Trần Tiểu Cửu sớm đã dự liệu được vẻ mặt quẫn bách của Fack – hắn vốn cho rằng Fack sẽ hôn mê, bây giờ thấy đôi mắt vô thần của y, nhưng vẫn còn tỉnh táo, trong lòng cũng có chút khâm phục.
- Fack tiên sinh, ngài sao vậy?
Trần Tiểu Cửu giả nhân giả nghĩa tới cùng, vội vàng nâng Fack dậy, bóp huyệt nhân trung của y, lo lắng nói:
- Ta đưa ngài đi trị bệnh nhé? Ngài chắc là bị sợ hãi quá, có thể mời lang trung của Thái y viện tới chữa bệnh cho ngài.
Fack lắc đầu, mặt đỏ lên ngồi ở đó, Adrean cũng giật mình, nhưng gã không phải thủ lĩnh, đương nhiên cũng không sợ tới nông nỗi này.
Adrean đập một trận vào lưng Fack, Fack ợ lên vài cái, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần từ cơn khiếp sợ.
Trần Tiểu Cửu thở dài:
- Fack tiên sinh đỡ nhiều rồi, ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi, việc này để sau nói tiếp.
Fack lắc đầu, cố gắng bình phục lại tâm trạng của mình, vẻ mặt đau khổ nói:
- Trần đại nhân, giá tơ lụa sao lại cao như vậy, điều này thật khiến ta không thể tưởng tượng nổi, nó vượt ra khỏi sức chịu đựng của ta, ta hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta vừa rồi cũng đã nói, hiện giờ các đại thương gia căn bản không có hàng tồn kho, hơn nữa hàng tồn kho của tứ đại thương gia của Giang Nam đều là hàng thượng đẳng, là chuyên cung cấp để may quần áo cho triều đình, tính chất bất phàm, đương nhiên cũng phải đắt hơn nhiều.
Nói xong, Trần Tiểu Cửu vỗ tay! Hơn mười thị vệ mang theo mấy cái rương lớn đi tới.
Trần Tiểu Cửu mở rương ra, một đống tơ lụa hoàn mỹ, chế tác tinh xảo, màu sắc rực rỡ hiện lên trước mắt Fack.
Fack cầm tơ lụa lên, bàn tay to đầy lông vuốt vuốt tâm lụa, thích thú không nỡ buông tay, liên tục tán thưởng:
- Đẹp! Rất đẹp.
Trần Tiểu Cửu lại mở một rương nữa, những đồ sứ kia, đưa cho Fack, tán dương nói:
- Fack tiên sinh, đây là những đồ sứ tinh xảo nhất mà Đại Yến ta chế tạo ra, giá trị không thể đo lường, ngay cả ta nhìn cũng đều thấy thích, chậc.., thật là quá đẹp.
- Ồ, bán được.
Fack, Adrean vừa thấy số đồ sứ được chế tác tinh mỹ này, ánh mắt liền mở to, gần như cười toe toét, cùng kêu lên tán dương nói:
- Trời ơi, đây quả thật là báu vật hiếm có.
Đám người Trần Tiểu Cửu và Phương Văn Sơn cùng nhìn nhau cười: đám người nước ngoài này không hiểu được tình hình thị trường, cũng sẽ không giám định được đồ sứ, chỉ là người ngoài ngành, chậc.., nếu đã như vậy, sẽ giảm bớt nhiều phiền phức.
Nhưng thật ra đây không thể trách Fack được.
Phải biết, Tây Dương bây giờ còn chưa có kỹ thuật này, đồ sứ ở Tây Dương tồn tại chỉ là con số 0, cho nên, nghĩ được tới tầng nghĩa này, liền có thể hiểu được nguyên nhân Fack kinh ngạc như thế.
Trần Tiểu Cửu thấy sự kích động của Fack, gần như đã dán mặt vào đồ sứ mà hôn, trong lòng đã biết việc đã thành, vội sai thị vệ mang tơ lụa và đồ sứ đi, cũng không để ý tới ánh mắt thèm thuồng của y nữa.
- Fack tiên sinh, chỗ tơ lụa và đồ sứ này là như thế nào? Còn có thể xem cách nhìn của ngài?
Trần Tiểu Cửu thích thú trêu trọc.
