Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 887: Thập Phiên tăng Tây Vực




Trần Tiểu Cửu điểm vào huyệt nhân trung của Xuân Tuyết cứu nàng tỉnh lại.

Lau vết máu tươi còn dính trên mặt nàng thúc giục nói:

- Nhanh, nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra, Nguyệt Thần và Hồng Hạnh đâu?

- Trần công tử, người đã tới rồi, thật tốt, Nguyệt Thần và Hồng Hạnh thánh cô ngày đêm mong ngóng người đến.

Xuân Tuyết dựa vào ngực Trần Tiểu Cửu khóc, chợt nhớ tới cái gì, lau nước mắt chỉ vào tên Phiên tăng hung thần ác sát lo lắng nói:

- Trần công tử, nhóm Phiên tăng này là Thập ma tăng Tây Vực, muốn diệt Tà Nguyệt giáo. Trần công tử, nguyên do bên trong để sau hãy nói, trước tiên phải đánh cho bọn này một trận đã.

Thập Phiên tăng Tây Vực?

Trần Tiểu Cửu nhìn quét một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Thần và Hồng Hạnh đâu, nhưng lại thấy ba vị tình nhân cũ là Hạ Hà, Thu Vũ, Đông Mai đang cùng Phiên tăng Tây Vực đối chiến.

Có điều đám Phiên tăng này thật sự rất lợi hại, tứ đại hoa đán căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng, chống đỡ rất vất vả.

Con em nhà nó chứ, đám lừa ngốc, dám bắt nạt nữ nhân của Tiểu Cửu, được rồi, xem ta đưa các ngươi về Tây Thiên.

Trần Tiểu Cửu hướng Tuyết Tử, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương khẽ gật đầu rồi như một con báo mà xông lên.

Trải qua một đoạn thời gian, Trần Tiểu Cửu công lực càng tinh thâm, nguyên khí tràn đầy, khí tùy tâm chuyển, cảm giác như có một lực lượng vô cùng vô tận, chính là do đạo công Tử Vi tạo thành.

Đạo pháp của Thôi lão tổ thật đúng là lợi hại.

Trần Tiểu Cửu trong lòng mơ hồ cảm thấy, kinh nghiệm lâm địch của bản thân tuy là không đủ, nhưng trình độ giết người so với đám người Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương lại cao hơn một bậc, ước chừng so với Nguyệt Thần không kém là bao nhiêu đương nhiên so với Tiểu Đạo Đồng dường như còn kém khá xa.

Luận về khinh công so với thiên hạ độc bộ Độc Hoàng tỷ tỷ cũng chỉ kém một chút. Dựa vào một thân thực lực cũng được tính khá cao, chí ít cũng cao đến bảy tám tầng lầu này thì giết mấy tên Phiên tăng có đáng là gì?

Tên Phiên tăng một mắt đang nhằm Đông Mai đánh tới, Đông Mai trốn tránh không kịp, tâm hoảng ý loạn.

- Con lừa trọc, chết đi!

Trần Tiểu Cửu giữa không trung bay tới, Hiên Viên kiếm xuất lên.

Phù!

Máu tươi bắn tung tóe lên người Đông Mai, Hiên Viên một kiếm xuất ra, thân thể tên Phiên tăng bị xẻ làm hai, rách toang lồng ngực, nhìn mà rợn người.

- Trần công tử….

Đông Mai cũng vô cùng kích động, nép vào lòng Trần Tiểu Cửu mà khóc.

Tuyết Tử, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương ba người cũng liền nhảy vào trận doanh tham chiến, đao quang kiếm ảnh, từng đạo từng đạo xuất ra.

Trần Tiểu Cửu an ủi Đông Mai một hồi rồi lập tức nhảy vào trận trợ chiến.

Bốn người sức chiến đấu vô cùng cường hãn. Mỗi người đều là nhất đẳng cao thủ, đám Phiên tăng chưa đến một hiệp đã bị đưa hết về Tây Thiên.

Tình thế lập tức nghịch chuyển, đám Phiên tăng nhanh chóng cảm nhận được một cỗ uy áp dày đặc, một vài tên Phiên tăng trì độn ngoan cố liều chết. Thông minh một chút thì từng bước lùi dần về phía sau.

Độc Hoàng như một cánh bướm rực rỡ, thâm nhập phía sau đám Phiên tăng đem một số Phiên tăng muốn chạy trốn đều cắt cổ chết.

Số lượng Phiên tăng ngày càng ít, chỉ còn lại trơ trọi hai người.

