Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Bốn ngày thời gian nhanh chóng trôi qua, trong bốn ngày thì có ba ngày Trương Ưng tới chơi nên Lý Dương không thể không bỏ qua ý tưởng đi mua nhà được, việc này làm cho Lý Dương vô cùng buồn bực.
Trong bốn ngày, ngoại trừ tiếp đãi khách hàng, chỉnh lý sổ sách thì việc Lý Dương thường làm là xem những quyển sách nói về đồ cổ. Sau khi đọc hết những quyển sách đó Lý Dương mới hiểu tại sao Trịnh Khải Đạt và Ngô Hiểu Lỵ đều không ngừng dặn bảo hắn, kiến thức về đồ cổ quả thật là vô cùng phong phú và chuyên sâu, có thể nói nó đã trở thành một ngành sản xuất, một loại văn hóa rồi.
Cho dù là quyển sách về đồ cổ có miêu tả kỹ lưỡng như thế nào đi nữa thì cũng không bằng thực nghiệm, Lý Dương có năng lực đặc thù hỗ trợ nên khi tan ca hắn thường chạy tới khu đồ cổ dạo một vòng, trong mấy hôm này hắn quả thật là có thêm không ít tri thức về đồ cổ. Đương nhiên những thứ này có được đều nhờ sự giúp đỡ của năng lực đặc thù, hiện tại Lý Dương đã có thể phân biệt được niên đại của những món đồ cổ.
Đối với một ông lão mà nói thì đại thọ bảy mươi là ngày vô cùng quan trọng, đối với con cháu thì nó cũng quan trọng không kém, ông ngoại của Ngô Hiểu Lỵ đã vì ngày mà mà chuẩn bị trước một tháng, ông nhất định phải cam đoan không có chuyện gì xảy ra.
Ông ngoại Ngô Hiểu Lỵ gọi là Lưu Tuyết Tùng, là thủ tịch giáo sư của bào tàng Minh Dương, đồng thời cũng là ngôi sao sáng trong giới đồ cổ Minh Dương, người như thế thì món quà thích hợp nhất chính là đồ cổ.
Ngày mừng thọ của những ông bà lão thường là mười năm tổ chức một lần, hơn nữa ngày đó còn gọi là đại thọ, ví dụ như: Đại thọ năm mươi, đại thọ sáu mươi, đại thọ bảy mươi, vv... Tuy gọi như vậy nhưng tuổi của người đó chỉ là bốn mươi chín, năm mươi chín, sáu mươi cửu,v.v... Bởi vì trong mười con số thì số 9 là số lớn nhất, mọi người coi đây là một con số may mắn, vì vậy mới có phong tục "Mừng chín không mừng mười".
Trong các lần đại thọ thì đại thọ bảy mươi là quan trọng nhất, nếu là thời cổ đại thì đại thọ sáu mươi được mới quan trong nhất, nhưng hiện tại cuộc sống của mọi người đã được tăng lên, hơn nữa tuổi tác cũng đã tăng lên không ít, vì vậy đại thọ quan trọng nhất cũng đã chuyển từ sáu mươi sang bảy mươi.
Có câu tục ngữ nói 'Nhân sinh thất thập cổ lai hy', đối với con cháu của Lưu Tuyết Tùng mà nói, trong bảy mươi năm qua, ông vì nuôi nấng hai nam bốn nữ bọn họ mà trải qua không ít sóng gió và đau khổ, có thể nói là ông đã vô cùng vất vả. Đặc biệt là bạn đời của ông ra đi sớm nên những đứa con của ông lại càng tôn trọng ông hơn, chính ví vậy khi nghĩ tới đại thọ bảy mươi của ông thì bọn họ liền bận rộn lên, họ cần phải làm cho ông một buổi tiệc thật vừa lòng, họ không muốn ông có bất cứ tiếc nuối gì cả.
Lưu Tuyết Tùng năm nay sáu mươi chín tuổi, vừa đúng đại thọ bảy mươi, dựa theo tập tục ở Minh Dương, loại đại thọ bảy mươi này còn được gọi là Chỉnh thọ, trong ngày này cần phải chuẩn bị thọ chướng*, thọ y, thọ nhân, thọ đào, chúng có ngụ ý là giúp tăng thêm tuổi thọ và vui vẻ trong cuộc sống.
