Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 83: Chu Chí Tường




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

-Bàn Quang Pháp!

Lưu Tuyết Tùng cũng như mọi người đều thấy sửng sốt, chỉ có Hà Lão là vẫn mỉm cười nhìn Lý Dương, ông không tỏ ra tán thành, nhưng cũng không có ý phản đối cách nói đó.

-Đúng vậy, Bàn Ngọc chính là một loại kỹ thuật, miếng ngọc này cho dù là không có giá trị xa xưa thì nó vẫn là tinh phẩm trong những loại cổ ngọc.

Lý Dương gật đầu, ngày hôm qua hắn vừa mới tìm hiểu về phương pháp Bàn Quang, mục đích của hắn chỉ là muốn làm một khối cổ ngọc cho mình thôi, nhưng khi thấy quá trình làm lại phức tạp như vậy nên hắn đã bỏ cuộc.

Mọi người đều tập trung nhìn Hà Lão, ngọc bội là Hà Lão đưa ra, Lý Dương có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng, cuối cùng họ cũng chỉ tin Hà Lão mà thôi.

-Chàng trai này nói không sai!

Một lúc lâu sau Hà Lão mới chầm chậm gật đầu, ông nhìn Lý Dương rồi chợt hỏi:

-Mấy năm trước tôi mới phát hiện ra khối ngọc này cũng không có niên đại lớn như thế, làm sao cậu lại biết thế?

-Tôi đâu có nhìn ra, chỉ là dùng năng lực đặc thù của mình thôi.

Lý Dương cười khổ một tiếng, tuy nhiên điều này hắn chỉ có thể để trong lòng, không dám trực tiếp nói ra.

Suy nghĩ một lúc, hắn mới chầm chậm trả lời:

-Thực ra thì chính Hà Lão đã nói cho tôi biết, lúc đưa miếng ngọc này ra ánh mắt ông hơi lạ, vì vậy mà tôi nghĩ miếng ngọc bội này chắc chắn có vấn đề, nhờ thế mới xem xét kĩ càng hơn. Độ bóng của viên ngọc được mài từ vỏ lúa mạch không giống như những viên ngọc bình thường khác, nhờ những đặc điểm đó tôi mới dám đưa ra suy luận như vậy, nếu lúc đầu không nhờ ánh mắt của ông thì tôi cũng không thể biết được điều đó.

-Ha ha, khá khen cho cậu, đúng vậy, là tôi muốn thử cậu một lần, nhưng cậu nhận ra được điều đó cũng không phải là dễ, còn có thể phân tích một cách chính xác miếng ngọc cổ này chỉ có khoảng 150 năm tuổi đúng là rất giỏi, Lý Dương, cậu còn nhớ lần trước lúc cậu đến chỗ tôi cậu vẫn chưa biết gì cả, vì sao chỉ trong một thời gian ngắn mà có được sự thay đổi lớn như vậy?

Hà Lão cười ha ha, Ngô Hiểu Lỵ cũng nhìn chằm chằm vào Lý Dương, cô còn hiểu hắn hơn cả Hà lão, trước đây quả thật Lý Dương không biết một chút gì về đồ cổ, cô không hiểu nổi là vì sao chỉ trong vài ngày mà hắn trở thành một chuyên gia đồ cổ giỏi như thế.

-Trước đây tôi may mắn có dịp đi thăm chợ quỷ một chuyến, từ đó mà bắt đầu có hứng thú với đồ cổ, đặc biệt là tôi rất thích ngọc cổ, vì vậy khi trở về tôi đã tìm xem rất nhiều tài liệu có liên quan, thực ra tôi cũng chẳng phải là người trong nghề gì cả Hà lão, chỉ là thích chơi đồ cổ mà thôi.

Lý Dương cười khổ, có lẽ đây là điều mà hắn không muốn giải thích nhất, đồng thời cũng nghĩ là hôm nay mình thể hiện hơi quá, làm gì có người nào vừa mới chơi đồ cổ mà am hiểu nhiều như thế chứ.