Trần Tiểu Cửu tiến lên đánh bọn chúng ngất xỉu, lưu lại tính mạng, giao cho Xuân Tuyết trông giữ. Đúng lúc này từ phía sau núi truyền đến từng trận thanh âm phật hiệu cao vút.

Sau đó là tiếng tụng kinh rầm rầm, còn niệm cái gì Trần Tiểu Cửu một câu nghe cũng không rõ.

Quản nhiều như vậy làm gì, bất luận là ai chỉ cần giết là được….



- Tiểu Cửu, thật sự là Thập Phiên tăng Tây Vực đó!

Hỗ Tam Nương và Độc Hoàng hai người nhìn nhau sắc mặt tràn đầy lo âu.

Trần Tiểu Cửu vô cùng kinh ngạc, chỉ cảm thấy có sóng nhiệt đập vào mặt, ngay sau đó hình ảnh mười tên Phiên tăng Tây Vực đập vào mắt.

Mười phiên tăng này có hình thái khác nhau, có lông mi trắng, có độc nhãn, có tai vểnh, có má khỉ.

Duy nhất hoàn toàn giống nhau là mười cái đầu bóng loáng.

- Yêu nghiệp phương nào? To gan dám cùng Thập Phiên tăng Tây Vực đối nghịch? Thấy lợi mà tối mắt sao?

Một tên bụng lớn từ giữa đám phiên tăng đi ra, mồm không động đậy rõ ràng là dùng giọng bụng nói chuyện.

Trần Tiểu Cửu tròn mắt nhìn, Xuân Tuyết liền trốn sau Tiểu Cửu, ôm chặt eo Tiểu Cửu nói:

- Trần công tử, y bị câm, là thủ lĩnh Thập Phiên tăng, công lực cực kỳ cao, các ngươi cản không nổi đâu, hay là xuống núi đi.


- Chúng ta ngăn cản không nổi? Xuân Tuyết, ngươi phải tin tưởng ta chứ.

Trần Tiểu Cửu cũng không để ý đến Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng ngăn cản, tay mang Hiên Viên kiếm, nhún người nhảy lên, hướng tên Phiên tăng câm đâm tới.

Tên Phiên tăng câm lại lui trở về, mười vị Phiên tăng tụ lại cùng nhau, phục ma trượng hướng Trần Tiểu Cửu trùng điệp xử lý đâm tới.

Trần Tiểu Cửu né tránh, xoay người xuất chưởng. Phiên tăng câm xuất chưởng đón đỡ.

Ầm!

Hai người công lực ngang nhau.

Trần Tiểu Cửu hừ nói:

- Chỉ được cái nói mồm, xem ra cũng không đáng sợ mà.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên chín tên phiên tăng khác cùng tụng Phật hiệu, xen lẫn cả Phạm ngữ lẫn lộn vang vọng một một khoảnh, Phiên tăng câm đột nhiên một chưởng kích tới Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu nghe thấy thanh âm này, lập tức cũng cảm thấy tinh thần lo lắng, khí huyết công tâm, một chưởng mà tên Phiên tăng câm kia đánh tới dường như không có khí lực ngăn cản.

Đao thép trong tay Hỗ Tam Nương xuất ra, đâm thẳng vào ngực tên Phiên tăng câm, phiên tăng câm vì phải tránh né, một chưởng của y đánh không trúng Tiểu Cửu.

Độc Hoàng như chuồn chuồn điểm nước, xông vào trận cũng không dám nghe tiếng Phạn ngữ kia, kéo tay Tiểu Cửu một đường ôm hắn đi ra.

Tuy rằng chỉ ở trong trận một chốc lát, nhưng vẫn cảm giác được bên tai không ngừng vang lên những cái âm thanh ong ong kia, trong lòng vô cùng khó chịu.

Trần Tiểu Cửu từ trong mê loạn thức tỉnh, mới hiểu được lúc nãy phát sinh chuyện gì.

Nhưng trong lòng hắn rất tò mò, Tử Tinh chỉ trên tay sao lại không có thí cảnh?

Nghĩ đến đây cũng không phải là một trò ma thuật, mà là một loại âm cùng loại với Thiên Nhĩ Âm cũng là một loại nội công cao cường, cũng minh bạch bọn họ vì sao xưng là Thập Phiên Tăng Tây Vực.

Đây rõ ràng là một loại lấy mười đánh cả một tiểu đoàn.

Còn không đợi Tuyết Tử tiến lên hỏi han, Xuân Tuyết, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai bốn tiểu nha hoàn liền líu ríu như chim vây quanh Trần Tiểu Cửu mà hỏi han quan tâm.