*thọ chướng: câu đối chúc thọ.
Những đứa con của Lưu Tuyết Tùng đều đang đảm nhiệm những chức vụ lãnh dạo quan trọng, bản thân ông lại là một học giả đầy quyền uy, chính vì vậy nên người đến chúc thọ khẳng định là không ít, ông và những đứa con bàn bạc qua, sau khi được sự đồng ý của ông thì họ quyết định tổ chức ở nhà hàng, mà cũng chỉ có nhà hàng mới có thể tổ chức được chứ ở nhà thì làm gì có đủ chỗ chứ.
Nhưng mà nếu tổ chức ở nhà hàng thì sẽ xung đột với phong tục truyền thống, cũng may ông là người rất tiến bộ nên cũng không so đo chuyện vụn vặt này.
Cuối tuần, người Lưu gia tới khách sạn tiến hành bố trí, Lưu Tuyết Tùng ở Minh Dương cũng được xem là một người nổi tiếng, tiệc mừng thọ của ông chắc chắn sẽ có không ít cán bộ về hưu tới chúc mừng, chính vì vậy cần phải chuẩn bị cho thật tốt.
Trong phòng trọ, Lý Dương đứng trước tấm gương không ngừng chảy đầu, chảy đi chảy lại như thế nào đi nữa thì hắn cũng không thấy hài lòng, hắn không muốn dùng một kiểu tóc hỗn loạn tới tham gia tiệc mừng thọ của một ông lão, việc này rất thiếu tôn trọng với ông.
Đứng trướng gương hơn mười phút, Lý Dương cuối cùng cũng vừa lòng gật đầu, nhìn bộ tây trang trên người, Lý Dương tiện tay cầm hộp quà tặng rồi đi ra ngoài.
Mới vừa mở cửa Lý Dương liền hoàng sợ, bên ngoài có người đang định gõ cửa, nếu không phải Lý Dương nhanh chóng lui lại thì sợ rằng nắm tay kia đã nằm trên mặt hắn rồi.
-Cô, cô đang làm gì thế?
Lý Dương kinh ngạc nhìn Ngô Hiểu Lỵ đang đứng trước mặt, Ngô Hiểu Lỵ hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng mà xinh đẹp không có nghĩa là được phép đánh người, động tác này làm cho hình tượng thục nữ của Ngô Hiểu Lỵ trong lòng Lý Dương không còn sót lại chút nào.
-Không phải là tôi đến đón anh ư?
Ngô Hiểu Lỵ trừng to mắt rồi nói một cách vô tội.
Lý Dương cười khổ một tiếng, nói :
-Đón tôi thì cũng không nên dùng cách này chứ?
Tay của Ngô Hiểu Lỵ lúc này vẫn còn đang giơ lên, khi nghe Lý Dương nhắc nhở cô liền để tay xuống, mặt cô hơi đỏ lên nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Lý Dương.
-Tôi đang chuẩn bị gõ cửa, ai biết anh lại từ bên trong đi ra chứ!
-Gõ cửa?
Lý Dương sờ sờ cái mũi:
-Tôi nhớ là cửa này có chuông, cần gì phải gõ?
-Tôi quên đó, không được sao, đi thôi!
Ngô Hiểu Lỵ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lý Dương rồi kéo hắn đi ra ngoài, Lý Dương vội buông tay ra, hắn xoay người lại đóng cửa rồi đi theo Ngô Hiểu Lỵ.
Tiệc mừng thọ của Lưu Tuyết Tùng được tổ chức ở khách sạn tốt nhất thành phố Minh Dương-khách sạn Thiên Vũ, toàn bộ lầu hai của khách sạn đã được Lưu gia bao hết, vì hôm nay là đại thọ của Lưu Tuyết Tùng nên có không ít lãnh đạo tự thân tới chúc mừng, đây cũng xem như là một loại quan tâm của lãnh đạo tĩnh với cán bộ kỳ cựu đã về hưu.
