Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 168




Ăn một bữa cơm chay no đến mức nhe răng nhếch miệng, cảm thấy cả người đã sắp biến thành đồ chay luôn rồi.

Phương Vân và Phạm Ngọc Lan lại vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, cứ nói chuyện rồi nói tới trên người của Phạm Nam.

“Bà xã, vẫn chưa gọi điện thoại được cho em trai của bà à?”

“Tôi thấy là không phải là chưa sạc pin, chắc chắn là thằng nhóc kia không muốn trả tiền nên đang tránh chúng ta đây mà!”

“Ông xã, dù sao thì cũng đã mua xe rồi, số tiền ấy coi như là bỏ đi, coi như là đầu tư cổ phần là được!”

“Còn đầu tư nữa à? Còn đầu tư nữa là gần ba mươi vạn rồi đó!” Phương Vân nghiêm mặt nói: “Bà xã, hoàn cảnh của nhà chúng ta thế nào đâu phải bà không biết, bọn Tiểu Dạ còn chưa tốt nghiệp, bà lại nghỉ hưu sớm, tiền lương của tôi cũng chẳng nhiều gì, ba mươi vạn đó phải gom bao nhiêu năm mới có thể gom đủ đây?”

Phạm Ngọc Lan yếu ớt nói: “Số tiền đó cũng không phải là nước dội lá khoai, chẳng khác gì là đầu tư, em trai tôi nói, cuối năm nay có thể có được hoa hồng, ít nhất cũng được ba bốn vạn đó!”

“Lời nói của em trai bà tôi thật không tin tưởng lắm, dù sao thì con người này chẳng đáng tin cậy gì cả!”

“Ông yên tâm, đó là bởi vì lúc trước nó chưa kết hôn, ngày mai cũng coi như là chính thức thành gia lập nghiệp rồi, chắc chắn là nó sẽ biết thay đổi mà.”

“Tôi vẫn không yên tâm lắm, nếu không thì mình bảo nó viết giấy nợ hoặc là làm hợp đồng đầu tư cổ phần gì đó?”

“E hèm, không nhất phải thế chứ, đó là em trai ruột của tôi, nó có thể hại chúng ta à?”

“Nói hại thì không đến mức đó, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy có phần không yên tâm.”

Phạm Ngọc Lan cười nói: “Không yên tâm thì ông cứ ăn thêm hai cái bánh bao đi, bảo đảm là yên tâm.”

Phương Vân vội vàng khoát tay: “Đừng, đừng, đừng, tôi đã ăn bốn năm cái rồi, thật sự ăn không nổi nữa.”

“Ăn không nổi nữa thì uống chút sữa đậu nành đi, những cái này mất tiền mua đấy, không thể để bị lỗ được, con trai, con cũng ăn hai cái đi.”

Sắc mặt con trai cũng thay đổi, ôm bụng nói: “Mẹ, bụng con không thoải mái lắm, con đi vệ sinh trước ạ.”

“Thằng nhóc thối ăn hỏng bụng rồi à? Mau đi nhanh về nhanh!”

Sau khi ăn uống no say, Phương Vân trả 54 tệ, rồi đưa vợ con trở về huyện Lê.

Suốt cả đường chiếc Q8 đều đi với tốc độ ba mươi km, trán của Phương Vận đều là mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, vô cùng chăm chú quan sát đường đi.

Từ khi lấy được bằng lái xe từ mấy năm trước, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy lái xe, hơn nữa còn là lái một chiếc siêu xe hơn một trăm vạn, đương nhiên là phải chú ý cẩn thận rồi.

Phạm Ngọc Lan biết chiếc xe này quý giá, cũng không dám thúc giục, con săn sóc rút một tờ giấy giúp chồng lau mồ hôi,

Ai ngờ khăn giấy còn chưa chạm đến trán thì Phương Vân đã trách móc: “Đừng đụng vào tôi, không nhìn thấy tôi đang bận lái xe à, bà làm như thế là đang cản trở tầm nhìn lái xe của tôi đấy, bây giờ đang lái nhanh như vậy, lỡ như xảy ra tai nạn thì sao?”

Phạm Ngọc Lan bị dọa, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi mà ông xã, tôi không cố ý đâu!”

Phương Dạ ngồi ở phía sau nhìn thấy trực tiếp che mặt, với tốc độ của chiếc xe này thì ngay cả xe chạy bằng điện cũng có thể đuổi kịp một cách thoải mái, hơn nữa đường ở huyện này cũng không có xe gì, nếu có thể xảy ra tai nạn thì cũng coi như là kỳ tích.

“Cha, với tốc độ này của cha thì chắc khi về đến nhà thì trời cũng tối rồi, có thể tăng ga lên, đây là đường huyện mà, ít nhất cũng phải lái với tốc độ năm mươi sau mươi chứ!”

Phương Vân cả giận nói: “Nhóc con con thì biết cái gì, xe này đang trong thời kỳ ma sát, thời kỳ ma sát đó có hiểu không? Giống như là trẻ con vừa mới chào đời, tất nhiên là phải chăm sóc vô vùng cẩn thận, lái càng chậm càng tốt, như thế mới không làm hỏng nó!”

