Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Cấp Shipper

Chương 118




“Cút!”

Diệp Vũ Tâm oán hận đánh xong chữ này thì quyết định xóa đối phương.

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, cho đến bây giờ vẫn chưa từng chịu một chút thiệt thòi nào, không nghĩ tới hôm nay lại bị thua thảm hại trước mặt Phương Dạ, quả thức là tức giận đến lông mi cũng biến dạng luôn rồi.

“Phương Dạ, anh chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hận cả đời.”

Cùng lúc đó, Phương Dạ cũng đang sững sờ trước lời nhắc nhở trên wechat.

“Tôi chỉ trêu đùa một chút thôi mà, sao lại xóa bạn tốt rồi, không thể tưởng tượng được cô ta lại nhỏ nhen như vậy, được rồi được rồi...”

Đêm khuya vắng lặng, toàn bộ khu nghỉ dưỡng đều lâm vào giấc ngủ say, ánh trăng mềm mại treo cao trên bầu trời, bên cạnh có rất nhiều ngôi sao đẹp, mà trong rừng rậm lại có rất nhiều đom đóm đang bay múa.

So sánh với thành phố phồn hoa thì ban đêm trong núi vẫn mê người hơn, lại khiến cho người xem cảm thấy dễ chịu khoan khoái hơn.

Nhưng ở trong một gian phòng ở trong biệt thự, tình trạng của anh em nhà họ Nhậm lại vô cùng xấu, chẳng những thua mất sáu nghìn năm trăm vạn mà còn phải khấu đầu bốn cái với đám Hứa Dục, đúng là tiền mất tật mang.

Hôm nay khiêu khích bọn họ là tính toán đã lâu, vốn tưởng rằng có thể khống chế được kế hoạch, lại bị tên Phương Dạ này không biết từ đâu chui ra chọc gậy bánh xe, nếu cây gậy này không có năng lực gì còn tốt, đạp một cái gãy là được, nhưng hết lần này đến lần khác nó lại vừa thô vừa cứng, càng dẫm càng nảy, nảy đến mức làm sự việc thay đổi ba trăm sáu mươi độ, thử hỏi người nào không tức giận chứ?

“Anh, cơn tức này em nuốt không trôi, nếu không chúng ta gọi điện cho anh cả đi?”

“Yên tâm đi, đừng vội, ngày mai còn một cuộc thi đấu nữa mà, đến lúc đó anh sẽ bắt bọn họ nôn hết tiền ra.” Nhậm Vân Hổ hừ lạnh nói.

Nhậm Vân Báo lại có chút không tin: “Anh, nói về kỹ thuật lái xe cái tên Lâm Hạo Kiệt kia chênh lệch không nhiều so với anh, nghe nói trong thời gian trước anh ta còn giành được á quân ở thi đấu khu miền tây đấy.”

“Yên tâm đi, anh đã sắp xếp xong từ lâu rồi...”

Giọng nói của Nhậm Vân Hổ càng ngày càng thấp mà Nhậm Vân Báo càng nghe thì mắt càng sáng...

Vào lúc rạng sáng, trong bãi đỗ xe của khu nghỉ dưỡng Ngọc Đàn, một tên bảo vệ trực ban nhân lúc đồng nghiệp ngủ thì lén lút cầm thùng dụng cụ đến trước một siêu xe màu đen.

Sau khi dùng dụng cụ nâng xe lên, anh ta chui vào gầm xe cặm cụi một lúc, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, rồi cầm hộp dụng cụ vội vàng rời đi...

Buổi sáng ngày hôm sau, tinh thần Phương Dạ sảng khoái cuối cùng cũng gặp được Tần Yên Nhiên, thật không hiểu tại sao cô ấy và bạn thân lại có nhiều chủ đề để nói như vậy, nói chuyện cả một đêm mà vẫn còn chưa thỏa mãn.

Lúc đang dùng bữa sáng ở trong nhà hàng của khu biệt thự, ánh mắt Hoàng Tâm Di và Lục Vân không rời khỏi người Phương Dạ, vừa nhìn vừa bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.

Phương Dạ bị hai người nhìn như vậy trong lòng không tránh khỏi có chút sợ hãi, không nhịn được vụng trộm hỏi Tần Yên Nhiên: “Ánh mắt các cô ấy nhìn tôi sao lại kỳ lạ như vậy, có phải tối hôm qua cô đã nói chuyện gì không nên nói đấy chứ?”

“Không hề, tôi chỉ nói cho bọn họ biết anh rất có tiền thôi, còn những cái khác thì không nhắc đến.” Tần Yên Nhiên mỉm cười.

“Tôi không tin.” Phương Dạ nói: “Tôi nhìn rõ, các cô ấy đang diễu cợt tôi.”

“Thật sự không nói gì, những gì tôi biết về anh cũng là tin tức nửa vời mà thôi.” Tần Yên Nhiên cười giảo hoạt: “Nhưng mà, tôi biết các cô ấy đang cười cái gì.”

“Cười cái gì?” Phương Dạ có chút tò mò, dù sao thì anh cũng là một anh chàng đẹp trai, quần áo cũng không quá phản cảm, có cái gì đáng buồn cười sao?