Lý Dương không có đi Volvo của mình mà bị Ngô Hiểu Lỵ trực tiếp kéo lên xe của cô, là cháu gái nên cô phải đến sớm để chuẩn bị, chính vì vậy cô mới vội vã tìm Lý Dương, về phần Lý Dương vì sao lại chuẩn bị sớm như thế thì bị hai người ăn ý không nhắc tới.
Bên ngoài cửa khách sạn có hai người đang đứng, một là cậu một là anh họ của Ngô Hiểu Lỵ, khi thấy Lý Dương từ trên xe của Ngô Hiểu Lỵ bước xuống thì hai người có chút sửng sốt.
-Cậu, đây là đồng nghiệp của con-Lý Dương, hôm nay anh ta tới đây chúc thọ cho ông ngoại!
Ngô Hiểu Lỵ kéo Lý Dương tới trước mặt người trung niên rồi giới thiệu, cậu của Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên lộ ra vẽ giật mình, sau đó tiến lên nhiệt tình bắt tay, nhưng mà Lý Dương cảm giác ánh mắt của hắn có chút kỳ lạ, không chỉ có cậu mà cả anh họ của Ngô Hiểu Lỵ cũng như vậy.
-Hoan nghênh, hoan nghênh, tiểu Minh, dẫn Hiểu Lỵ và vị đồng nghiệp này vào trong đi!
Cậu của Ngô Hiểu Lỵ cẩn thận đánh giá Lý Dương một chút rồi cười cười,người anh họ kia vừa cười vừa dẫn Lý Dương vào trong.
Trên lầu hai của khách sạn, không khí đang rất náo nhiệt, ở giữa có đặt một cái ghế, phía sau nó là một chữ thọ thật lớn, ông ngoại của Ngô Hiểu Lỵ không có ở đây, nhưng mà một lát nữa ông sẽ ngồi vào chiếc ghế này nhận những lời chúc thọ của con cháu, đây là một trong những nghi thức quan trọng không thề thiếu troong đại thọ bảy mươi.
Trong lầu hai có một nơi dành riêng để tiếp đãi khách, chủ yếu để tiếp nhận quà mừng thọ vì chỉ có những người thân nhất mới có thể tận tay tặng quà mà thôi. Mặt khác những người có quan hệ xa hoặc là vì nhân tình chỉ tặng tiền, với việc này Lưu Tuyết Tùng đã dặn dò qua, nếu có người tặng tiền vượt quá 200 thì tuyệt đối không thu, hắn không muốn mọi người hiểu lầm rằng hắn tổ chức đại thọ bảy mươi để vơ vét tiền.
Lý Dương tiên tay đặt món quà của mình xuống, người tiếp đãi kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Dương, người tặng lẽ vật thì sẽ có quan hệ gần, nhưng mà Lý Dương bọn họ chỉ mới gặp lần đầu thôi.
Hai người tiếp đãi khi nhìn thấy Ngô Hiểu Lỵ và anh họ của cô thì dường như đã hiểu ra gì đó, hai người gật đầu rồi cười có chút kỳ lạ, hai người này dù sao cũng là người của Lưu gia.
-Lý Dương, anh ngồi đây một lát đi, một lát nữa tôi sẽ tới tìm anh!
Ngô Hiểu Lỵ dẫn Lý Dương tới một cái bàn chưa có người ngồi rồi dặn dò, hôm nay có không ít khách tới dự, cô cũng phải ra giúp đỡ tiếp đãi.
-Tốt, cô cứ đi trước đi!
Lý Dương gật gật đầu rồi nhìn xung quanh, bởi vì Lý Dương tới khá sớm nên bên trong chưa có nhiều người lắm, những người khác cũng không tới một mình như hắn mà phần lớn đều tốp năm tốp ba cùng tới.
Trong đại sảnh còn có một căn phòng, khi có người đi ra thì Lý Dương vừa lúc thấy được mấy ông bà lão ngồi bên trong, ông ngoại của Ngô Hiểu Lỵ cũng đang ở bên trong chờ buổi tiệc bắt đầu.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