Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 140




Từ Lệ cười mỉa nói: “Khẩu trang này của anh… thực sự rất độc đáo đất, mua ở đâu đấy?”

“Tôi ở Úc… mua trên Pinduoduo đấy, mười tệ một cái, không đắt.” Người đàn ông cười hắc hắc: “Khẩu trang này sẽ không gây trở ngại lúc ăn uống đâu, rất tiện dụng.”

Đang nói chuyện, Phương Dạ bưng bốn cốc ly cocktail màu xanh tím đến.

“Sương mù Ireland của ngài, mời dùng!”

“Cảm ơn.” Người đàn ông đặt năm tờ tiền khay bưng bê: “Còn thừa thưởng cho cậu.”

“Cảm ơn!”

Người đàn ông giơ ly rượu lên: “Nào, vì chúng ta có thể gặp được nhau trong biển người bao la, cụng một ly trước đi.”

“Được thôi.”

Người đàn ông hài hước dí dỏm hơn nữa kiến thức sâu rộng, hai người vui vẻ nâng ly, bất tri bất giác đã uống sạch bốn ly, người đàn ông lập tức gọi thêm bốn ly nữa.

Dù sao cũng là sát thủ thiếu nữ, mặc dù tửu lượng của Từ Lệ tốt nhưng sau khi uống bốn ly đã có chút không chịu nổi nữa, người đàn ông cũng hơi say rồi, anh ta nấc lên nói: “Người đẹp, chúng ta uống cũng kha khá rồi đấy, bây giờ đi thế nào đây?”

Từ Lệ mặt đỏ ửng nói: “Không… không vấn đề gì, chúng ta đổi chỗ khác tiếp… tiếp tục uống!”

Mặc dù chưa đến nỗi nào nhưng Từ Lệ vẫn giả vờ như say khướt.

Người đàn ông vừa dìu Từ Lệ đi ra cửa chính, một người đàn ông trung niên bụng phệ đột nhiên chặn trước mặt hai người, chính là “daddy” Thi Đại Bằng của Lâm Sương Sương!

Ông ta là một trong số những người đàn ông vừa rồi bị Từ Lệ từ chối, lúc đó cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu không phải vì quán bar Dạ Sắc không thể gây rồi thì ông ta đã sớm bạo phát rồi.

Mặc dù tuổi hơi lớn nhưng tôi có tiền, một nữ tiếp viên như cô dựa vào cái gì mà từ chối tôi chứ?

Nếu như Từ Lệ từ chối tất cả đàn ông thì Thi Đại Bằng cũng sẽ nhẫn nhịn, nhưng cô ta lại không từ chối người thanh niên đeo khẩu trang này, điều này khiến Thi Đại Bằng nổi giận, lập tức đuổi theo ra ngoài.

“Thằng nhóc tôi cho cậu một vạn tệ, đưa người phụ nữ này cho tôi được không?”

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Ông bị thần kinh à, đừng có cản đường!”

Không dễ gì mới câu được một cô gái cực phẩm như thế này, một vạn tệ mà muốn giành đi sao, nằm mơ đi?

Thi Đại Bằng cho rằng đối phương chê quá ít, trực tiếp tăng thêm một vạn tệ.

“Vậy thì hai vạn đi, được rồi chứ?” Ông ta từ trong túi lấy ra hai xấp tiền: “Một lúc mà kiếm được nhiều tiền như vậy, nên thỏa mãn đi chứ chàng trai trẻ!”

“Con heo mập chết tiệt từ đâu tới, nhanh cầm tiền dơ bẩn của ông cút ngay cho tôi!”

Người đàn ông người đầy mùi rượu nổi cơn thịnh nộ, mở miệng mắng.

“Ô ô, thằng nhóc nhà cậu muốn chết đúng không, lại dám mắng tôi sao?” Thi Đại Bằng đen mặt búng ngón tay, bốn năm vệ sĩ mặc âu phục phía sau nhanh chóng bao vây.

Ông ta đã sớm gọi mấy người vệ sĩ này tới, nhưng chỉ là canh giữ bên ngoài Dạ Sắc để dạy dỗ thằng nhóc Phương Dạ không biết trời cao đất dày kia, bây giờ đúng lúc dùng tới.

Người đàn ông cũng không ngờ đối phương có người giúp đỡ, lúc định nhận lỗi thì thấy Phương Dạ dẫn theo hai nhân viên bảo vệ hùng hổ chạy tới, chỉ vào mũi Thi Đại Bằng mắng: “Làm cái gì, làm cái gì đấy, ông dẫn nhiều người tới đây như vậy là muốn bắt nạt khách của chúng tôi sao?”

Thi Đại Bằng sững sờ một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm:”Được lắm thằng nhóc kia, tự chui đầu vào lưới sao, đúng lúc thu thập một lần, các người cùng tiến lên cho tôi, đánh chết cậu ta cho tôi, ai dám giúp đỡ cũng đánh luôn!”

Những vệ sĩ này được thuê về từ công ty bảo vệ với giá rất cao, nghe nói đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, Thi Đại Bằng mặc dù có chút nghi ngờ nhưng bản lĩnh của bọn họ rất tốt, đối phó với trường hợp nhỏ như thế này chắc chắn là dễ như trở bàn tay.