-Tài liệu thì có thể viết rất nhiều, nhưng khả năng quan sát không phải một sớm một chiều mà có được, cậu chắc cũng phải khổ công rèn luyện lắm mới có được cặp mắt tinh tường như vậy, ngoài ra còn phải cần đến tài năng bẩm sinh nữa, theo tôi được biết, một thiên tài như cậu đây chỉ có một, tôi tin rằng cậu sẽ là người thứ hai.

Hà Lão chậm rãi gật đầu, mọi người đều nhìn Lý Dương với cặp mắt kinh ngạc, không ai ngờ rằng hắn lại được Hà Lão đánh giá cao như vậy.

Lưu Tuyết Tùng do dự một lúc, cuối cùng tiến đến gần Hà lão rồi nói nhỏ:

-Hà lão, người mà lúc nãy ông nhắc đến có phải là Chu Chí Tường?

Lưu Tuyết Tùng nói không to, nhưng lúc đó chẳng có ai nói chuyện cả nên hầu như mọi người đều nghe thấy.

-Không sai, chính là ông ta, chỉ trong vòng 3 năm, ông ta từ một người không biết gì đã trở thành đệ nhất trong giới chơi đồ cổ, tài năng thiên phú đó từ trước tới giờ vẫn chưa có người nào địch nổi, chỉ tiếc là ông ta đi nhầm đường, nếu không ông ta chắc chắn đã trở thành bậc tông sư một thời rồi.

Mỗi lần nhắc đến người này, Hà Lão trở nên vô cùng nghiêm túc, rồi ông đưa ánh mắt khó hiểu nhìn sang Lý Dương, Lưu Tuyết Tùng và mấy người lớn tuổi khác như đang hít phải một hơi khí lạnh, không ai ngờ rằng Hà Lão lại đem người thanh niên đang đứng trước mặt đi so sánh với Chu Chí Tường.

Mọi người đã thay đổi ánh mắt khi nhìn lại Lý Dương, chỉ có Ngô Hiểu Lỵ là đang dán mắt vào ông ngoại và mấy người lớn tuổi khác, Lý Dương thì càng đau khổ hơn, hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Thật lâu sau đó, sau khi Lý Dương biết chính xác Chu Chí Tường là người như thế nào, hắn mới hiểu vì sao người ta lại nhìn hắn như vậy.

Chu Chí Tường là một người nông dân bình thường ở Thiểm Bắc, vào những năm 80 ông phiêu bạt về phương nam, và quyết định xây dựng cơ đồ trên miền đất mới này.

Đầu tiên, ông làm đầu bếp cho một quán cơm nhỏ, sau vài tháng làm việc ông gặp một thương gia chuyên kinh doanh về đồ cổ, người thương gia đó nhìn thấy ông có vẻ chất phác thật thà nên dẫn ông theo cùng làm ăn với mình, chỉ chưa đầy một tháng, Chu Chí Tường đã luyện được một cặp mắt quan sát phi thường, vượt xa cả người thương gia đó.

Sau này, Chu Chí Tường tách người thương gia đó ra làm ăn riêng, chưa đầy nửa năm sau đã kiếm được mấy vạn tệ, thời đó mấy vạn tệ không phải là con số nhỏ, nhưng ông vẫn chưa thấy thõa mãn, ông cầm mấy vạn tệ đó đến huyện Cảnh Đức học nghề nung gốm sứ.

Không ai biết là ông học như thế nào, một năm sau ông rời Cảnh Đức trở về quê cũ lập nên một xưởng gốm sứ nhỏ, chuyên nung ngói và một vài loại đồ sứ khác, xưởng của ông lúc đó cũng có chút tiếng tăm trong vùng.

Nửa năm trôi qua, Chu Chí Tường nhường xưởng gốm sứ lại cho em trai kinh doanh, từ đó bỏ đi biệt tăm.

