Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: thegioitruyen.com
"Xin thông báo: Chín giờ mười lăm phút đêm hôm qua có một viên thiên thạch rơi xuống khu đô thị của chúng ta, hơn nữa nó còn làm ra một trận động đất nhỏ, trước mắt có hai mươi ba người bị thương nhẹ, bảy người trọng thương, không có ai tử vong, đây là bản tin mà phóng viên phỏng vấn được ngay tại hiện trường..."
Sáng ngày hôm sau, trong phòng bệnh xa hoa của bệnh viện nhân dân thành phố Minh Dương, Lý Dương cười ha hả nhìn TV rồi nói với một trung niên hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh:
"Trương quản Lý, ngày xem khống thiên thạch này có phải là món quà của ông già Nô-en gửi tặng chúng ta hay không? Thế nhưng nói thật là tôi không thích món quà này!"
Người trung niên kia là Trương Ưng, quản lý chi nhánh của công ty châu báo An Thị ở thành phố Minh Dương cũng chính là thủ trưởng của Lý Dương, Lý Dương từ hôm qua hôn mê tới tận sáng ngày hôm nay mới tỉnh lại, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy không ngờ chính là Trương Ưng.
Trương Ưng lắc đầu, cười nói:
"Không thể tưởng được cậu còn có mặt hài hước như vậy, việc hôm qua vô cùng nguy hiểm, cũng may là cậu phước lớn mạng lớn nên chỉ bị trầy da nêu không thì hôm nay tôi cũng không thể gặp được cậu rồi!"
"Mấy hôm trước tôi có xem bói, thầy bói nói lúc tôi 24 tuổi thì sẽ gặp một tai nạn, nếu có thể qua được thì đường công danh sẽ vô cùng thuận lợi, thật không ngờ vế đầu ông thầy bói đó lại nói chuẩn như vậy, thế nhưng còn cái vế thăng chức, đường công danh thuận lợi thì không biết khi nào mới xảy ra!" Lý Dương nhìn cánh tay đang băng vải của mình, đối với tình hình nguy hiểm đêm hôm qua thì vết thương này có thể nói là rất nhẹ.
"Thăng chức rất nhanh ư? Tôi nghĩ cũng không còn xa đâu!" Trương Ưng đột nhiên nở một nụ cười thần bí, hắn nhìn Lý Dương nói:
"Công ty còn có chút việc gấp, tôi về trước, nếu cậu có việc gì thì cứ rung chuông gọi hộ sĩ tới, còn nữa, phí nằm viện của cậu lần này công ty sẽ chi trả!"
Trương Ưng nhìn cánh tay quấn băng của Lý Dương, rồi nhìn khuôn mặt hắn, thấy tinh thần hắn không tệ nên mĩm cười đi ra ngoài phòng bệnh.
Sau khi Trương Ưng đi rồi thì phòng bệnh này chỉ còn lại một mình Lý Dương, quay đầu nhìn về phía đóa hoa tươi mà Trương Ưng mang tới, Lý Dương đột nhiên cười to.
Lý Dương thật không ngờ là Trương Ưng lại tự mình tới đây hơn nữa còn mang đến cho hắn một tin tức vô cùng tốt.
Bởi vì hành động hăn hái của Lý Dương khi mọi người gặp nguy hiểm nên công ty trực tiếp cho hắn trở thành nhân viên chính thức, hơn nữa Trương Ưng còn chuẩn bị đề bạt Lý Dương trở thành trợ lý của quản lý nữa, bên phía tổng công ty cũng đã đồng ý nên quyết định này rất nhanh sẽ được thực hiện.
Vấn đề còn đang lo lắng ngầy hôm qua đột nhiên được giải quyết, hơn nữa còn được đề bạc thăng chức, hết thảy mọi thứ là cho Lý Dương có cảm giác mình đang nằm mộng, Lý Dương dùng sức lắc lắc đầu mình vài cái, cảm giác đau nhức truyền đến làm cho hắn biết được hết thảy mọi thứ đều là sự thật
Sau khi Trương Ưng đi không lâu thì bên ngoài truyền tới tiến bước chân, Lý Dương vội vàng ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa.
Cửa phòng bệnh mở ra, hai bác sĩ đi vào, phía sau hai người lần lượt là một trung niên nam nhân mang theo dáng vẽ uy nghiêm và cô gái thanh thuần ngày hôm qua hắn được gặp.
"Chào cậu, Lý Dương, đây là Vương thị trưởng, Vương thị trưởng cố tình tới đây để cảm ơn cậu!"
Một bác sĩ có chú lớn tuổi tiến lên nói, Lý Dương nhìn bác sĩ này rồi nhìn sang phía người trung niên.
Người trung niên trừng mắt nhìn tên bác sĩ kia, dường như có chút không vui nhưng mà ngay lập tức hắn liền tươi cười nhìn Lý Dương:
"Tôi gọi là Vương Toàn Trung, cảm ơn cậu ngày hôm qua cứu con tôi, xin lỗi vì tôi tới bây giờ mới tới thăm cậu!"