“Vâng, ông chủ!”

Mấy tên vệ sĩ vén tay áo lên bổ nhào về phía Phương Dạ, hai cảnh sát đóng giả bảo vệ đang muốn tiến lên bảo vệ thì thấy Phương Dạ đã lao thẳng lên rồi.

Sau vài tiếp bốp bốp bốp, mấy tên vệ sĩ nằm trên đất, Phương Dạ ra tay trông không nhanh lắm nhưng mấy người kia không chống đỡ nổi, hơn nữa mới trúng một quyền đã ngất đi rồi.

Nhìn thấy những cao thủ của ông ta bị đánh bại, sắc mặt Thi Đại Bằng thay đổi, lắp bắp nói: “Cậu, cậu không được qua đây, đúng rồi, tôi… tôi cũng là khách của Dạ Sắc đấy, cậu phải bảo vệ tôi chu toàn mới đúng, nếu không tôi sẽ khiếu nại với cấp trên của cậu!”

“Nhanh cút đi!” Phương Dạ quát một tiếng, Thi Đại Bằng đành phải chán nản quay vào trong quán bar.

Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, bọn họ nghe đội trưởng nói Phương Dạ đánh nhau rất giỏi nhưng không ngờ lại giỏi như vậy, mấy tên vệ sĩ rõ ràng là rất chuyên nghiệp nhưng ba quyền hai cú đấm đã đánh ngã được họ rồi, quả thực có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.

“Quý khách xin yên tâm, hai người có thể đi rồi, quý khách?”

Phương Dạ đột nhiên phát hiện người đàn ông này đang nhìn chằm chằm vào mình, dường như có chút không thích hợp lắm.

Hỏng bét, lẽ nào thằng nhóc này nhìn ra được gì rồi sao?

“À ờ, cảm ơn cậu, chúng tôi đi trước đây!”

Lúc Phương Dạ đang bất an thì người đàn như giống như tỉnh mộng, vội vàng gật đầu, ôm Từ Lệ lên xe taxi.

Sau khi xe taxi rời đi, Phương Dạ và các cảnh sát chia thành hai xe đi theo sau, trên người Từ Lệ có thiết bị định vị cho nên bọn họ cũng không sợ mất dấu.

Phương Dạ ngồi trên xe vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi ánh mắt của người đàn ông đó mang đến cho anh cảm giác kỳ quái, giống như đã gặp qua ở đâu rồi nhưng lại không có ấn tượng sâu sắc lắm, cuối cùng cũng không nghĩ ra được.

Xe taxi đi về hướng Tây, rất nhanh đã đến dưới lầu của một khách sạn nhỏ, sau khi trả tiền xe, người đàn ông dìu Từ Lệ đi lên tầng, không bao lâu, đám người Phương Dạ cũng đã đuổi tới, tầng một nhanh chóng bị khống chế.

Sau khi xác nhận với ông chủ, biết được người đàn ông đó đăng ký tên là Lý Cương, ở phòng đơn trên tầng ba phía Tây.

Sau khi kiểm soát tầng ba và lối ra vào của hành lang, Phùng Khang dẫn đám người Phương Dạ mai phục bên ngoài cửa phòng đơn.

Trước khi nhận được tín hiệu của đội trưởng, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong căn phòng đơn, “Lý Cương” đặt Từ Lệ đang say khướt lên chiếc giường nhỏ sơ sài, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của nhà vệ sinh, Từ Lệ lén mở mắt ra, phát hiện đây chỉ là gian phòng của một khách sạn bình thường, nhất thời có chút sững sờ.

Đúng như dự đoán của cô ta, địa điểm gây án của hung thủ ít nhất là một căn nhà biệt lập hoặc là tầng hầm ngầm, mới có thể bình tĩnh đối phó với người bị hại, sao có thể tùy tiện tìm một khách sạn được chứ?

Cái khác không nói, mùi máu tươi nồng nặc kia có thể che giấu được không, chỉ sợ chưa tới nửa tiếng đã bị người ta phát hiện ra rồi!

Chẳng lẽ thằng nhóc này không phải là hung thủ, chỉ là có duyên gặp mặt thôi sao?

Đúng lúc trong lòng Từ Lệ đang rối như tơ vò thì tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, cô ta vội vàng nằm lại trên giường.

Sau khi cửa mở, người đàn ông đã cởi bỏ khẩu trang lảo đảo đi ra, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao đi đâu cũng đụng phải thằng khốn Phương Dạ vậy nhỉ, trong quán bar tối đen như mực vẫn không bị nhận ra, may mà mình có tính toán trước, tối nay cố ý đeo khẩu trang, may quá, may quá!”

Thằng nhóc này quen Phương Dạ sao?

Lần này Từ Lệ càng ngạc nhiên hơn.

Cô ta lén mở mắt một tí, trong bóng tối mờ mịt, chỉ nhìn thấy người đàn ông đi về phía mình, trong tay cầm một ống tiêm màu trắng dùng một lần…