Sau này thị trường Trung Quốc bắt đầu liên tiếp xuất hiện nhiều cổ vật vô giá thời Minh Thanh, 5 năm liên tục đã có hơn trăm chiếc gốm sứ tinh xảo xuất hiện, trị giá của chúng phải lên đến trên 4 nghìn vạn tệ.

Lúc đó là vào những năm 90, gốm sứ trị giá 40 triệu tệ bây giờ cũng phải lên đến 4 trăm triệu rồi, chỉ đến sau này có người phát hiện ra được bí mật thì hiện tượng này mới được dừng lại, việc này dẫn đến vụ án làm hàng nhái quy mô toàn quốc, Chu Chí Tường cũng chính là người làm nhái đồ cổ đầu tiên.

Những loại gốm sứ này xuất thân từ quê hương của ông, qua một vài kĩ xảo nhỏ mà ông đã đưa chúng đến những công ty bán đấu giá. Chu Chí Tường sau khi bị bắt đã bị tòa tuyên án tù chung thân, nếu không vì tiếc để mất một con người tài hoa như ông, thì chỉ tính số lượng ông đã lừa được khắp cả nước thôi cũng đủ để xử bắn mười lần rồi.

Sau khi Chu Chí Tường bị bắt, những tác phẩm nhái bị lưu lạc của ông đến bây giờ vẫn chưa thu hồi lại hết. Cho dù là bây giờ có rất nhiều chuyên gia

Chuyên gia vẫn không phân biệt được những sản phẩm giả mạo đó. Các công ty đấu giá nổi tiếng lại càng chú ý hơn sự thay đổ màu sắc của sản phẩm, dẫn đến một vài loại đồ gốm sứ cổ phải được khoa học xác minh mới thu vào nhằm tránh các loại hàng giả hàng nhái.

Cho đến hôm nay, cả nước cũng chỉ có vài người có thể nhận ra hàng giả mà hắn đã làm, Hà Lão là một trong số đó.

Cũng vì lúc đó rất nhiều công ty bán đấu giá bị lừa, sau khi vụ án hàng giả này được đưa ra bọn họ đều thống nhất là ngậm miệng, cũng chỉ có những người lão luyện như Hà Lão, Lưu Lão mới biết được chuyện này, mấy người trẻ như Ngô Hiểu Lỵ còn chưa từng nghe qua nữa là.

Đây cũng là nguyên nhân mà Hà Lão và Lưu Tuyết Tùng tỏ ra nghiêm túc như vậy, Lý Dương không chỉ có khả năng thiên bẩm giống Chu Chí Tường mà hắn còn rất có hứng thú với việc nghiên cứu là đồ giả, bọn họ không muốn Lý Dương trở thành một Chu Chí Tường thứ hai, càng không hi vọng hắn sẽ tung một lô hàng giả mang họ Lý ra thị trường.

Sau khi thật sự hiểu được những điều này Lý Dương chỉ có thể dở khóc dở cười mà thôi, cái ông Chu Chí Tường đó quả thật là rất tài giỏi, ông ta làm được như thế đều dựa vào khả năng đặc biệt của mình, đừng nói là nhái đặc biệt, đến nhái bình thường Lý Dương cũng không làm được, cái khả năng đặc biệt của hắn không giúp hắn làm được điều đó.

-Lý Dương, mai cậu rãnh không, đến chỗ tôi một lúc nhé!

Hà Lão chợt hỏi Lý Dương, điều này làm cho mọi người hơi sửng sốt, Lưu Tuyết Tùng cũng như những người biết về Chu Chí Tường đều lặng lẽ gật đầu, Hà Lão cũng chỉ là phòng xa, mời Lý Dương đến thực ra là muốn nói cho hắn hiểu, để hắn tìm được con đường đi đúng cho mình.

“Ngày mai!”, Lý Dương hơi phân vân một lúc, nhưng nhìn dáng vẻ quan tâm và thần khẩn của Hà Lão thì cuối cùng hắn cũng gật đầu.

