Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Mao lão đi ra rồi hỏi nhỏ Bạch Minh một câu. Trên mặt Bạch Minh có chút mờ mịt cùng một chút đau khổ, hắn lựa chọn tin tưởng Lý Dương nhưng khi thấy cái bàn bị người khác mua đi thì hắn lại có chút khó chịu.
Mao lão kinh ngạc nhìn Bạch Minh, Lý Dương nói gì với Bạch Minh ông cũng không có nghe được, hơn nữa thứ này cũng không phải là ông mua nên ông cũng không để bụng lắm.
-Mao lão, tôi nhìn thấy có chút không đúng nên muốn cho thấy Bạch ngừng lại rồi để cho thầy Thái đến xem xét một chút,..
Lý Dương chậm rãi nói:
"-ôi cũng không dám cam đoan nhưng tôi thấy những hoa văn này có chút vấn đề, còn nữa, cái bàn này lại quá thô!
Hai điểm này Lý Dương nói không sai, những thứ này không phải là một chỉnh thể, bên ngoài là Cúc Hoa Lê, bên trong lại là gỗ thường, nếu muốn cho hoa văn của những thứ này giống nhau là chuyện không thể nào, dù làm kỹ thế nào thì cũng có một chút chênh lệch.
Một chút chênh lệch ở chỗ cái bàn rất nhỏ, nếu không phải Lý Dương dùng năng lực đặc thù thì cũng không nhìn ra, có điều chỉ cần chuyên gia có kinh nghiệm là có thể nhìn ra hai điểm này.
Chỉ cần hai điểm này là đã có thể kết luận thứ này là hàng phỏng chế, chẳng qua là một loại phỏng chế vô cùng cao minh.
-Lý lão đệ, cậu có mấy phần nắm chắc thứ này có vấn đề?
Bạch Minh vội vàng rất hỏi Lý Dương một câu, không phải hắn không tin Lý Dương mà chỉ đang tiếc cái bàn này thôi, nếu như ời Lý Dương là thật thì hắn suýt chút nữa là thiệt thòi lớn rồi, khi nãy nếu Lý Dương không ra thì hắn đã ký hợp đồng rồi.
Lý Dương muốn nói hắn có mười phần nắm chắc nhưng mà không nói thành lời.
-Ít nhất thì cũng nắm chắc sáu bảy phần!
-Sáu, bảy phần, cao như vậy?
Bạch Minh có chút sững sốt, trên mặt hiện ra sự ngưng trọng. Đừng nói là sáu bảy phần, cho dù Lý Dương nói là 4,5 phần thì Bạch Minh cũng không dám mua nó.
Nghĩ tới lời vừa rồi của Lý Dương, Bạch Minh hiện ra một tia chua sót, này không phải nắm chắc sáu bảy phần thì cũng không ai dám nói nó là đồ giả. Nếu như không phải lần này nổi hứng mời Lý Dương đi chung thì chỉ sợ là hắn sẽ bị thiệt thòi lớn rồi.
Bạch Minh ngoại trừ sợ hãi còn ôm một tia may mắn. Bạch Minh không phải là chưa từng thấy qua đồ gia dụng cổ đại, thứ tốt hắn cũng đã từng gặp qua, đồ gia dụng cổ đại cũng không có thô, hoa văn cũng không có khác nhiều như vậy.
-Lý Dương, rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Cậu nói một chút để chút tôi tới xem...
Mao lão hỏi.
Mao lão cau mày, hai mắt Bạch Minh sáng lên, vừa rồi chỉ nhớ tới việc nhờ thầy Thái xem dùm mà lại không nhớ tới chỗ không đúng, nếu thực sự có chỗ không đúng thì Bạch Minh cũng có thể nhìn ra một chút.
Bạch Minh cũng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Mao lão nhắc như vậy hắn mới nhớ tới
Bạch Minh và Mao lão nhìn thoáng qua nhau rồi lập tức đi vào bên trong, bọn họ đang rất muốn kiểm chứng những gì Lý Dương nói, nếu mấy vấn đề này là thật thì cái bàn kia là giả rồi.
