Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
Giờ thì Lý Dương đã hiểu, ba người này chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, không biết là đọc được ở đâu đó một vài kiến thức đến đây nói bậy bạ, đồ tốt như thế mà lại bị họ đánh giá cho tan tác tơi bời.
Lý Dương cảm thấy rất bực, Mộng Điệp Hiên cũng là một cửa hàng đồ cổ có quy mô, sao lại để mấy người này ở đây bình luận bậy bạ như vậy chứ.
- Nói bậy, đều là nói bậy hết.
-
Người thứ tư im lặng lúc nãy giờ giờ mới chịu lên tiếng, giọng rất dõng dạc, làm cho mọi người có mặt trong cửa hàng đều quay lại nhìn ông ta.
- Đây đúng là đồ Vạn Lịch, mấy người thì hiểu gì chứ?
Người này dáng cao hơn cả Lý Dương, dấu ấng 40 tuổi, cơ thể cường tráng, Lý Dương không ngờ người có dáng vẻ hơi vô văn hóa này lại là người trong ngành, ông ta biết đây đúng là đồ của triều Vạn Lịch.
- Chúng tôi không muốntranh luận với ông, không phải ông muốn hỏi sao, cứ đi hỏi là biết thôi.
Người đeo kính khinh thường nói, người trung niên cường tráng kia chợt cầm chiếc khạp lên nói lớn:
- Tôi đang tìm người để đặt bán chiếc khạp này.
Lý Dương ngẩn người ra một lúc, hắn vốn nghĩ người này có mắt quan sát, không ngờ lại là chủ nhân của chiếc khạp, chẳng trách ông ta một mực khăng khăng nó thuộc triều Vạn Lịch, đồ của mình tất nhiên là tốt nhất rồi.
Mấy người đó cãi nhau làm cho người của Mộng Điệp Hiên tìm đến, người đến không phải là ai khác mà chính là giám đốc Triệu, Bạch Minh và Mao Lão thấy Lý Dương đang ở bên này nên cũng bước theo.
- Xin hỏi, ông tên gì vậy?
Giám đốc Triệu cười chào người trung niên, rồi ông đưa mắt nhìn những người khác, cũng không để ý lắm đến sự có mặt của Lý Dương ở đây, thanh niên là vậy mà, chổ nào đông vui thì đến xem thôi, điều này có thể hiểu được.
- Tôi họ Vương, tên Vương Đào, tôi muốn nhờ Mộng Điệp Hiên các ông bán giúp tôi chiếc khạp này, đây là đồ của ông nội tôi để lại, nếu các ông muốn tôi có thể bán cho các ông.
Người trung niên hơi cúi người, ngữ khí không còn nặng như lúc nãy nữa, rất khách sáo.
Ông ta muốn bán hàng cho người khác, không khách sáo cũng không được.
Bạch Minh và Mao Lão đều cúi đầu nhìn chiếc khạp, cũng nhân lúc này Lý Dương vận dụng khả năng đặc biệt của mình quan sát lại một lần nữa, chiếc khạp này có 6 lớp màu vàng nhạt bao xung quanh, Lý Dương quả thật đoán không sai, đây đích thị là đồ cổ.
Tính số năm chắc cũng dấu ấng hậu kỳ Vạn Lịch, chỉ có điều chiếc khạp này không có dấu ấn, làm cho Lý Dương rất phân vân.
Từ hình dáng, hoa văn, màu sắc, kiểu phôi có thể thấy nó phù hợp với những đặc trưng của đồ cổ Vạn Lịch, nhưng gốm sứ Thanh Hoa mà lại không có dấu ấn thì thật làm cho Lý Dương kinh ngạc.
Các đồ cổ triều Vạn Lịch về cơ bản đều có dấu ấn cả, trước đây Lý Dương cũng đã từng dùng đồ không có dấu ấn để lừa một tên lừa đảo, sau đó hắn đã đi kiểm tra, đồ gốm không dấu ấn ở hai thời Minh Thanh rất ít, thời Vạn Lịch thì càng không có.
Lý Dương lắc đầu, hắn thấy hơi bồn chồn, nếu không phải hắn đã dùng khả năng đặc biệt để quan sát thì sau khi thấy không dấu ấn xong e rằng cũng có chút do dự.
Nhưng về cơ bản thì Lý Dương có thể biết được đây đúng là đồ gốm sứ của triều đình, người dân bình thường không thể làm ra những đồ gốm tinh vi như vậy được, càng không dám dùng ngũ trảo kim long để làm hoa văn, tội này lớn lắm.
Người trung niên đã đặt chiếc khạp xuống, giám đốc Triệu cười nói:
- Mao Lão, thầy Bạch, hai người đều là chuyên gia, có thể nói cho chúng tôi biết một ít được không, giúp chúng tôi mở mang tầm mắt.
- Cậu lúc nào cũng vậy, về lĩnh vực Thanh Hoa triều Minh Thanh thì cậu cũng đâu thua kém gì chúng tôi, nếu muốn nói thì cậu đứng ra nói trước mới đúng.
