Phương Dạ đứng trong góc khuất vốn định nói: “Ta, Cầm Thỉ Hoàng đây, mau đưa tiền!” nhưng anh sợ bản thân lại bật cười trước thì không có tác dụng đe dọa nữa, nên bóp mũi giả giọng nói linh tinh một câu.
Hầu tử hét lớn: “Ai đang giả thần giả quỷ bên đó đấy, mau lăn ra đây!”
“Hầu ca, vừa rồi chúng ta đã điều tra rồi, trong khu rừng này đứng nói đến người, ngay cả một con chim cũng không có!” Một tên côn đồ có vẻ hơi sợ hãi, nói: “Hơn nữa giọng điệu của người đó rất kỳ quái, lại còn xưng trẫm, lỡ đâu là quỷ vật đã tu luyện nhiều năm rồi?”
“Quỷ cái con khỉ, không cần sợ nó, nhất định là có người đang hù dọa chúng ta!” Hầu tử ngoài mạnh trong yếu nói: “Nhưng bây giờ trời cũng tối rồi, ta đoán Di Lặc gia chắc cũng không có ở trên núi, chúng ta cứ xuống núi trước đã.”
“Đúng đúng đúng, Hầu ca anh minh!” Đám côn đồ gật đầu như gà con mổ thóc, bọn họ thật sự không muốn ở khu rừng cây âm u quái dị này thêm một phút nào nữa, cũng quá doạ người rồi đấy.
Bọn họ tuyệt đối không sợ đánh nhau với người khác, nhưng một khi gặp những thứ quỷ quái không thấy cũng không sờ được mà chỉ có thể nghe được thanh âm này thì thời khắc này bọn họ thấy hơi tim đập chân run rồi đấy.
Tề Tử Tuấn nhìn đám lưu manh mang hai người Giang Tử Nhu và Hạ Mạn Linh rời đi, mà những những tên vệ sĩ bị thương cũng bị mang theo xuống núi, anh ta chưa biết giải quyết tình huống này thế nào, mấy chuyện cưỡng gian thì hành động ở những nơi rừng núi hoang vắng như thế này là thích hợp nhất, xuống núi chính là quay lại khu vực đông dân cư, đến lúc đó thì còn chơi cái quái gì nữa, người qua đường chắc chắn sẽ bắt anh ta nộp cho đội tuần tra!
Anh ta nhìn Tô Thiển Y bị trói chặt hai tay, nhu nhược giống như sơn dương đang đợi bị làm thịt, anh ta thật sự không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này dễ dàng như vậy.
“Sao, lão tử biện, dù sao liền một phút mà thôi, xong việc hẳn là còn có thể đuổi theo bọn họ!”
“Người đẹp, ta tới!”
Tề Tử Tuấn không chút do dự đẩy Tô Thiển Y ngã trên mặt đất, ngay lúc anh ta đang định c ởi quần, thì có một thứ gì đó màu đen thui bay ra từ trong rừng, đập trúng ót của anh ta.
Bụp!
Tề Tử Tuấn không kịp phát ra hét thảm đã ngã gục xuống đất, may là Tô Thiển Y cố sức tránh sang một bên, nếu không cô ta đã biến thành đệm thịt người rồi.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra thứ vừa đập vào đầu Tề Tử Tuấn lúc nãy chỉ là một nhánh cây khô
“Không… Không phải là thụ yêu ngàn năm đấy chứ?”
Tô Thiển Y hít một ngụm khí lạnh, đột nhiên cô ta nhớ đến một bộ phim vô cùng kinh điển, hình ảnh kinh khủng của thụ yêu khắc sâu trong trí nhớ của cô, đã từng khiến cô liên tục mơ thấy ác mộng vài lần, quả thực chính là bóng ma thời thơ ấu!
“Hi hi ha ha…”
Mặt trời dần lặn về phía tây, khung cảnh bên trong rừng cây càng có vẻ u ám, sâu trong rừng còn truyền đến những âm thanh kỳ quái làm cho Tô Thiển Y bị doạ suýt thì són ra quần rồi, cô ta giãy giụa bò dậy, đang định bước đi thì sau lưng lại truyền đến tiếng động lạ.
“A, đừng chạy hướng đó, xe máy điện của anh ở bên này.”
Tô Thiển Y mau chóng dừng bước, cô ta nghe ra được đó là giọng của anh rể.
Cô ta quay đầu nhìn ra phía sau thì thấy một chiếc xe điện màu vàng đang chạy đến, người ngồi trên yên xe đang cười xấu xa kia nếu không phải Phương Dạ thì còn có thể là ai?
“Đồ anh rể xấu xa, nếu anh đến chậm một chút nữa thôi thì em sẽ… em sẽ… huhuhu!”
Sau khi Tô Thiển Y nhìn thấy anh thì gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ bỏ, thay vào đó là cảm giác ấm ức không chịu nổi nữa, cô ta dứt khoát ngồi bệt trên đất khóc nức nở.
Phương Dạ dở khóc dở cười, bước xuống khỏi xe máy điện, sau đó đỡ cô ta đứng dậy, tháo dây thừng trên tay ra cho cô ta.
“Em yên tâm, anh đã tới từ trước rồi.”
