Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Nhật ký này không thể là chứng cứ trực tiếp, nhưng chuyện trong này sẽ bị người điều tra, những chuyện này một khi điều tra ra, kết quả của Phác Nguyên Sinh cũng thật khó mà tưởng tượng nổi.
Một cái giỏ khác là chính minh thư và hộ chiếu của y, Lý Dương hận không thể trực tiếp giết chết người này, nhưng đó là hành động có lý trí, không cẩn thận suy nghĩ sĩ tự mình nhảy vào hố.
Chỉ cần cướp sạch những thứ trên người y, nội trong thời gian ngắn không thể rời khỏi Toronto, sau khi đem cuốn nhận ký này phơi bày ra ánh sáng, thì hắn cũng phải chết rồi.
- Anh Lý, không thành vấn đề, đây chỉ là chuyện nhỏ!
Triệu Khuê nhệch miệng cười, bọ họ là bộ đội đặc chủng, hơn nữa là đặc chủng trong đặc chủng, sức chiến đấu rất mạnh, cướp lấy món đồ từ tay một người, quả thật rất đơn giản.
Lý Dương gật đầu, nói nhỏ:
- Vậy được, các anh đi theo y cướp món đồ đó của y đem về đây!
- Không cần, một mình tôi đi là được rồi!
Triệu Khuê lắc đầu, đi nhanh về phía trước, đối với người như Phác Nguyên Sinh phải cần đến hai người, quả tật quá xem trọng ý rồi.
Triệu Khuê và Hải Đông vẫn đi bên cạnh Lý Dương, biết chuyện của vạc Chu Công, người này cũng không thích Phác Nguyên Sinh lắm, thêm vào đó lúc nãy bọn họ cảm thấy có chút cổ quái, yêu cầu này của Lý Dương không phản đối.
Cướp một cái giỏ xách, cũng xem là giáo huấn y, lúc này bọn họ hoàn toàn không biết món đồ trong giỏ đó là cái gì đủ có thể tạo nên sức ảnh hưởng lớn.
Phác Nguyên Sinh đi ra cửa một khách sạn liếc mắt nhìn phía sau, lúc này Tiệu Khuê vẫn chưa đuổi theo.
Điều này làm cho y thở phào nhẹ nhõm, đi như vậy sẽ rất không lễ phép, nhưng y không cần lo nhiều như vậy, dù sao y và Lý Dương cũng không có giao tình gì, hơn nữa y đã đăng lý mua vé trên mạng rồi vé máy bay từ Ottawa đến New Zealand, sáng sớm ngày mai đi, từ đó vòng qua Hà Lan, sau đó thay đổi thân phận, ẩn cư luôn ở đó.
Tất cả cái này, đều là y tính toán kỹ.
Có ba nghìn vạn đô Mỹ, y có thể làm ăn nhỏ, cũng có thể gửi ngân hàng để lấy lãi, cho dù làm thế nào, cuộc sống sau này của y cũng sẽ tốt hơn.
Cửa khách sạn có một chiếc taxi, tâm tình của Phác Nguyên Sinh rất vui, vẫy vẫy cái taxi, chiếc xe đó nhanh chóng chạy lại kế bên y.
Chính là lúc này, phía sau y có một bóng đen chạy lại, cái bóng đen che mặt, mang bao tay.
Sau đó, cướp lấy cái giỏ xách đang đeo sau lưng của Park Primeval, cái giỏ trên tay thậm chí tiền trên người y cũng bị cướp sạch, lúc này cái bóng đen đó mới nghênh ngang đi.
Tất cả những cái này đều xảy ra trong thời gian rất ngắn, lúc cái taxi đó chạy qua sợ hãi kêu cướp, cái bóng đen đó đã nhanh chóng biến mất.
Bóng đen đó chính là Triệu Khuê, tới một nơi không có ai, y mới cười thầm mấy cái, đem món đồ cướp được giấu đi, nghênh ngang trở lại khách sạn.
Chờ một lát, lấy một thứ khác để đem những món đồ này đi, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay, bây giờ trực tiếp mang món đồ đó đi nhất định sẽ bị quản chế của khách sạn phát hiện ra.
- Anh Lý, thành công rồi!
Trở lại quán rượu, Lý Dương đang ở trong khu nghỉ, nhìn y kinh ngạc, qua một hồi, Lý Dương mới nhìn đồng hồ, suốt quá trình, cũng chưa tới mười phút.
Lúc Triệu Khuê nói với Lý Dương, quán rượu mới có mấy tên bảo an chạy ra, Triệu Khuê còn phải trừng mắt quan sát, động tác của y quả thật rất nhanh.
Triệu Khuê nhỏ giọng, nói chỗ giấu món đồ, Lý liền Dương cười khoái trá, lúc này mới đi nhanh ra ngoài.
