Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Nhà cũ của Lý Dương có kết cấu cổ, chính giữa có ba gian phòng, hai bên đều là là nhà liền kề, bên cạnh đó còn có mái che nắng.
Bởi vì mười mấy năm không có người ở nên trong nhà toàn là bụi bậm.
Nhìn như vậy nhưng thật ra Lý Quân Sơn thường xuyên đến nơi này quét dọn, những vật dụng trong nhà không hề có chút bụi bậm mạng nhện nào chính là công của ông, có điều ông cũng chỉ có thể làm được như thế.
Ngôi nhà này không nhỏ, diện tích còn lớn hơn ngôi nhà của hắn, bên cạnh ngôi nhà là một mảnh đất trống, hắn nhớ khi nhỏ nơi này là nơi bán đồ ăn vặt, hiện tại nơi này trống không không còn gì cả.
Lý Dương đột nhiên giật mình rồi đi nhanh tới căn phòng mà ông bà hắn lúc xưa ở.
Trong phòng ngủ có một cái giường kiểu củ, trên tường có dán giấy báo, phía dưới là một mảnh tường đã tróc ra .
Vừa rồi khi Lý Dương sử dụng năng lực đặc thù để tìm cây chổi không ngờ làm cho hắn ngoài ý muốn phát hiện bên dưới có một cái hộp có 6 tầng màu vàng, tính ra thì cái hộp này đã có hơn 300 năm lịch sử.
Cái hộp này rất tinh xảo, bên trên là những ô vuông, mỗi ô vuông đều có một hình bất quy tắc.
Xung quanh cái hộp có vẽ hình tứ thánh thú phân biệt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Bốn bức hình này nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa nó còn được dùng loại sơn tốt nhất để vẻ nên trải qua nhiều nam như vậy mà 4 bức hình vẫn còn sinh động như mới.
Trừ thứ này ra, chất liệu là cái hộp này còn rất thần bí, nó được làm bằng Kim Ti Nam Mộc thưởng đẳng. Lọa Kim Ti Nam Mộc này thời Minh Thanh chỉ có hoàng thất mới được dùng, đặc biệt là trong thời Thanh, lúc đó trong dân gian mà có người dùng Kim Ti Nam Mộc thì đó sẽ là tội lớn.
Đặc điểm lớn nhất của Kim Ti Nam Mộc là khó mục nát, thời Minh, Thanh, thành viên hoàng thất khi chôn cất thường dùng loại gỗ này làm quan tài vì thứ này cho dù chôn vài nghìn năm cũng không thể mục nát được.
Tiếp theo, Kim Ti Nam Mộc có mùi cây lim, nói cách khác chỉ cần không ngâm thứ này suốt trong nước thì có để vài nghìn năm cũng không sao.
Từ những năm cuối thời Minh, loại gỗ Kim Ti Nam Mộc này đã trở nên rất thưa thớt, tới thời nay, Kim Ti Nam Mộc đã trở thành vật báo, thứ có thể lưu truyền phần lớn đều nằm trong các viện bảo tàng, trong dân gian có cực ít người có được thứ này.
Lý Dương làm thế nào cũng không ngờ được về nhà ông bà một chuyến lại có thể tìm được thứ tốt như thế, có điều đây cũng không phải là nguyên nhân mà Lý Dương kinh ngạc nhất.
Bên trong cái hộp có một bản viết tay nhỏ, những trang giấy này cũng không có hư hao gì, đoán chừng là do Kim Ti Nam Mộc tạo nên, vật phảm đặt trong Kim Ti Nam Mộc luôn có thời gian bảo tồn lâu hơn bình thường.
Thứ làm cho Lý Dương kinh ngạc là những chữ trên quyển sổ viết tay này Lý Dương không hiểu chữ nào cả.
Tuy rằng xem không hiểu, nhưng Lý Dương cũng không xa lạ với loại văn tự này, những chữ này đều là tiếng Nhật. Tuy hắn không có học qua tiếng nhật nhưng dù sao thì hắn cũng đã thấy qua tiếng Nhật không ít lần trên TV.
-Lý Dương, sao đột nhiên lại đi vào đây?
Vương Giai Giai đi theo phía sau Lý Dương, lúc bước vào cô liền đánh giá bố cục căn phòng một chút rồi hỏi một câu .
