Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 170




Nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ khí thế hùng hổ vây quanh, bác cả sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng lắc đầu nói: "Không bớt, không bớt, một triệu!"

“Cái tên già này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không ra tay là không chịu thành thật chút nào!” Thái Bình An cười ha hả, đem giấy bút đưa qua: “Nào nào, ký tên vào đây, xong rồi thì đóng dấu lên đó, đúng rồi, ghi cả số chứng minh thư của ông lên, chút nữa đưa giấy cho tôi xem, nhỡ ông già này lại giở mánh khóe gì! "

Bác cả bất lực, lúc định ký tên mình lên thì một chiếc Audi màu đen đột nhiên dừng lại sau lưng xe Land Cruiser.

"Anh, chuyện gì xảy ra thế?"

Sau khi nhìn thấy em trai và em dâu mình, sắc mặt của bác cả càng tối đen lại.

Việc xấu hổ này lại bị bọn họ nhìn thấy rồi, rõ ràng không còn mặt mũi nào đi nhìn người khác nữa...

Thái Bình An chống nạnh uy hiếp: "Không phải chuyện của các người, đứng qua một bên đi!"

Phương Vân không vui: "Chẳng phải xảy ra chuyện va chạm vào đuôi xe sao, đây là anh trai của tôi, tại sao lại không liên quan đến tôi chứ?"

Một người đàn ông vạm vỡ nói: "Liên quan đến ông ư? Chẳng lẽ số tiền ông ta phải bồi thường, ông cũng trả một nửa?"

“Bồi thường tiền gì, bao nhiêu?” Phạm Ngọc Lan hoài nghi hỏi.

Thái Bình An duỗi một ngón tay ra: "Ông ta đâm nát xe của tôi, phải bồi thường một triệu!"

"Hả? Một triệu?" Hai vợ chồng sợ hãi ngay lập tức.

"Đồng hương, đuôi xe của ông có bị hỏng thật, nhưng những chỗ khác còn tốt, nào có bị hỏng đâu?"

“Đừng có lôi kéo làm quen, ai là đồng hương với các người chứ?” Thái Bình An hừ lạnh một tiếng: “Tôi mới mua xe còn chưa đi được vài tháng đã bị ông ta đâm thành ra như vậy, cho dù sửa sang lại cũng là xe tai nạn, tôi bắt ông ta trả một triệu là quá đáng sao? "

Phương Vân nói: "Không quá đáng, nhưng không phải là đã mua bảo hiểm rồi sao? Cứ để công ty bảo hiểm chi trả là được, sao lại phải làm khó anh trai tôi?"

"Để công ty bảo hiểm bồi thường thì sao? Có thể thu hồi khoản tổn thất cho chiếc xe của tôi không? Còn phí khấu hao, ông có hiểu không?" Thái Bình An bĩu môi đáp: “Dù sao tôi cũng không quan tâm, một triệu này này nhất định phải trả, nếu không trả thì đừng hòng rời khỏi đây! "

"Ông, đúng là già mồm át lẽ phải mà!"

Phương Vân còn muốn tranh cãi với đối phương, Phạm Ngọc Lan đã nhanh chóng kéo ông ấy lại.

"Ông xã, nơi này rất vắng vẻ, đối phương người đông thế mạnh, chuyện này hay là chúng ta đừng can thiệp nữa, dù sao anh trai ông cũng có tiền, không dưới hai triệu."

"Có tiền thì không được tiêu như thế này, rõ ràng là có bảo hiểm mà vẫn phải mất tiền, đúng là vớ vẩn!"

Phạm Ngọc Lan tức giận nói: "Con trai người ta trốn trong xe cũng không có ý kiến gì, tên lão già như ông ra đây làm loạn cái gì chứ?"

"Nhưng dù sao cũng là anh trai của tôi..."

Thái Bình An càng nghe càng cáu kỉnh, đột nhiên hét lên: "Đủ rồi, các người định cãi nhau đến khi nào? Nếu các người không tránh ra, tôi sẽ cho các người biết mặt!"

Đột nhiên một giọng nói lười biếng phát ra từ chiếc Audi.

"Ai muốn cho cha tôi biết tay nào?"

Thái Bình An ngây người một lúc, giọng nói này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó!

Đang suy nghĩ nát óc thì Phương Dạ đẩy cửa xe xuống.

“Hóa ra là tên nhóc này!” Thái Bình An không khỏi tức giận khi nhìn thấy Phương Dạ, lần trước bị tên nhóc này đả kích cũng quá sức chịu đựng rồi, sau đó xe bị trộm dày vò một trận, xui xẻo đến mức suýt chút nữa đã hoài nghi nhân sinh rồi.

Đúng là trời có mắt, lại để cho bản thân gặp anh ở một nơi vắng vẻ thế này, cơ hội trả thù cuối cùng cũng đến.

Con đường này không có camera giám sát, chuyện bồi thường trước hết cứ gạt sang một bên, cứ đánh anh một trận cho bõ tức!

Phương Dạ cười nhạt: "Nếu là tôi thì sao."

Sau khi nhìn thấy anh xuất hiện, Phương Đường và Lý Dung Dung, hai người đang trốn trong xe, sắc mặt trông rất khó coi, dù sao đối phương cũng là người biết chi tiết về Tiểu Phàm.