Mao lão quan sát những hoa văn, Bạch Minh thì xem những đường nét, không đến ba phút sau, hai người đều ngẩn đầu lên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Những hoa văn quả thật là có chút không đúng, mao lão mặc dù không tinh thông phần này nhưng một chút nhãn lục thì vẫn có, hắn rất nhanh phát hiện ra vấn đề, từ phát hiện này cho thấy thứ này có tỉ lệ là đồ giả rất cao.
Về phần thô của cái bàn, xác thực là có nhưng không quá rõ ràng, hơn nữa chúng đều xuất phát từ một noi bí mật, nếu Mao lão và Bạch Minh nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra vấn đề mà thôi
-Lý lão đệ, tôi tin tưởng cậu, thứ này tôi không mua... Một lát sau, Bạch Minh mới thở dài một hơi.
Lý Dương yên lặng gật gật đầu, Bạch Minh vẫn rất quyết đoán.
-Ông chủ Cao, thế nào…
Ông lão gật đầu, khi nói ông còn liếc mắt nhìn Bạch Minh một cái.
-Từ kết quả xem xét thì thứ này của ngài là đồ thời Minh, nó đã có 400 năm lịch sử, đây là 120 vạn tiền mặt, tôi đã chuẩn bị tốt cho ngài, thứ này hôm nay tôi sẽ mang đi...
Bên ngoài đi vào một tên béo và hai người người đàn ông, người nói chuyện là tên mập, hắn mặt một bộ quần áo rực rỡ, trên tay còn đeo đồng hồ, ngón tay có đeo ba chiếc nhẫn mặt bảo thạch, vừa nhìn là biết hắn là người giàu có.
Người còn lại là một người hơn hai mươi, to con, trên tay còn cầm một cái thùng lớn, đoán chừng hắn là láy xe bảo tiêu gì đó, cũng có thể là kiêm luôn hai việc.
Tên mập họ Cao cười to một tiếng, người đi chung với hắn đặt một cái thùng xuống, sau khi mở ra mọi người thấy được bên trong đều là những tờ một trăm. Ông lão, Cận Đại Hải và người trung niên có chút sững sốt, trong mắt tất cả đều hiện lên sự tham lam, có điều bọn họ đều cúi đầu nên thần sắc không bình thường vừa rồi không ai có thể thấy được.
Tên béo đã đi vào trong phòng, khi thấy Mao lão tên béo có chút sững sốt rồi vội vàng bước lên chào, tên béo này đoán chừng là đã xem qua không ít tiết mục của Mao lão.
Tên trung niên ở phía sau lặng lẽ gật đầu rồi đi tới chỗ tên mập:
-Ông chủ Cao, chúc mừng tâm nguyện của ngài đã thành sự thật, chúng ta ký hợp đồng đi!
-Đừng, đừng nóng vội, không ngờ lại gặp được thầy Bạch ở đây, tôi và Mao lão tán gẫu vài câu, thứ này cũng không bay được sợ cái gì...
Tên mập họ Chu lắc đầu rồi cười cười nhìn Mao lão.
Tên mập này khi nãy đã định thanh toán tiền nhưng khi gặp Mao lão và Bạch Minh liền đi tới chào hỏi, đáng tiếc là hai người đều không có tâm trạng nào chú ý tới hắn.
Tên béo không có phát hiện ra Mao lão có chút không đúng nhưng ông già kia thì đã phát hiện ra có chút vấn đề, hắn lập tức nháy mắt với Cận Đại Hải và người trung niên.
-Thầy Bạch, chiều tôi có chút việc, hay là tôi đưa ngài về, sau này tôi sẽ giới thiệu cho ngài thứ khác...