Tuyết Tử lúc này liền hiểu được, hóa ra bốn nữ nhân xinh đẹp này cùng với Tiểu Cửu cũng có quan hệ mờ ám. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tên Phiên tăng câm kia đắc ý vênh váo nói:

- Các ngươi là ai? Muốn cùng Thập Phiên Tăng đấu? Chán sống sao?


Một tên Phiên tăng mù mắt giọng nói như chuông đồng:

- Nếu chán sống ta liền đưa các ngươi về Tây Thiên thế giới cực lạc! Ha ha… tuy nhiên, mấy cô bé này đều là cực phẩm, nếu để cho Thập Phiên tăng chúng ta chơi đùa một chút, chúng ta khi cao hứng nói không chừng sẽ tha cho các ngươi….

Trần Tiểu Cửu trong lòng nhẫn nhịn một cỗ tà khí:

- Nữ nhân của Tiểu Cửu ta các ngươi dám chơi? Nói xong câu này các ngươi hoàn toàn chết chắc rồi.

Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương và Tuyết Tử.

Ba cô gái hiểu ý!

Trần Tiểu Cửu đem Hiên Viên kiếm giao cho Hỗ Tam Nương, trái phải hai tay kéo Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương nhằm hướng tên Phiên tăng câm xông đến.

- Không biết sống chết! Hừ… các sư đệ bày trận!

Phiên tăng câm dùng giọng bụng nghe vô cùng quái dị, có cảm giác sởn tóc gáy, thêm hai tên phiên tăng từ phía sau đi ra cùng tên câm đối địch với ba người Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu liền dùng Liêu Âm Thối trực tiếp đá vào đũng quần tên Phiên tăng câm, Độc Hoàng, Hổ Tam Nương vẫn nắm tay Tiểu Cửu, cũng múa lên bảo kiếm chém đánh phiên tăng.

Cùng lúc đó, Thập Phiên Tăng lại xướng cao phật hiệu, ngâm xướng phạm kinh, có đủ loại phiền muộn xâm nhập vào trong tâm ba người Tiểu Cửu.

Tuyết Tử khóe miệng cười lạnh, đàn cổ trong tay, ngón tay trắng muốn khẽ động, âm thanh mê hoặc hồn phách từ đàn phát ra, bao phủ hết thảy mọi sinh vật trong phạm vi mười trượng.

Xuân Hạ Thu Đông bốn vị hoa đán lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, lập tức bịt tai vận công chống cự ảo mộng tà âm.

Mười tên phiên tăng đang ngâm xướng phạm kinh, làm sao nghĩ được Tuyết Tử dùng tiếng đàn gây rối loạn tâm thần, phạm kinh hỗn loạn khó có thể tiếp tục ngâm xướng.

Tử Tinh ban chỉ trong tay Tiểu Cửu đột nhiên lóe sáng, sau đó lại ảm đạm vô quang. Hai người Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương cùng Trần Tiểu Cửu đồng khí liên chi, hôn mê trong óc nháy mắt chuyển thành thanh minh, bảo kiếm trong tay ảo hóa ra huyễn quang rạng rỡ.

Trần Tiểu Cửu vẫn như cũ vận dụng Liễu Âm Thối, muốn đá nát tên Phiên tăng câm âm hiểm!

Tuyết Tử vì muốn đối phó với Thập đại phiên tăng, đầu ngón tay dùng quá sức, dây đàn bị đứt đoạn trong lòng không khỏi lo lắng.

Nhưng lúc này mặc dù dây đàn đứt, cũng không ảnh hưởng toàn cục, chiến cuộc trong phút chốc hoàn toàn thay đổi.


Trần Tiểu Cửu một cước liền đá trúng bộ hạ tên Phiên tăng câm, mơ hồ dường như có thể nghe thấy tiếng trứng vỡ, thân hình to lớn của Phiên tăng câm bị đá lên trên không, nhưng không kêu la được, đau đớn hét to "a ba, a ba" rồi ngã xuống mặt đất.

Đầu trọc đập vào đá trực tiếp ngã chết.

Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương bảo kiếm trong tay rất lợi hại, còn không đợi hai tên phiên tăng kia kịp phản ứng bảo kiếm đã cắt đứt cổ họng bọn chúng. Máu tươi hóa thành mưa máu, nhuộm hồng một mảnh.

Bảy phiên tăng còn lại, làm sao nghĩ được một nam ba nữ lợi hại như thế, không ngờ các nàng phá huyền kinh trận, còn liên tiếp giết ba người?

Bọn họ không có nửa điểm do dự, phi thân liền muốn chạy trốn giữ mạng.

Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương, Tuyết Tử bốn người không chút do dự xông lên, rất nhanh chỉ trong vài hiệp, Thập phiên tăng đã toàn bộ bị giết chết.