Người trung niên đi tới bên giường rồi nhìn thoáng qua Lý Dương, Lý Dương lúc này mới phát hiện tay hắn còn đang cầm theo hai túi thức ăn dinh dưỡng.
"Không có gì, nếu đổi lại là người khác thì tôi nghĩ họ cũng sẽ làm như vậy thôi!" Nói tới chuyện ngày hôm qua Lý Dương ngược lại có chút ngượng ngùng, nhưng mà tình huống tối qua quả thật là rất nguy hiểm, chỉ chút nữa thôi là hắn và đứa bé trai đã xong đời rồi.
"Dù sao đi nữa thì ngày hôm qua cậu đã giúp đỡ, tất cả mọi việc Giai Giai đều đã nói lại với tôi, nếu không phải là lúc mấu chốt được cậu giúp thì tôi nghĩ hậu quả tôi sẽ không chịu nổi!"
Người trung niên mỉm cười lắc đầu rồi đặt những thứ mang theo lên bàn, Giai Giai trong miệng hắn có lẽ là cô gái thanh thuần ngày hôm qua, Lý Dương không ngờ là nhanh như vậy đã biết được tên cô ta.
"Đúng vậy, nhớ tới chuyện hôm qua là tôi liền thấy sợ, cũng may là hôm qua có anh!" Cô gái thanh thuần nhìn chằm chằm vào Lý Dương rồi gật đầu nói, ánh mắt trong sáng của cô làm cho Lý Dương có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Bây giờ Lý Dương mới hiểu tại sao Trương Ưng lại đề bạt hắn, thì ra người mà hắn cứu ngày hôm qua là con của thị trưởng, bây giờ Lý Dương đã là ân nhân của con thị trưởng, việc này tương đương với việc thị trưởng thiếu hắn một nhân tình, việc đề bạc Lý Dương chính là một loại đầu tư của Trương Ưng.
Mấy người này ở lại phòng bệnh của Lý Dương một lát liền rời đi, dựa vào thái độ của hai bác sĩ thì hắn có thể thấy được người trung niên này thật sự là thị trưởng, hơn nữa Lý Dương còn mơ hồ nhận ra người gọi là Vương Toàn Trung chính là thị trưởng thường xuyên xuất hiện trên TV.
Lý Dương lúc này mới hiểu câu nói đạn nạn không chết tất có hậu phúc, Vương thị trưởng trước khi đi đã mời Lý Dương tới nhà làm khách, hơn nữa hắn còn ám chỉ cho Ký Dương biết sau này nếu có chuyện gì thì có thể tới tìm hắn.
Thế nhưng thứ làm cho Lý Dương cao hứng chính là thái độ của cô gái kia, Lý Dương đã biết được tên của cô nàng, Vương Giai Giai-một cái tên thật đáng yêu.
Thương thế của Lý Dương cũng không nặng vì thế hắn chỉ ở lại bệnh viện ba bốn ngày, trong những ngày này Vương Giai Giai tới ba lần, mỗi lần đều mang theo một đóa hoa tươi. Lần thứ hai cô tới cô còn mang theo Vương Thiên Nhiên tới cảm ơn hắn, Vương Thiên Nhiên chính là cậu bé được Lý Dương cứu ra, cậu bé này cũng nằm viện vài ngày do sợ hãi quá độ nhưng do không có bị thương gì nên cũng đã xuất viện.
Trong vài lần tới thăm, Lý Dương cũng đã hiểu Vương Giai Giai nhiều hơn, Vương Giai Giai không phải là nữ nhân của Vương thị trưởng là là cháu gái của hắn, cô là người Bắc Kinh, bây giờ là sinh viên năm tư đại học Bắc Kinh.
Lần này cô tới Minh Dương là để làm một cuộc phỏng vấn, vốn định sau đêm Giáng Sinh thì sẽ trở về Bắc Kinh, nhưng không ngờ đêm đó lại xảy ra việc lớn như vậy nên đã làm chậm trễ thời gian so với dự kiến.
Sau khi Lý Dương xuất viện thì Vương Giai Giai cũng đã quay về Bắc Kinh, nhưng mà hai người đã trao đổi địa chỉ QQ cho nhau nên thỉnh thoảng cũng có thể lên mạng nói chuyện, tuy rằng không có gặp mặt nhưng liên hệ lại tăng lên.
Qua tết Nguyên Đán, Lý Dương chính thức trở thành nhân viên của công ty, sau khi tháo băng trên tay thì Lý Dương chính thức đi làm.
Lần này trở lại công ty Lý Dương có cảm giác khác hẳn, lần trước rời khỏi nơi này hắn còn vì công việc mà phát sầu vậy mà lần này trở lại hắn đã trở thành lãnh đạo của công ty, bây giờ orng công ty ngoại trừ Trương Ưng ra thì hắn là người có chức vụ lớn nhất.