Tại cửa chính, Lý Dương thấy Phác Nguyên Sinh thất sắc lạc hồn, người xung quanh đã báo cảnh sát, bảo an của khách sạn tức giận quát ầm lên, ở cửa chính, đồ của khách bị cướp, đối với bọn họ mà nói là một khiêu khích rất nghiêm trọng.
Đối với những cái này, Phác Nguyên Sinh không thèm để ý, bây giờ y chỉ muốn lấy lại cái giỏ xách của mình, cho dù cái máy tính không lấy lại cũng được.
Trong đó lại có hộ chiếu và chứng minh thư của y, tiền và thẻ ngân hàng trong ba lô, mất những cái này, đừng nói là y đi Hà Lan, ngay cả đi đâu cũng không được.
Hơn nữa vạc Chu Công đã bị y bán lấy, nếu bị người trong tổ chức phát hiện, kết quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới đây, Phác Nguyên Sinh chịu không nỗi rùng mình, tổ chức này thủ đoạn độc ác, đối với kẻ phản bộ trừng phạt rất nghiêm trọng, chính mắt y nhìn thấy một tên phản bội, bị chặt đứt hết các đầu ngón tay, móc mắt, cuối cùng đem vứt xuống biển.
Lý Dương an ủi y mấy câu, lúc này mới mỉm cười bỏ đi.
Sau nữa tiếng đi ra ngoài tản bộ, Lý Dương trở về phòng, lúc đi có sáu người, lúc quay về có năm người, có một người được Lý Dương bảo đi theo dõi Phác Nguyên Sinh.
Không có hộ chiếu, cũng phải đề phòng cái thằng này tức nước vỡ bờ, xem một chút cũng không có gì.
Trong phòng khách, Lý Dương bị Vương Giai Giai trách cứ mấy câu, Lý Dương liên tục xin lỗi, sau đó mới lấy máy tính của Phác Nguyên Sinh ra.
Nghe xong chuyện của bọn Lý Dương làm, Vương Giai Giai lắc đầu đành chịu, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ là trò đùa dai, không ảnh hưởng lớn đến đại cục, lớn chính là cướp đoạt, bị bắt phải ngồi tù.
Nhưng Lý Dương làm cũng làm rồi, nhưng bình thường những hoạt động xã hội là do Triệu Khuê làm, Vương Giai Giai cũng không nói gì.
Mở máy vi tính, Lý Dương đột nhiên nhăn mày, nhẹ giọng hỏi:
- Các anh có ai biết giải mật mã không?
Máy tính của Phác Nguyên Sinh, mở không được máy vi tính vì có mật mã, loại mật mã này Lý Dương đã thấy qua, là mật mã “M”, trước đây có rất nhiều máy tính sử dụng, bây giờ rất hiếm thấy.
- Tôi đây!
Hải Đông phóng đến, nhận điện thoại từ trong tay Lý Dương, vừa bấm thuần thục lên bàn phím.
- Anh Lý, Hải Đông chính là chuyên gia máy tính trong quân đội, y rất giỏi, giỏi hơn cả hacker bình thường.
Triệu Khuê nói nhỏ, bọn họ là đặc chủng, không phải là binh chủng chiến đấu thuần túy, mỗi người đều có những kỹ năng khác nhau, đặc trường của Hải Đông chính là máy vi tính.
Nhưng Triệu Khuê không nói đúng chút nào, Hải Đông không thể so với hacker bình thường, cao thủ hacker cũng không lợi hại như Hải Đông, Hải Đông đã từng sử dụng thegioitruyen.com để chọc phá qua một lần
Không tới ba phút, máy tính khởi động lên, thậm chí Lý Dương cũng không kịp nhận ra Hải Đông phá giải như thế nào.
Đấy chính là mở mật mã, thông thường mà nói chỉ có ông chủ mới có thể mở, hoặc mở máy tính sử dụng hồi phục như cũ, không có gì là mở không được, Hải Đông ngay cả máy tính cũng chưa từng chọc phá ra mà phá giải, quả thật làm cho Lý Dương rất nghi ngờ.
Sau khi khởi động máy, còn có mật mã, cần phải nhập mật mã vào mới mở ra được.
Cái tên Phác Nguyên Sinh này vẫn luôn cẩn thận, nhưng càng làm như vậy, mọi người càng tò mò, hơn nữa biểu hiện trước đây của y kỳ quái, ngay cả Lưu Cương lúc này cũng muốn mở nhanh cái máy vi tính của y.
Mật mã đơn giản vô cùng, một phút sau, màn hình đã mở ra.
Sau khi mở máy tính lên, Hải Đông lật xem một chút, mỉm cười nói:
- Anh Lý, trong máy tính của thằng này không có gì, rất đơn giản.
Hải Đông đối với cái máy tính này không xem trọng như vậy, loại giải mã bình thường này, đối với y không thành vấn đề gì.