Fack tán dương nói:
- Tơ lụa quý báu, còn mềm mại hơn nhiều so với làn da của những người phụ nữ Tây Dương chúng ta, gốm sứ chế tác tinh xảo, ta hận không thể hôn nó thật sâu.
- Đây đều là chất liệu thượng đẳng nhất của Đại Yến ta, đương nhiên khiến người ta thán phục! Chỉ là giá cả…
Trần Tiểu Cửu cố ý thở dài, lắc đầu nói:
- Chẳng qua không quan hệ! Fack đại nhân, giao dịch không phải chuyện nhân nghĩa, muốn hai nước chúng ta có tình hữu nghị lâu dài, Fack tiên sinh, ngài đành phải tay không trở về rồi.
Fack do dự một lát, thầm nghĩ chỉ cần mình mang được những thứ này về, là nhất định có thể kiếm được một đống tiền, đặc biệt là những thứ đồ gốm tinh xảo kia, nhất định sẽ trở thành vật quý giá của các quý tộc, cơ hội như vậy, thật không thể bỏ qua.
- Trần đại nhân, giá cả không thể bớt chút nào sao?
Fack vẫn cố dò hỏi
Trần Tiểu Cửu nói:
- Fack tiên sinh còn không tin ta sao? Triều đình dốc hết sức thúc đẩy việc này, nhưng không có chút lợi ích nào, Fack đại nhân, vẫn xin ngài quay về đi.
Hắn lại muốn tiễn khách.
- Không! Trần đại nhân, đại nhân cứ nghe ta nói xong đã.
Fack thật sự có chút nóng vội, y thấp giọng khẩn cầu nói:
- Trần đại nhân, ta tuy rất muốn làm vụ kinh doanh này, nhưng giá này cao quá, vàng bạc của ta không đủ trả nhiều hàng như vậy, cho nên…, Trần đại nhân có thể nghĩ cách cho ta không?
- Là vậy à.
Trần Tiểu Cửu giả bộ bước đi thong thả, trầm mặc một lúc, mới nói với Pháp Khắc:
- Ngài đã không quản đường xa mà tới làm giao dịch, trên thuyền không có hàng hóa gì sao? Có lẽ tứ đại tài đoàn lại có hứng thú với hàng của của các ngài, chúng ta có thể cùng có lợi, làm giao dịch mà.
Fack nghĩ tới trên thuyền còn có rất nhiều nha phiến, vui mừng nói:
- Trần đại nhân, kiểu làm ăn này của đại nhân rất tốt, trên thuyền của ta còn có một số bảo bối đáng tiền, đại nhân và tứ đại thương nhân này cũng cùng đi tham quan xem! Ta dẫn đường cho đại nhân.
Trần Tiểu Cửu dẫn theo đám người Phương Văn Sơn, đi tới con thuyền lớn đang đỗ ở bến tàu, trên thuyền tổng cộng có hơn mười toa, thậm chí rất đồ sộ.
Trần Tiểu Cửu, và đám người Phương Văn Sơn dưới sự dẫn dắt của Fack, đi vào trong khoang thuyền.
Fack thầm thì với Adrean một lát, Adrean đi ra. Lát sau, liền mang tới một cái hộp sắt, đặt hộp sắt đó lên bàn.
Y mở hộp ra, lộ ra một thứ quả, màu đen, nâu, mùi không rõ ràng, vị rất mạnh.
Fack cười đắc y:
- Trần đại nhân, đây chính là đồ tốt, không tìm thấy ở Đại Yến, cho dù ở Tây Dương của bọn ta, cũng là thứ rất hiếm, vô giá, tin là các quý nhân của quý quốc nhất định sẽ thích bảo bối này.
Nha phiến!
Ngươi thứ chết tiệt không ngờ thật sự muốn bán nha phiến cho Đại Yến .
Nhưng, Trần Tiểu Cửu cũng biết thứ đồ chơi này tuy có chút tai hại, nhưng lại có tác dụng phi phàm đối với việc trị bệnh.
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt đắc ý của Fack, chỉ vào chỗ nha phiến đen tuyền, cười lớn nói:
- Fack tiên sinh, ngài đang đùa gì vậy? Không ngờ dùng thứ này để lừa ta?