Tần Yên Nhiên ra vẻ thần bí nói: “Nói cho anh biết, Lục Vân bạn tốt của tôi học trung y đấy, cô ấy có thể xem vẻ bề ngoài của anh để biết được nhiều tin tức.”

Phương Dạ nghi ngờ nói: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như cô ấy có thể nhìn lông mi và khóe mắt của nam sinh xem... hiện tại người đó có phải là đàn ông hay không?” Tần Yên Nhiên nói xong câu đó cũng không nhịn được bật cười.

Phương Dạ bừng tỉnh, hóa ra nụ cười của hai người đẹp là chỉ chính anh còn là một chú chim non à...

Mịa nó, anh cũng chỉ mới đầu hai mươi mà thôi, còn là chim non mất mặt lắm sao?

Anh tức giận quay đầu lại nhìn về phía Tần Yên Nhiên: “Các cô ấy có nhìn ra cô... có còn là cô bé hay không không?”

“Hả?” Dáng vẻ tươi cười của Tần Yên Nhiên đột nhiên cứng đờ.

“Anh... sao anh có thể hư hỏng như vậy?” Cô ấy thẹn quá hóa giận, vươn tay ra véo thịt mềm bên hông của Phương Dạ một cái.

“Đau, đau, đau, đau, tôi sai rồi, tôi sai rồi!” Phương Dạ có nằm mơ cũng không nghĩ tới Tần Yên Nhiên sẽ ra cái tuyệt chiêu này, đau đớn phía dưới khiến anh trực tiếp xin tha thứ.

Dù sao tuổi của anh còn trẻ, thật không biết phụ nữ còn có kỹ năng trời sinh đấy.

Hai người mập mờ bị những người khác nhìn thấy, cuối cùng Hứa Dục không nhịn được lén lút hỏi bạn gái: “Cục cưng à, rốt cuộc là các người đang cười cái gì vậy?”

Hoàng Tâm Di nói khẽ vào tai Hứa Dục, sắc mặt anh ta lập tức trở lên vô cùng kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Phương Dạ cũng có chút gì đó không giống lúc trước.

Lâm Hạo Kiệt lại không nhiều chuyện như vậy, vẫn bình tĩnh thưởng thức bữa sáng.

Lúc hơn tám giờ, một chiếc xe thăm quan chở sáu người đến gara ngầm, cách trận đấu còn mấy giờ, đương nhiên Lâm Hạo Kiệt muốn nhanh chóng làm công tác chuẩn bị.

“Phương Dạ, trận đấu lần này anh sẽ lái xe của tôi.” Tần Yên Nhiên đưa chìa khóa cho anh: “Tuy rằng không bằng cái Poison của anh nhưng cũng đủ dùng.”

“Không sao cả, dù sao tôi cũng chỉ góp mặt cho đủ số lượng mà thôi.” Phương Dạ mỉm cười nhận lấy cái chìa khóa: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm xấu cái xe yêu dấu của cô đâu.”

Tần Yên Nhiên trêu ghẹo nói: “Nếu như hỏng cũng tốt, lúc đó anh bồi thường chiếc Poison cho tôi là được.”

Phương Dạ thoải mái nói: “Không cần đến chiếc xe, chúng ta là gì của nhau chứ, chỉ cần cô trả lời vấn đề kia của tôi, Poison sẽ là của cô.”

Tần Yên Nhiên lập tức trầm mặt xuống: “Tôi thấy anh lại ngứa da có phải không?”

“Ha ha ha, chỉ đùa một chút thôi...” Phương Dạ vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, xe của cô là do ai lái tới.”

“Anh bạn Phương, cậu không biết rồi, mỗi trận đua xe đều là dùng xe vận chuyển kéo xe tới.” Lâm Hạo Kiệt giải thích: “Kỹ thuật lái xe của cậu cũng không tệ, nhưng đường đua ở Ngọc Đàn phức tạp, rất nhiều đường rẽ, cậu chưa quen thuộc đường đua... tốt nhất là lái chậm một chút, dù sao chỉ là một trận thi đấu thương nghiệp mà thôi.”

“Yên tâm đi anh Lâm, tôi nhất định sẽ không đi tốc độ cao đâu.”

Hứa Dục nháy mắt ra hiệu nói: “Người anh em Phương còn chưa nếm thử thế giới này có bao nhiêu vui sướng đâu, đương nhiên không dám đi tốc độ cao rồi.”

Đầu Phương Dạ lập tức đầy vạch đen.

Đột nhiên Hứa Dục nói nhỏ: “Người anh em Phương, cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải ở phương diện kia của cậu là do bẩm sinh cho lên không được không?”

Đầu Phương Dạ đầy vạch đen lần hai.

“Không thể nào, tôi rất khỏe mạnh.”

“Đừng nói dối tôi, cậu giống như Liễu Hạ Huệ vậy. Có người bạn gái xinh đẹp như Tần Yên Nhiên bên cạnh mà cậu vẫn là chim non sao?” Hứa Dục nói không ngừng nghỉ: “Cậu yên tâm, tôi có quen biết một thầy trung y có bốn mươi năm trong nghề, đảm bảo sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu mà làm cho cậu bừng bừng sức sống trở lại...”

“... Anh có thể câm mồm lại không?”