Chỉ có máu tươi chảy xuôi ở trên tảng đá, rất thê thảm.

Phiên tăng rốt cục bị quét sạch, Xuân Tuyết và tứ đại hoa đán chỉ biết chạy đến bên Tiểu Cửu, ôm cổ của hắn nức nở.

- Cũng đừng khóc nữa, không phải còn có ta sao?

Nghĩ đến lúc cùng tứ đại hoa đán triền miên vui vẻ, trong lòng hắn liền dấy lên thương tiếc,an ủi từng người.

Tuyết Tử đang chữa dây đàn vụng trộm hướng Tiểu Cửu nháy mắt, vểnh đôi môi phấn hồng mê người lên, làm ra cái bộ dáng ghen tị ủy khuất.

Độc Hoàng đứng ở một bên, nhìn bốn tiểu mỹ nhân ôm chặt Tiểu Cửu không buông tay, nhẹ nhàng khéo léo đụng nhẹ vào eo Hỗ Tam Nương chế nhạo nói:


- Tiểu Cửu của chúng ta, rốt cục đạp hư hết bao nhiêu cô gái rồi?

Hổ Tam Nương gắt lên một tiếng mới đưa thấp giọng nói vào tai Độc Hoàng:

- Ta trở ngại thân phận, cũng hết tâm tư rồi, có điều Độc Hoàng muội tử có phải không bị Tiểu Cửu ăn sạch rồi?

- Tam Nương ngươi nói bậy bạ gì đó?

Độc Hoàng hai má đỏ lên, xấu hổ bất an:

- Ngươi nghĩ ta và ngươi giống nhau vẫn còn muốn hồi xuân sao?

Hổ Tam Nương khinh thường hừ nhẹ:

- Hồi xuân hay không ngươi trong lòng rõ ràng, nếu không tự thừa nhận cũng chẳng ai có biện pháp..

Trần Tiểu Cửu nghe vài lời bỡn cợt Độc Hoàng ... trên mặt thấy tê tê nhồn nhột.

Nhớ tới bản thân mình đã từng một trận hỗn loạn với bốn mỹ nhân, càng không khỏi thâm khâm phục bản thân mình, khi đó thân thể thật sự tốt! Hiện tại chính mình mặc dù muốn điên cuồng một hồi, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm à nha?

Xuân Tuyết trong lòng Trần Tiểu Cửu thủ thỉ một hồi, rồi cùng ba vị tỷ muội thu dọn chiến trường, sau đó liền khênh ba gã phiên tăng còn sống vào đại sảnh.

Trần Tiểu Cửu quét mắt một vòng đại sảnh, mới phát hiện trong đại sảnh che kín tro bụi, hiển nhiên hồi lâu không người quét dọn.

- Xuân Tuyết, Nguyệt Thần tỷ tỷ, Hồng Hạnh sao rồi? Các nàng đi đâu rồi?

Đây mới là vấn đề Trần Tiểu Cửu quan tâm nhất.

Xuân Tuyết thở dài một hơi, nói:

- Nguyệt Thần giáo chủ và Hồng Hạnh Thánh Cô đã mang theo hơn một trăm vị giáo chúng xông vào bên trong thành Nham Đô, nghĩ cách cứu viện mẫu thân thánh cô, chỉ để lại bốn tỷ muội chúng ta bảo vệ địa bàn.

- Thì ra là thế.

Trần Tiểu Cửu lại hỏi:

- Các nàng đi được bao lâu rồi, trong lòng ta dĩ nhiên có diệu kế, không cần bọn họ lại phải mạo hiểm.

Xuân Tuyết nói:

- Đã đi ba ngày ba đêm, nhưng hiện tại xem ra tình thế không mấy lạc quan, sợ rằng có thể gặp nguy hiểm.

- Vì sao?

Trần Tiểu Cửu trong lòng lo lắng.

Xuân Tuyết nhếch môi đỏ mọng, từng chữ một nói:

- Định Nam Vương và Phiên tăng có cấu kết riêng, ta hoài nghi Định Nam Vương đã biết rõ hành tung của Nguyệt Thần giáo chủ, cho nên trước phái Phiên tăng công chiếm Tà Nguyệt giáo tổng đàn, sau đó bắt giáo chủ và đám tỷ muội, như vậy thì nguy cơ hóa giải rồi.

Trần Tiểu Cửu vừa nghe, lập tức nóng nảy, đi đến chỗ hai tên Phiên tăng đang chết ngất kia đánh tỉnh, tựa như hung thần truy hỏi:

- Con lừa trọc, ngươi là do ai phái tới? Thành thực cung khai cho ta!