểu mọi chuyện, hóa ra hai người này đến đây là vì Miêu Bất Lý.

“Xin lỗi, công thức pha chế trà sữa Miêu Bất Lý không thuộc về tôi, tôi chỉ có quyền sử dụng, chứ không có quyền bán lại nó.”

“Không phải của cô?” Lý Mộc Vân sốt ruột hỏi: “Vậy là của ai?”

Hạ Vi lạnh nhạt nói: “Nó thuộc về đối tác của tôi, nhưng cậu ấy là người có tiền nhưng rất khiêm tốn, không có khả năng bán công thức này cho hai người.”

Tề Tử Du cười khẩy nói: “Ở Hoa Hải, chỉ có nhà họ Tần nhiều tiền hơn nhà họ Tề, chẳng lẽ đối tác của cô là người họ Tần sao?”

Hạ Vi nói: “Đương nhiên là cậu ấy không phải họ Tần, cậu ấy họ Phương.”

“Vậy thì được rồi, cô gọi đối tác của cô tới đây, tôi nói chuyện trực tiếp với anh ta.”

“Anh ấy không ở Hoa Hải, buổi chiều mới trở về.”

Tề Tử Du sốt ruột nói: “Mãi tới chiều sao? Thế thì lâu quá, giờ cô gọi điện thoại cho anh ta đi, chúng tôi nói chuyện qua điện thoại.”

Sau khi do dự một lát, Hạ Vi bấm gọi cho Phương Dạ.

Phương Dạ còn tưởng rằng Hạ Vi có việc gấp gì đó: “Chị Vi, em vẫn đang trên tàu, có chuyện gì không?”

Hạ Vi nói: “Là thế này, có tổng giám đốc Tề muốn mua công thức pha chế Miêu Bất Lý của cậu và quán trà sữa với giá năm trăm vạn, vì vậy mới bảo tôi gọi điện thoại cho cậu.”

“Hóa ra là thế.” Phương Dạ không hề do dự nói: “Thế phiền chị nói với bọn họ là em không bán công thức pha chế này đâu.”

“Ừ!”

Hạ Vi rất vui mừng bởi vì thực lòng mà nói chị ấy cũng không muốn bán Miêu Bất Lý.

Chị ấy quay đầu nói với Tề Tử Du: “Xin lỗi anh Tề, đối tác của tôi nói cậu ấy không bán công thức pha chế Miêu Bất Lý.”

Tề Tử Du phán đối nói: “Cái gì mà không bán, thực ra là chê ít tiền chứ gì, để tôi nói chuyện với anh ta.”

Hạ Vi không còn cách nào khác chỉ đành mở loa ngoài rồi đưa cho anh ta.

Tề Tử Du lên mặt nạt người: “Alo, anh Phương phải không, hôm nay tôi nhất định phải lấy được công thức pha chế trà sữa Miêu Bất Lý của anh, nếu như anh chê năm triệu quá ít thì cứ ra giá đi.”

Giọng điệu của đối phương không hề khách sáo, Phương dạ lập tức thấy không vui, anh cười khẩy: “Để tôi ra giá? Tôi sợ giá quá cao anh không chấp nhận nổi.”

Tề Tử Du hừ một tiếng: “Đang đùa sao, nhà họ Tư của tôi là gia tộc lớn thứ hai ở Hoa Hải, tiền không thiếu, anh cứ yên tâm ra ra đi.”

“Nếu anh đã có thành ý như vậy thì tôi muốn một nghìn.”

“Một nghìn vạn đúng không, không thành vấn đề!” Mặc dù Tề Tử Du hơi xót tiền, nhưng một nghìn vạn vẫn trong phạm vi tính toán của anh ta.

Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, ý tôi không phải là một nghìn vạn mà là một trăm tỷ!”