Phương Dạ bó tay, chỉ đành dò hỏi: “Hay là để con lái nhé?”

“Ở một bên hóng mát đi, cái xe đắt như vậy đương nhiên là phải để tài xế già như cha lái rồi!”

Phương Dạ cười khổ nói: “Cha, tài xế già không phải là chỉ tuổi mà là chỉ kinh nghiệm, mấy năm rồi cha còn chẳng sờ vào vô lăng lần nào, sao có thể gọi là tài xế già được?”

“Ba con nói được là được!” Phạm Ngọc Lan gõ nhẹ đầu anh: “Thằng nhóc thối con còn muốn tạo phản à?”

“Không lái thì không lái, vậy có thể mở điều hòa lên không, thời tiết này nóng chết con rồi!”

Phương Vân lại bla bla nói: “Đã nói là thời kỳ ma sát rồi, mở điều hòa sẽ tăng thêm gánh nặng cho động cơ, sao con có thể bảo một đứa trẻ làm việc nặng cơ chứ? Vậy là không phải rồi...”

Haizz...

Phương Dạ cảm thấy mình thật muốn khóc.

“Nghe cha con nói không sai đâu, ông ấy vì mua xe đã làm công tác chuẩn bị được mấy ngày rồi, bao nhiêu tài liệu cũng đều bị lật sắp rách rồi!”

Chắc đều là tài liệu của mấy năm trước chứ gì?

Phương Dạ cảm giác mình muốn nôn, không có sức lực gì, chỉ đành ngồi co quắp trên chiếc ghế da thật cam chịu số phận.

Mấy phút sau, một chiếc xe Land Cruiser xuất hiện phía sau chiếc Audi.

“Ôi, là một chiếc xe Q8 thời thượng này, nhưng sao tốc độ của chiếc xe này chậm như vậy, người lái xe là tuổi ốc sên à?”

Phương Đường vừa nhai kẹo cao su vừa cười nói.

Cha anh ta nhếch miệng cười nói: “Để cha xem, tám phần tài xế là người mới rồi, vừa mới tập lái, đương nhiên là phải cẩn thận chú ý rồi.”

“Quả nhiên là đủ giàu, vậy mà lại lấy chiếc xe đắt như vậy ra để tập, không biết có phải là người của huyện Lê chúng ta không nữa.”

“Ông nội, tăng ga lên đâm vào đuôi xe nó đi.”

Một đứa bé đen nhẻm ngồi ở ghế sau khoa chân múa tay hét to.

“Tiểu Phàm, đừng làm phiền ông nội con lái xe!” Lý Dung Dung vỗ nhẹ cánh tay của con trai.

Sau khi nghe thấy hai từ ông nội, lông mày của bác cả lập tức nhíu lại.

“Tiểu Phàm, không phải đã nói là không được gọi như vậy ở bên ngoài rồi à? Lỡ như bị người khác nghe thấy thì sao?”

Tiểu Phàm tùy tiện nói: “Tôi muốn gọi thì gọi, ông già ông quản được tôi à?”

Lý Dung Dung lại tát đứa con trai một cái không đau không ngứa: “Thằng nhóc thối, muốn gọi thì về nhà hãy gọi!”

Sắc mặt của bác cả tối sầm, suýt chút nữa thì giận tới mức đâm vào đuôi chiếc Audi, nhưng cũng dọa cho Phương Vân ở phía trước toát cả mồ hôi.

“Cái người này lái xe kiểu gì vậy, suýt chút nữa là gây ra tai nạn giao thông rồi, may là tôi còn phản ứng đúng lúc không phanh lại, nếu không thì chắc chắn bị đâm vào đuôi xe rồi!”

Phạm Ngọc Lan đột nhiên nói: “Ông xã, chiếc xe ở phía sau hình như là của anh trai ông đó!”

“Hả?”

Phương Vân nhìn qua kính chiếu hậu, rốt cuộc nhìn thấy chiếc Land Cruiser quen thuộc.

“Quả thật là anh trai tôi kìa.”

“Ông xã, lái chậm một chút chào hỏi với ông ấy đi, để bọn họ biết nhà chúng ta mua xe rồi.”

“Được rồi.”

Phạm Ngọc Lan không ưa nhất chính là cả nhà bác cả thích khoe khoang và khinh người khác, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, đương nhiên là cũng muốn khoe khoang một lần!

Phương Vân giảm tốc độ xe lại một chút, vào lúc chiếc Land Cruiser vượt qua thì hạ toàn bộ cửa kính xuống, sau đó thì nhấn còi xe một cái.

Sau khi nhìn thấy Phạm Ngọc Lan dương dương tự đắc ngồi ở ghế phó lái, bác cả và Phương Đường đồng thời há to miệng.

Không phải chứ, người lái xe vậy mà lại là em trai ruột của mình à?

Nó lấy tiền đâu ra mua chiếc xe hơn trăm vạn chứ?

Vào lúc mà hai người còn ngạc nhiên nghi ngờ thì Phạm Ngọc Lan đã hét lớn: “Anh trai ông nó, hôm nay ông cũng đi thành phố Thạch Môn chơi à?”

“Đúng... Đúng vậy!”