Sau khi trở về huyện Lê lần trước, Phương Đường cùng cha mẹ anh đã suy nghĩ kỹ và quyết định gả Lý Dung Dung về nhà, dù sao cũng nợ nhiều tiền như vậy, nếu thật sự bị kiện, Phương Đường chắc chắn sẽ phải ngồi tù, chi bằng thuận theo ý của nhà họ Lý, cứ *** *** **** *** đi.

Sau khi kết hôn với Lý Dung Dung, bác trai và bác gái cũng đã tuyên bố với bên ngoài Tiểu Phàm là em trai của Lý Dung Dung, hơn nữa chỉ đặt một vài bàn tiệc tùy tiện, thậm chí ngay cả em trai ruột của mình cũng không mời, nghĩ ngợi một chút rồi cũng thôi...

Lý Dung Dung vội vàng ôm con trai, cúi đầu: "Chồng à, nếu chút nữa Phương Dạ nhìn thấy chúng ta thì phải làm sao, chẳng lẽ phải để lộ sao?"

“Đừng sợ, xe của chúng ta cao, kính xe cũng đã dán màng rồi, không nhìn thấy đâu!”

Phương Đường hung hăng nhìn Phương Dạ: “Nếu anh ta thích tọc mạch, vậy thì hôm nay tốt nhất cứ để cho đám người kia đánh chết đi! "

Lý Dung Dung nghi ngờ đáp: "Nói như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi, không phải anh ta là anh họ anh sao?"

"Anh họ thì đã sao, anh ta từ nhỏ đã đè anh ra khắp nơi rồi, sớm đã không vừa mắt rồi..."

Trong khi Phương Đường đang thầm chửi rủa, ba người đàn ông to lớn đã vây lấy Phương Dạ với ánh mắt đầy ác ý.

“Các người muốn làm gì?” Phạm Ngọc Lan phát hiện có gì không ổn, dang rộng vòng tay chắn trước người con trai mình, trừng mắt nhìn đám người như một gà mái già đang canh giữ đàn con của mình.

Thái Bình An quái gở nói: "Chị gái ơi, đây là chuyện ân oán giữa cá nhân tôi với con trai chị, nếu biết điều một chút thì tránh ra, nếu không thì tôi đánh cả bà đấy!"

Phương Vân tức giận nói: "Ai dám đánh vợ con tôi, tôi liều mạng với người đấy!"

Bác cả thấy bọn họ không để ý đến mình, nên chỉ nhích từng chút một về phía xe Land Cruiser.

Truyện đề cử: Đêm Trúng Xuân Dược Cùng Tổng Tài

Tình hình không được tốt cho lắm, nhóm người này quá hung ác, tốt hơn hết là nghĩ cách, chạy đi là thượng sách.

Về phần chuyện sẽ xảy ra với gia đình em trai, điều đó không nằm trong phạm vi mà ông ta có thể can thiệp được...

Thái Bình An bật cười: "Chỉ dựa vào một lão già như ông mà muốn liều mạng với tôi sao? Đúng là nằm mơ, tiểu Tam Tử, kéo thằng nhóc thối ra đây đánh cho nó một trận, giữ lại chút hơi thở là được!"

"Rõ!"

Tiểu Tam Tử siết chặt nắm tay kêu ‘răng rắc’, bước về phía Phương Dạ, ánh mắt đầy nghiêm nghị.

Là kẻ tàn nhẫn số một trong đám đàn em của Thái Bình An, anh ta nổi tiếng là người có tài đánh nhau, hơn nữa ra tay rất hiểm độc, món nợ khó đòi nào không đòi được sẽ để anh ta xuất hiện, tỉ lệ thành công rất cao, vì vậy anh ta được ông chủ vô cùng tin tưởng.

"Tên nhóc thối, hãy thử nắm đấm sắt của tiểu Tam Tử xem, cậu sẽ không bao giờ quên được!"

Thái Bình An đã tưởng tượng trong lòng hình ảnh tuyệt vời khi Phương Dạ bị đánh đến mức nằm bẹp.

Đối mặt với người đàn ông cường tráng càng ngày càng gần, Phương Dạ không chút sợ hãi, cười nhạt: "Chúng ta xem ra không thù không oán, mới gặp nhau một lần, sao lại làm khó tôi?"

Thái Bình An chế nhạo: "Không thù không oán? Cậu có biết người buôn bán coi trọng nhất là gì không? Là thể diện! Cậu hết lần này đến lần khác làm tôi mất mặt, cho nên hôm nay nhất định phải lấy lại!"

Phương Dạ thở dài: "Đánh người là phạm pháp, phải suy nghĩ thật kĩ."

"Hahahaha, cũng không phải là do ông đây ra tay, hơn nữa ở chỗ hoang vu hẻo lánh này đến một cái camera giám sát cũng không có, đánh thì cũng như không đánh mà thôi!"

“Nói cũng có lý.” Phương Dạ kéo mẹ ra sau, rồi sải bước về phía tiểu Tam Tử.

"Nếu đã thích giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm, vậy thì lên đi!"