-Ngày mai tôi rãnh.

-Vậy thì tốt, mai tôi ở nhà đợi cậu, cậu biết nhà tôi rồi chứ!

Hà Lão gật gật đầu không nói thêm gì nữa, ông lấy lại miếng ngọc bội từ tay Lý Dương, miếng ngọc này chỉ là thuận tay thì lấy ra chơi thôi, lúc nãy cũng chỉ là nhất thời muốn kiểm tra trình độ của Lý Dương như thế nào, không ngờ lại nhận được câu trả lời hơn cả mong đợi như vậy.

Lưu Tuyết Tùng nhìn Lý Dương vàNgô Hiểu Lỵ một cái, rồi quay sang hỏi Hà Lão:

-Hà Lão này, tôi nghe nói ông và Hồng lão ở Tô Châu có quan hệ thân thiết lắm, đúng không vậy?

-Đúng vậy, có chuyện gì hả?

Hà Lão ngạc nhiên nhìn Lưu Tuyết Tùng.

-Tôi muốn thế này…

Lưu Tuyết Tùng ghé sát tai Hà Lão nói nhỏ, không ai biết là ông ta đang nói đến chuyện gì.

Hà Lão thì vừa nghe vừa cười, cuối cùng gật đầu nói:

-Hồng Lão đã gác kiếm mấy năm rồi, giờ nhờ ông ta tự tay làm e rằng hơi khó, tuy nhiên tìm đồ đệ đắc ý của ông ta thì không thành vấn đề, việc này tôi nói giúp ông là được chứ gì!

-Cám ơn ông đã giúp đỡ!

Lưu Tuyết Tùng có vẻ rất vui, không ai biết là hai người đó đang nói về chuyện gì, nhưng Lý Dương đứng gần bọn họ hơn nên nghe được đại sư chạm trổ gì đó.

Hắn chợt nhớ đến viên bảo bối ở nhà liền hỏi Hà Lão:

-Hà lão, Hồng lão là ai vậy?

Hà Lão cười nhìn Lý Dương rồi nói:

-Hồng Lão là người nổi tiếng nhất trong ngành chạm trổ của nước ta, những sản phẩm do ông làm ra đều đạt đến trình độ tinh xảo, nhưng đáng tiếc là ông ấy đã gác kiếm cách đây mấy năm rồi, hình như mấy đệ tử của ông ta cũng tài hoa lắm, họ đang kế tục sự nghiệp của ông.

-Là thế này, ông Hà Lão à, tôi có một miếng ngọc thạch nguyên chất cũng đẹp lắm, ông xem có thể giúp tôi nhờ cao nhân chạm trổ giùm được không, miếng ngọc đó để không hoài cũng thấy phí.

Lý Dương nhớ đến viên ngọc xanh Phỉ Thúy dạng thủy tinh của mình đang để không ở nhà, hắn cũng đang muốn tìm người chạm trổ giùm, nhưng tìm mãi mà không thấy người nào giỏi, nếu làm không đẹp thì phí viên ngọc quý lắm, hôm nay nghe Hà Lão nhắc đến bậc thầy chạm trổ nên hắn mới hỏi luôn.

-Được thôi, vậy ngày mai cậu đem nó đến chỗ tôi để tôi xem qua, nếu không phải là ngọc tốt thì cũng khó mà mở miệng nhờ họ được.

Hà Lão lập tức trả lời, thực ra nếu không phải là ngọc tốt thì chỉ cần Hà Lão nói một tiếng là người ta nhận lời thôi, chỉ là ông không muốn Lý Dương có ý nghĩ dựa dẫm vào ông.

Lý Dương vẫn không biết là hắn đã trở thành một hạt mầm tốt trong mắt Hà Lão, giống như một viên đá ngọc vậy, vì vậy ông càng không muốn hắn bị bất kì một vết nhơ nào.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