"Lý trợ lý, ngài đã tới!"
Khi bước vào công ty thì một nhân viên tiêu thụ nhanh chóng chạy tới chào hỏi, chị Lưu là nhân viên tiêu thụ lâu năm ở công ty cũng là người lớn tuổi nhất, Lý Dương vẫn còn nhớ lúc đầu mới vào công ty thì hắn cũng được người này chỉ dẫn, sau khi trở thành thực tập viên thì chị Lưu cũng giúp hắn không ít.
"Chị Lưu, tới sớm nhỉ!" Lý Dương cười nói, chức trợ lý hắn vẫn chưa chính thức đảm nhiêm nên không thể làm cho người khác cảm thấy hắn phách lối được.
Nét cười trên mặt chị Lưu càng đậm, cô nhỏ giọng nói:
"Trương quản Lý vừa phần phối, hắn bảo ngài trực tiếp lên tầng hai, hắn có việc cần tìm ngài!"
"Tốt, tôi đã biết, cám ơn chị, chị Lưu!" Lý Dương gật gật đầu, hắn biết khi trở về làm thì Trương quản lý tìm hắn cũng là việc bình thường.
Ngoại trừ Ngô Hiểu Lị thì tất cả những người khác đều tiến lên chào hỏi hắn, đương nhiên bên trong đám người này cũng có vài gương mặt quen thuộc đã biến mất, ba gã thực tập viên khác đều đã kết thúc công việc, bởi vì do Lý Dương do ngoài ý muốn nên được nhận chức nên ba người bọn họ không còn cơ hội nữa vì vậy bọn họ đã nhanh chóng nhận tiền rồi đi tìm công việc khác.
Lý Dương đối với Ngô Hiểu lị cũng không có nói gì, đối với một cô gái có tính tình kiêu ngạo như vậy thì trong việc này chắc chắn cô là người khó chịu nhất, lúc trước cô vốn đã là người được chọn làm trợ lý nhưng đột nhiên Ly Dương lại nhảy ra chiếm lấy cái chức này của cô, nỗi oán hận của cô dành cho hắn đã không thể dùng từ ngữ để miêu tả nữa.
Việc này kỳ thực Lý Dương hiểu rất rõ thế nhưng hắn cũng không để trong lòng, so năng lực thì Ngô Hiểu Lỵ mạnh hơn hắn rất nhiều thứ cô thiếu chính là chút vận may mà thôi, dù sao trợ lý bây giờ là hắn nên hắn cũng không muốn cùng một cô gái so đo.
"Trương quản Lý, ngài tìm tôi!" Vào phòng quản lý, Lý Dương nói.
"Lý trợ lý đến đây, mau ngồi!" Trương Ưng vẫn ngồi trước bàn công tác như trước, thế nhưng thái độ của hắn lúc này hoàn toàn khác với lúc còn là thực tập viên.
"Sao lại đi làm sớm như vậy, cứ nghỉ thêm vài ngày cũng được mà!" Trương Ưng đứng lên pha một tách trà đặt trước mặt Lý Dương.
"Tôi đã khỏe lắm rồi, nếu cứ tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi thì sẽ phụ lòng của công ty và của ngài đã bồi dưỡng!" Lý Dương vội vàng đứng dậy, bộ dáng của Trương Ưng lúc này làm cho Lý Dương có chút được yêu mà sợ.
Trương Ưng cười to một tiếng:
"Ha ha, cậu nghĩ như vậy thì cũng tốt, đúng rồi, phòng ký túc xá của cậu tôi đã đổi lại, hôm nay cậu không cần đi làm, cậu về nhà chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ đi Thanh đảo tham gia một cuộc triễn lãm châu báu, cậu về làm thật dúng lúc, tôi đang lo không có người đây!"
"Triển lãm châu báo? Ngày mai phải đi sao?" Lý Dương sửng sốt một chút, hắn không ngờ mình vừa về là phải đi công tác.
"Đúng, ngài mai đi, tôi đã chuẩn bị xong vé máy bay!"
Trương Ưng mỉm cười gật gật đầu, Thanh Đảo lần này tổ chức một cuộc triển lãm châu báo quy mô không quá lớn nên tổng công ty an bài ba chi nhánh ở Minh Dương, Từ Châu và Thanh Đảo tham gia, đây cụng coi như là cho các chi nhánh tăng thêm kiến thức.
"Được, tôi về chuẩn bị!"
Lý Dương gật đầu nói, đi tham gia triển lãm châu báu cũng không tệ, hiện tại hắn vừa nhận chức trợ lý nên còn có rất nhiều thứ cần phải học hỏi, trong cuộc triển lãm sẽ có rất nhiều khách, rất nhiều nhân viên giống hắn, đây đúng là một cơ hội để học tập.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