-Đây là phòng mà ông bà bọn anh sống khi xưa, anh còn nhớ là khi còn nhỏ hai người bọn anh rất thích quấn lấy ông bà đòi kể chuyện xưa nghe
Lý Thành từ phía sau đi tới, trên mặt còn có chút cảm khái, nơi này Lý Thành có ấn tượng còn sâu hơn Lý Dương nhiều. Lý Dương từ khi lên tiểu học đã không có trở lại nơi này lần nào, mà Lý Thành trước khi lên 12 tuổi đều ở đây.
Lý Thành vừa nới vậy thì Vương Giai Giai không nói gì nữa, Lưu Cương đ vào cũng nhìn một chút rồi đi tới chỗ Lý Dương.
Phương Thục Cầm cũng đi đến, nơi này cô cũng không xa lạ gì, sau khi kết hôn cô đã từng cùng Lý Thành tới nơi này quét dọn một lần, một lần khác là tới nơi này lấy vài thứ.
Phương Thục Cầm đứng ở bên cạnh Vương Giai Giai, căn phòng này không lớn lắm nên nhiều người đi vào vậy có vẻ có chút chật chội.
Lý Dương đột nhiên đi tới chỗ cái giường, cái hộp kia được cất giấu ngay tại bên trong bức tường chỗ cái giường này, nhìn cái giường, Lý Dương rất khó tưởng tượng trong căn phòng này lại co cất giấu một món bảo bối như thế.
-"Dương Dương, cái giường này là đồ cổ ư? Anh nhớ ông từng nói là có cái giường này lúc kết hôn, dựa theo thời gian mà tính thì nó chỉ có sáu mươi năm thôi
Lý Thành cũng qua rồi nói một câu, cái giường này ngoại trừ van giường cứng rắn ra những chỗ khác đã có chút hư hao, nhiều năm như vậy rôi cho dù đồ có tốt hơn nữa thì cũng sẽ hư hao mà thôi. Hơn nữa này cái ván giường này cũng không phải là một bộ, Lý Dương dưới hình ảnh lập thể đã sớm phát hiện ván giường chỉ có một tầng màu vàng torng khi những chỗ khác có tới hai tầng.
Lý Dương vừa định lắc đầu thì torng lòng lại chợt có ý tưởng, hắn gật đầu nói:
-Em nhớ ông nói là mình có gia đình trước khi giải phóng, dựa theo thời gian mà tính thì cái giường này thuộc thời dân quốc, nếu tính một cách nghiêm khắc thì thứ này cũng có thể xem là đồ cổ
-Thời dân quốc, thật đúng là đồ cổ?
Lý Thành sửng sốt, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Lý Dương, tron số bọn họ chỉ có Lý Dương là có hiểu biết về đồ cổ, hiện tại Lý Dương nói như vậy thì những người khác đều không có ý kiến gì.
-Anh, Lưu Cương, chúng ta mang cái giường này ra ngoài rửa sạch một chút đi
Lý Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Thành, Lý Thành lập tức gật gật đầu, Vương Giai Giai và Phương Thục Cầm đều tạm thời lui ra ngoài, bên trong, ba người Lý Dương phải cố hết sức mới có thể mang cái giường này ra bên ngoài.
Phương Thục Cầm ở bên ngoài đã chủ động đi tìm nước và giẻ lau, trong nhà có một giếng nước có thể sử dụng, ngoài ra cũng có thể dùng nước máy.
Có điều ngôi nhà củ sớm đã cắt điện, hiện giờ trong nhà cũng chỉ còn nước giếng là có thể sử dụng.
Cái giường lớn được lấy ra, Lý Thành sẵn tiện đem những món đồ gỗ trong nhà ra luôn, nếu đã đến thì làm vệ sinh tổng thể một lần, như vậy thì khi năm mới tới Lý Quân Sơn không cần tới đây làm việc vất vả nữa.
Có nước, Phương Thục Cầm đi chợ mua khăn mặt và chổi, lần này đến đây không ai định làm vệ sinh nên không có mang những thứ này.