Bạch Minh cười lớn, Lý Dương cũng gật đầu, giám đốc Triệu còn nói nhiều hơn cả Trầm Hạo Cường nữa, xem người ta biết nói chuyện chưa, ai nghe xong mà không cảm thấy vui chứ.
- Tôi không phải đều học tất cả từ ông sao, vậy thì Mao Lão, ông nói trước đi.
Giám đốc Triệu cười nói rồi ông nhìn Mao Lão, so với những người ở đây Mao Lão là người lớn tuổi nhất, lại là người có kinh nghiệm trong lĩnh vực gốm sứ, để ông nói trước là thể hiện sự kính trọng, đến Bạch Minh cũng không hề có ý kiến gì.
Người trung niên kia nhìn Mao Lão từ trên xuống dưới, càng nhìn mắt hắn càng sáng lên, rồi hắn bổng bước tới hỏi:
- Ông, ông có phải chính là vị chuyên gia “Hoa Dự Thu Tàng” đó không?
- Lão Vương, hôm nay ông gặp may đó, vị này là chuyên gia về gốm sứ nổi tiếng khắp cả nước, Mao Lão.
Người trung niên lập tức mặt mày rạng rỡ, “Hoa Dự Thu Tàng” ông ta xem qua không biết bao nhiêu kỳ, còn muốn đăng ký tham gia tiết mục nữa, chỉ tiếc là Hong Kong cách Trịnh Châu quá xa, lại không có thời gian nên không thể đi được.
Tuy nhiên có vị chuyên gia này ông ta cảm thấy rất yên tâm, ông ta hi vọng Mao Lão sẽ đưa ra đánh giá công bằng nhất.
Trầm ngâm một chút, Mao Lão chầm chậm bước đến chổ chiếc khạp, ông sờ lên chiếc khạp rồi nói:
- Những hoa văn này chỉ con rồng vàng đang bay lên trời cao, phía dưới con rồng còn có ba con cá đang bơi thể hiện mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, đây tuyệt đối là bức họa mà những vua quan trong triều đình dùng.
Lời của Mao Lão làm cho người trung niên mặt tươi như hoa, hắn còn đắc ý nhìn ba người kia nữa.
Màu sắc ở đây sử dụng rất thuần chất, tạo hình cũng chính xác, màu men cũng rất đầy đặn, nói chung mọi phương diện đều tốt cả, tuy nhiên quả thực là nó mới quá, nếu thực sự là được nung từ thời Vạn Lịch thì không nên mới như thế.
Mao Lão nhíu mày rồi ông lại lắc đầu, mặt người trung niên bổng biến sắc, còn ba người kia lại lộ vẻ vui mừng.
Mao Lão lại nhìn quanh chiếc khạp một lần nữa, nhìn xong càng cau mày hơn.
- Có thể lật ngược chiếc khạp lại được không, tôi muốn xem phần dưới đáy?
Mao Lão nói với người trung niên, ông ta lập tức lật ngược chiếc khạp lại, phía dưới còn phủ một lớp bọt biển, bất kể người ta nói thế nào ông ta vẫn khẳng định đây là đồ thật, dù sao nó cũng được cất giữ mấy chục năm rồi.
- Không có dấu ấn?
Bạch Minh và cả giám đốc Triệu đều chau mày, phía dưới đáy bằng phẳng, ai cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Lý Dương ngồi xổm xuống sờ lên chân khạp, trên chân khạp có một chổ lồi ra, để lộ lớp phôi bên trong.
Từ đây có thể nhìn thấy lớp phôi trơn bóng nhẵn nhụi giống như tơ lụa vậy, chỉ nhìn lớp phôi thôi cũng đủ biết đây là cái tinh xảo trong những cái tinh xảo.
- Thật khó để phán đoán.
Mao Lão đứng dậy, phủi phủi tay, người trung niên lập tức đứng ngây người ra đó, hắn cứ nghĩ Mao Lao sẽ nói đồ hắn là đồ giả, chuyên gia mà đã nói những lời như vậy thì cũng biết sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, còn kết quả này lại ngoài sự dự đoán của ông ta.
- Tôi đã nói rồi mà, đây là đồ giả, chẳng qua là khả năng làm giả cao siêu mà thôi.
-
Người đàn ông cao gầy nói tiếp một câu, còn người đeo kính chầm chậm nói:
- Anh Vương, không cần phải để ý, cuộc đời có mấy việc được như ý muốn đâu, anh cứ nghĩ thoáng ra một tí là được.
Lý Dương nhíu mày, miệng mở rộng, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, nếu Lý Dương nói đây là đồ thật, nhưng hắn không thể giải thích được vì sao đồ của thời Vạn Lịch lại không ghi dấu ấn, mấy người đang đứng trước mặt cũng không phải lọai vừa, hơn nữa Lý Dương cũng không thể lừa mọi người được.
- Cái này chắc chắn không phải là đồ giả, nó đích thị là đồ cổ.