- Đừng vội, anh tìm kỹ một chút xem, cái máy vi tính này không có vấn đề, tại sao y nói hư rồi?
Lý Dương lắc đầu, Hải Đông hơi do dự một chút, bộ dạng bắt đầu hơi nghiêm túc, Lý Dương nhắc nhở y, trước đây là lấy chuyện cái máy tính hư làm lý do, nhưng lại không cho Lý Dương chạm vào.
Nhưng cái máy tính không hư, không phải Phác Nguyên Sinh có vấn đề, chính là máy tính có vấn đề.
Hải Đông cuối thấp đầu một chút, không nói, cẩn thận xem lại phần cứng bên trong, không lâu, y phát hiện một sấp văn kiện mật ẩn bên trong.
Thấy nhìn thấy chỗ thư mục, ánh mắt của Lý Dương lại phát ra tia hàn quang
Trong này chính là nơi y để nhật ký điện tử, không ngờ cái thư mục này cũng bị y giải được, hơn nữa là mật mã của nhật ký điện tử, Phác Nguyên Sinh vì để che dấu nhật ký của hắn, cũng phải dụng tâm rất nhiều.
Loại mật mã này, đối với người bình thường hay khó, nhưng đối với Hải Đông, nó như một tờ giấy, vừa chọc thì đã thủng.
Hai phút sau, thư mục đã được mở ra, xuất hiện biểu tượng của nhật ký điện tử, bên cạnh cuốn nhật ký điện tử, còn có một thư mục khác cũng cài mật mã.
Tầng tầng lớp lớp mật mã, bây giờ không cần Lý Dương nói, mọi người đều cảm thấy đều kỳ dị trong đó.
Cuốn nhật ký điện tử đầu tiên được giải ra, sau khi mở được nhật ký điện tử, mọi người đều vây lại xem, lúc mới đầu mọi người đều tươi cười, nhưng sau khi xem một hồi, mọi người đều không cười nữa trên mặt chỉ toàn là nổi giận.
Nhật ký điện tử, là nhật ký năm năm gần đây của Phác Nguyên Sinh, Lý Dương không xem tỉ mỉ từng trang một, chỉ lật xem những cái trọng điểm, trong đó có Na Kỷ Niên trước đây hắn đã thấy qua.
Chính những cái này, làm kích động mọi người nổi giận.
- Súc sinh, sao có loại người thế này!
Vương Giai Giai thất thanh hét lên, nhìn Lý Dương không dám tin, cô hy vọng Lý Dương nói với cô, đây chỉ là nhật lý huyền ảo, là tiểu thuyết, không phải là thật.
Là thật, thật làm cho cô không thể chấp nhận được.
Đáng tiếc Lý Dương không nói những lời mà cô muốn nghe, chỉ lắc đầu, làm cho đôi mắt của Vương Giai Giai càng thêm ươn ướt, không ngăn nổi nước mắt chảy dài.
- Anh Lý, em phải giết y!
Triệu Khuê đột nhiên đứng dậy, trên người y quả thật mang một người sát khí, Triệu Khuê chính là kẻ giết người, hơn nữa không chỉ giết một người, người nanh sói, cơ hồ trên tay đều có máu tươi.
Lưu Cương cũng vậy, Lý Dương tận mắt nhìn thấy Lưu Cương giết người, mặt không đỏ, lòng không rung.
- Đừng làm bậy, vì một thằng súc sinh như vậy quả thật không đáng.
Lý Dương vội vàng quát một câu, hắn cũng muốn chính tay mình giết chết Phác Nguyên Sinh, nhưng lại không thể làm như vậy, giống như hắn nói, quả thật không đáng.
Phác Nguyên Sinh chính là chuyên gia đến để tham gia học động, nếu y chết rồi, lại là bị giết chết, Lâm Lang nhất định sẽ truy ra cho tới cùng, ngay cả cảnh sát cũng không tha, cuối cùng cũng có thể tra ra bọn họ, giết người là tội lớn, tới lúc đó Lâm Lang sẽ không tha cho bọ họ.
Huống chi, Lâm Lang cũng không nhất định giúp bọn họ, chuyên gia đến tham gia hoạt động chết, Lâm Lang phải gánh trách nhiệm rất lớn, đến lúc đó không chừng lão càng thêm tức giận.
Nghe Lý Dương nói, Triệu Khuê không kiên quyết nữa, y không phải là tên ngốc, hiểu rõ ý của Lý Dương.
Phác Nguyên Sinh mà hại mình, quả thật không đáng, có cuốn nhật ký này, thằng chó này sẽ phải trả một giá đắc, còn hơn là trực tiếp giết nó.
Nhìn cuốn nhật ký một hồi, Hải Đông lại giải mã được thêm một cuốn văn kiện khác.
Trong này chính là một số tấm hình, còn có một số video, mở xem tấm hình đầu tiên, tất cả người xung quanh máy tính đều sửng sốt.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