Vương Giai Giai cũng đi theo hỗ trợ, năm người rất nhanh đã quét dọn sạch sẽ ngôi nhà. Sau khi quét dọn sạch sẽ xong Vương Giai Giai cuối cùng cũng đã thấy được bức tranh của Lý Dương, tuy màu sắc của bức tranh đã rất mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra nội dung bên trong.
Với tài vẽ của Lý Dương cô rất kinh ngạc, bức tranh này vừa nhìn là biết được vẽ lúc nhỏ, bức tranh này tuy nét vẻ còn thô sơ nhưng đã rất cụ thể rõ ràng, từ đây có thể thấy được Lý Dương rất có tài vẽ tranh
Nếu như Lý Dương tiếp tục học vẽ rất có thể Lý Dương đã trở thành họa sĩ, có điều nếu như vậy thì chỉ sợ hai người đã không có cơ hội gặp nhau rồi.
Hơn một giờ sau mọi việc đã làm xong, mọi người cùng nhau ngồi nghỉ trên cái giường.
-Giai Giai, cám ơn em
Lý Dương nới với Vương Giai Giai một câu, lúc nói chuyện còn mang theo một tia xin lỗi, đoán chừng là từ nhỏ tới giờ Vương Giai Giai chưa bao giờ làm việc nặng như vậy, hôm nay làm việc tới nổi mặt cô nhìn giống chú hề rồi.
-Sao khách khí với em như vậy? Việc này không hề giống anh chút nào
Vương Giai Giai nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Lý Thành bên cạnh cũng cười cười một tiếng, hiện giờ hắn rất vừa lòng với cô em dâu này. Gần một ngày thời gian, Vương Giai Giai đã chinh phục cả nhà Lý Dương, nếu Lý Dương mà không nắm chặt lấy Vương Giai Gia thì đoán chừng người nhà hắn là người đầu tiên không buôn tha hắn.
-Lý ca, đây là cái gì?
Lưu Cương đột nhiên hỏi một câu, nơi hắn ngồi chính là chỗ giấu cái hộp, cái giường đã được xê dịch nên hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy được bên trong bức tường có cái gì đó.
Lý Dương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lưu Cương rồi cúi đầu nhìn một chút sau đó kéo chiếc giường ra, trước đó hắn đã định lấy cái hộp ra nhưng không ngờ Lưu Cương lại giúp hắn trước.
-Vách này có chút kỳ lạ
Lý Thành cau mày, bọn họ vừa nói như vậy, Phương Thục Cầm và Vương Giai Giai đều nhích lại gần.
-Hình như đây là bức tường kép
Lần này người nói chuyện là Lý Dương, khi nói xong hắn còn nhìn xuống phía dưới.
-Tường kép, chính là nơi giấu bảo bối như trên TV ư?
Phương Thục Cầm vội vàng hỏi một câu, trên mặt còn mang theo nồng đậm hiếu kỳ.
-Có lẽ vậy, Lưu Cương, cậu thử xem coi có thể mở nó ra không
Lý Dương gật gật đầu, trong lòng thì âm thầm bội phục sức tưởng tưởng của chị dâu, có điều lần này chị dâu hắn đã nói đúng, bên trong thứ này quả thật là có cất giấu bảo bối, hơn nữa còn là một món bảo bối rất tốt.
-Em xem TV nhiều quá rồi, anh nghĩ nơi này là chỗ ông giấu sổ tiết kiệm của mình thôi, hiện tại mấy thứ này chắc cũng đã mục nát rồi, làm gì mà có bảo bối chứ
Lý Thành lắc lắc đầu rồi nới với Phương Thục Cầm một câu, vừa mới nói xong thì hắn liền há to miệng ra, sắc mặt không thể tin được nhìn xuống dưới.
Sau khi cại một lúc, cái hộp gỗ bên trong cuối cùng cũng xuất hiện.
-Thật, thật sự có bảo bối?
Lý Thành nói chuyện có chút nói lắp, Lý Dương thì từ từ lấy cái hộp ra, thứ này không khác gì thứ mà hắn thấy torng hình ảnh lập thể, đây là một cái hộp bằng Kim Ti Nam Mộc rất tốt, chỉ là không có chỗ để mở nó ra mà chỉ có những khối hình vuông với những hoa văn không quy tắc mà thôi.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