Cận Đại Hải lại nói một câu, Bạch Minh hừ lạnh một tiếng, sau khi biết cái bàn là giả thì hắn biết những người này đang diễn trò lừa hắn. Mà làm cho Bạch Minh tức giận là Cận Đại Hải không ngờ còn muốn sau này giới thiệu thứ khác cho Bạch Minh, đây không phải là nói sau này còn muốn lừa hắn thêm lần nữa ư, việc này không làm Bạch Minh tức giận sao được.
-Mao lão, thứ này thế nào.
Tên mập hỏi
Mao lão ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua ông già kia rồi đột nhiên nói:
-Thứ này không tốt, rất có thể là hàng giả, nếu anh tin tôi thì không nên mua nó...
Lý Dương thở dài trong lòng, Mao lão ghét ác như thù, ông cực kỳ ghét những tên dùng đồ giả để lừa đảo, trước kia khi ông xuất hiện trên TV thì ông cũng đã thấy không ít đồ giả, lần này ông lại vừa lúc thấy được đồ giả và cả bọn lừa đảo nên nhịn không được đem âm mưu vạch trần ra.
-Vị này, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bây...
Người trung niên có chút giống Cận Đại Hải nói một câu, Lưu Cương đột nhiên ngẩng đầu lên rồi từ từ đi tới chỗ Lý Dương.
Tên mập họ Chu nghi hoặc nhìn Mao lão hỏi:
-Thầy Mao, lời này của ngài có ý gì vậy?
Cận Đại Hải, ông lão và người trung niên đứng phía sau sau khi nghe câu này thì sắc mặt đều có chút biến đổi, ông lão kia còn hung tợn nhìn Mao lão.
-Không có gì, vừa rồi những người này cũng muốn mua cái bàn nhưng tôi không bán cho bọn họ.
Ông già nói
Khi nghe thấy vậy tên mập nhanh chóng giao tiền cho lão già hơn nữa còn nhanh chóng lấy tờ hợp đồng ra để cho lão già ký tên, đoán chừng là hắn xem Mao lão là đối thủ cạnh tranh rồi.
Lý Dương lắc lắc đầu, người ta đã ký hợp đồng và giao tiền rồi nên hắn cũng không thể làm gì được, có điều cuối cùng thì cũng không có ai cam đoan là bọn họ không phải là cùng một bọn, người này tới cũng quá đúng lúc đi à nha.
Muốn nhìn hắn có phải là lừa gạt hay không thì rất dễ, nếu là hắn thật sự mua thì hắn không phải là lừa gạt, hơn nữa hắn cũng là người bị hại, ngược lại thì hắn và ba người kia là đồng bọn.
Lý Dương lúc này cũng có chút nghi hoặc, ngay từ đầu bọn họ đi vào Lý Dương còn nghĩ là bọn họ lừa gạt, nhưng mà biểu hiện của tên béo thì không có chút nào là lừa gạt cả. Huống hồ diễn trò thì cũng không cần mang theo nhiều tiền mặt như vậy, Khi thấy đống tiền mặt này Lý Dương đã sử dụng năng lực đặc thù nhìn qua một lần, bên trong vừa đủ 120 vạn không thiếu một xu.
-Thầy Bạch, ngài thấy đó, do ngài chần chừ nên thứ này đã thuộc về người khác, thật đáng tiếc...
Cận Đại Hải nói, Lý Dương lạnh lùng nhìn hắn, miệng hắn thì nói là đáng tiếc nhưng ánh mắt thì chẳng có tí tiếc nuối nào. Lý Dương luôn chú ý hắn nên khi hắn thấy được ánh mắt của tên này thì đã biết hắn là tên lừa gạt mà ông chủ Cao kia cũng là người bị hại giống như Bạch Minh.
Tên mập không để ý gì mà tiếp tục khoe khoang với Mao lão, thứ này đã là của hắn, hắn cũng không cần lo gì, có thể trước mặt chuyên gia nở mày nở mặt tội gì hắn không làm.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