“Đã tới từ trước?” Tô Thiển Y nghe anh nói vậy thì tức đến nghiến răng, nắm tay nho nhỏ của cô ta đánh thùm thụp vào ngực anh: “Đồ đáng ghét này, nếu anh đã đến từ trước thì tại sao lại không đến cứu em, anh định núp đằng sau xem trò hay sao?”
Phương Dạ cười hắc hắc: “Thật ra cũng không phải sớm lắm.”
“Đó là khi nào?”
Phương Dạ vuốt cằm, cau mày nói: “Để anh nhớ lại xem, đúng rồi, chắc là lúc người nào đó nói mình chỉ cần một phút là xong xuôi rồi.”
Phụt!
Tô Thiển Y vốn đang khóc lóc vô cùng thảm thương cũng không nhịn được mà bật cười.
“Hình như chính là tên bị anh đánh gục lúc nãy.” Phương Dạ nhìn về phía Tề Tử Tuấn: “Sao anh ta cũng mặc đồng phục, là bạn học của em sao?”
“Một tên súc sinh mặt người dạ thú mà thôi, loại người này không xứng làm bạn học của em!” Tô Thiển Y nhìn anh ta là lại tức giận, dứt khoát đi qua bên đó đá cho anh ta một cái, miệng thì chửi bới.
“Người nhà họ Tề đúng không? Cậu chủ nhà họ Tề đúng không? Cho người phát điên này, cho người phản bội bạn học này, cho ngươi một phút là xong này…”
Tuy Tô Thiển Y không mang giày cao gót, nhưng lực sát thương từ đôi giày da của cô ta vẫn cực kỳ khủng khiếp, Tề Tử Tuấn bị đá thì mau chóng tỉnh lại sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiếc là anh ta kêu càng to thì Tô Thiển Y đá càng mạnh hơn, hơn nữa còn tập trung đá vào những mặt và những chỗ yếu hại khác, ngay cả Phương Dạ cũng không nỡ nhìn thẳng.
“Thôi thôi, trời cũng sắp tối rồi, như vậy cũng được rồi, đừng động đến mạng người.”
“Biết rồi, Cho… cho em thêm một phút nữa!” Tô Thiển Y thở hồng hộc, trả lời.
Cô ta muốn phát ti3t hết những tức giận và ấm ức từ nãy đến giờ để đỡ phải nuối tiếc về sau.
Đến khi Tề Tử Tuấn chỉ còn lại chút hơi tàn, đang cố thở thoi thóp, thì xung quanh lại truyền đến âm thanh mài soàn soạt vào đá, Tô Thiển Y nghe tiếng này thì sợ tới mức lập tức nhào vào trong lòng Phương Dạ.
“Anh… Anh rể, tiếng động này… chẳng lẽ có sinh vật tà ác nào thật sự xuất hiện sao?”
Phương Dạ hơi mỉm cười: “Trên đời này làm gì có sinh vật tà ác nào, cho dù có thì thứ dơ bẩn nhất chính là lòng người đấy.”
Bọn họ đang nói thì xung quanh chợt xuất hiện rất nhiều bóng người vây quanh, Tô Thiển Y tập trung nhìn kỹ thì nhận ra là Hầu tử đã dẫn đám côn đồ quay lại!
“Ta đoán không sai mà, quả nhiên là tên giao cơm này giở trò quỷ mà, may là chúng ta đã quay lại, nếu không đã để vuột mất bọn chúng rồi!” Giang Tử Nhu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hầu tử, tên cao thủ đó chính là anh ta đấy, hôm nay hôm nay anh nhất định phải đánh gãy hai chân của anh ta đấy!”
Hầu tử cười âm hiểm: “Cô chủ cứ yên tâm, loại này sợ là không chống đỡ nổi một chiêu dưới tay tôi đâu!”
Phương Dạ đẩy Tô Thiển Y sang một bên, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta: “Nếu mày cho rằng bản thân lợi hại như vậy, thì còn chờ gì nữa mau đến đây, kết thúc sớm một chút, đừng làm chậm trễ thời gian ăn cơm chiều của tao.”
Tính tình Hầu Tử nóng nảy, không chịu đựng sự khiêu khích trắng trợn như vậy: “Ăn cơm chiều? Mấy tháng kế mày cứ từ từ nằm trên giường bệnh viện mà ăn đi, mọi người cùng xông lên đi, nhất định phải phế hai chân của hắn ta!”
Anh ta vừa ra lệnh thì mười mấy tên lưu manh đứng xung quanh lập tức xông về phía Phương Dạ, lập tức bao vây anh.
Phương Dạ nhảy lên, quét ngang đám người xông đến bằng côn nhị khúc mà anh đã cướp được lúc nãy của tên vệ sĩ của Tề Tử Tuấn.
Chiêu thức dùng côn nhị khúc của anh không hề khoa trương màu mè chút nào, chiêu thức chỉ một chính là quết ngang đám người đó, nhưng uy lực thì vô cùng kinh người, chỉ cần bất cứ người nào trong đám côn đồ đụng đến phạm vi công kích của côn nhị khúc thì đều bị quét bay ra ngoài!
Tiếng kêu r3n thảm thiết vang vọng cả khu rừng, đợi đến lúc Hầu tử kịp phản ứng lại thì đám côn đồ đã nằm ngổn ngang trên đất rồi…