-
Bạch Minh chợt nói một câu, Mao Lão cũng gật đầu, giám đốc Triệu thì lặng lẽ nhìn chiếc khạp, không biết là ông đang nghĩ gì.
- Tôi đã nói rồi mà, đây là Dân Quốc phỏng Vạn Lịch, các ông còn không nghe, haiz.
Bạch Minh nói xong thì người mặc áo sơ mi đen lập tức nói, lúc nãy giám đốc Triệu cũng có thái độ giống Bạch Minh và Mao Lão, hơn nữa Bạch Minh nói xong Mao Lão cũng không phản đối, đủ để biết là Mao Lão cũng nghĩ như vậy.
- Đây cũng không phải là đồ phỏng lại của Dân Quốc, nhìn không ra, đúng là nhìn không ra.
Mao Lão lắc đầu cười khổ nói, đồ lạ lùng như thế này ông đúng là chưa nhìn thấy bao giờ, mọi phương diện đều phù hợp với những đặc trưng của gốm sứ thời Vạn Lịch, nhưng nó lại không ghi dấu ấn, lại còn mới nữa, điều này thật khó để mọi người có thể đưa ra đánh giá chính xác.
Những người ở đây có thể chỉ có Lý Dương mới chắc chắn đây đúng là đồ của thời Vạn Lịch.
Bạch Minh và giám đốc Triệu tiến lên phía trước, lúc nãy họ xem có cảm giác kỳ lạ, nhưng vẫn chưa trực tiếp chạm vào nó, đồ cổ sau khi tiếp xúc trực tiếp xong mới biết rõ được, đặc biệt là những đồ nhìn không chính xác thì càng cần dùng tay để cảm nhận.
Một lát sau, cả hai người đều cười khổ, bọn họ giờ cũng có cùng suy nghĩ với Mao Lão, cái khạp này đúng là kỳ dị quá.
- Cậu Lý, cậu nghĩ sao?
Mao Lão chợt quay lại hỏi Lý Dương, giám đốc Triệu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Dương, thái độ của ông ta đối với Lý Dýõng rất tốt, nhưng trong lòng vẫn chưa coi trọng người thanh niên này, ông ta chỉ coi Lý Dương như là bậc hậu bối của Mao Lão thôi, thói quen nghề nghiệp làm cho ông ta không coi thường bất cứ một ai cả, đối với ông ta thì ai cũng đáng được coi trọng.
- Tôi nghĩ đây là đồ thời Vạn Lịch.
Lý Dương suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói sự thật, tuy nhiên bây giờ hắn cũng không biết lấy gì để chứng minh, cũng không thể nói cho mọi người biết hắn đã dùng khả năng đặc biệt của mình để biết được đây là gốm sứ triều Vạn Lịch.
Mấy người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, người trung niên sững người ra một lúc, đồng thời cũng lộ vẻ vui mừng, dù sao thì cũng có người đứng về phe ông ta.
- Cậu Lý, cậu có thể nói cho chúng tôi biết lý do được không?
- Mao Lão thản nhiên hỏi, giám đốc Triệu càng kinh ngạc hơn nữa, Lý Dương đưa ra phán đoán không giống với Mao Lão vậy mà Mao Lão không những không giận, lại còn hỏi lại hắn nữa, điều này chứng tỏ Lý Dương là một người có năng lực, ít ra thì năng lực của hắn cũng được Mao Lão công nhận.
-
Lý Dương lắc đầu nói:
- Tôi nói không được tốt lắm, trước tiên màu hoa Thanh Hoa này rất giống với gốm sứ Vạn Lịch, màu xanh pha thêm chút màu xám, màu men thì rất ôn hòa, màu xanh phát ra từ trong màu trắng, nếu nói là đồ phỏng lại thì cũng không thể đạt đến trình độ cao siêu như vậy được.
Nói xong Lý Dương lại chỉ chiếc khạp:
- Còn chân khạp tuy là không ghi dấu ấn nhưng lại có những đặc trưng của gốm sứ thời nhà Minh, phần phôi bị lộ ra mịn nhẵn như tơ, nếu nói nó không thuộc thời Vạn Lịch thì thật khó để giải thích.
- Cậu Lý nói rất hay
Mao Lão gật gật đầu, ngữ khí hơi chuyển một chút:
- Nhưng nếu là đồ của Vạn Lịch thì chắc chắn là đồ của vua quan triều đình, nếu vậy thì vì sao lại không đề dấu ấn? Còn nữa, đồ Vạn Lịch đến bây giờ phải ba bốn trăm năm rồi, chiếc khạp này lớn như vậy, cũng không có thể nói là nó được bảo quản tốt được, vậy thì vì sao nó còn mới như thế?
Mao Lão hỏi liền mấy câu, Lý Dương chỉ biết giã đầu, vấn đề này đúng là Lý Dương không giải thích được, nếu giải thích được thì có thể chắc chắc đồ vật này thuộc triều Vạn Lịch rồi.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