Hắn vội vàng nháy mắt với bốn người đám Phương Văn Sơn, Trư Ngộ Năng, Phan Tường, Kỷ Đức. Tuy không biết tại sao phải cố tỏ ra huyền bí, nhưng biết rõ hắn có thâm ý, cũng nhanh chóng nhận ra đám người Phương Văn Sơn căn bản không biết nha phiến mới liền ra hiệu, cả đám cùng lúc phối hợp bật cười ha ha.
Fack bị Trần Tiểu Cửu cùng đám người Phương Văn Sơn cười tới bối rối, kinh ngạc nói: Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me -
- Trần đại nhân, không ngờ các người lại biết thứ này?
- Đương nhiên biết! Thứ này rất thịnh hành ở Giang Nam, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết.
Trần Tiểu Cửu cất cao giọng nói:
- Nó là nha phiến! Là quả của cây thuốc phiện, có thể dùng thuốc, nhưng ăn nhiều, lại nghiện thành tính, hại người rất nặng. Cho nên, Đại Yến chúng ta không ủng hộ gieo trồng loại cây này, không ngờ Fack tiên sinh lại coi cái này là bảo bối, thật lòng coi kiến thức của chúng ta nông cạn thế sao?
Fack thấy Trần Tiểu Cửu nói chuẩn xác như vậy, liền tin là thật, nỉ non nói:
- Đại Yến đất rộng của nhiều, không có gì là lạ, thật là một mảnh đất màu mỡ, ta chỉ có chuyên chở hai khoang thuyền nha phiến, còn dư lại, cũng không có gì đáng giá.
- Được rồi, ta thương lượng với bốn vị đại thương gia một lát, để họ tận lực cho ngài một cái giá.
Trần Tiểu Cửu giả bộ là người tốt, giới thiệu với đám người Phương Văn Sơn cái lợi và hại của nha phiến, sau khi dùng làm thuốc có thể có hiệu quả giảm đau thần kỳ.
Bốn người đám Phương Văn Sơn kinh ngạc trợn trừng mắt, cất tiếng cười to, giục Trần Tiểu Cửu mua lại.
Trần Tiểu Cửu lại nói với Fack:
- Fack tiên sinh thông qua sự cố gắng của ta, bọn họ đồng ý mua, nhưng giá nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra giá bằng một phần năm giá ngài yêu cầu, nếu ngài đồng ý bán, vậy họ sẽ mua lại, nếu không đồng ý, bọn họ cũng quyết không bắt buộc.
- Bán! Bán! Nhất định bán!
Fack không ngừng gật đầu, vật hiếm là quý, trong mắt y, nha phiên mãi mãi không đáng giá bằng gốm sứ, tơ lụa, đặc biệt là số gốm sứ này, mang về bán đấu giá, giá có thể nâng lên trăm lần cũng có dư.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Nhưng số nha phiến này cũng không đáng bao nhiêu bạc
Fack nhíu mi nói:
- Trần đại nhân, vụ giao dịch này giá trị có hơn ba ngàn vạn lượng bạc, hiện giờ ta chỉ có hai ngàn vạn lượng, tính cả chỗ thuốc này, cũng chỉ đáng giá hơn hai trăm vạn lượng, ba trăm vạn lượng còn lại, làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Fack tiên sinh còn có thứ gì, mau mang ra xem. Bằng không, ngài dẫn ta đi mấy vòng cái thuyền lớn này một lần đi! Ta thích cái gì, thì mua cái đó.
Fack co mày, đành dẫn Tiểu Cửu đi thăm kho một lượt.
Trần Tiểu Cửu ý không ở trong lời, đương nhiền là tìm báo bối mà hắn muốn, cuối cùng, hắn ở trong kho chứa hàng, phát hiện mấy trăm cái thùng sắt lớn.
- Trong này đựng gì vậy?
Trần Tiểu Cửu cố ý hỏi.
Fack cười nói:
- Trong này đều là một ít súng, cộng lại đủ hai ngàn khẩu, Trần đại nhân có hứng thú với trò chơi này không?
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:
- Ta coi là cái gì chứ ! Hóa ra chính là súng kíp săn thú bắn không trúng, Đại Yến chúng ta có cái đồ này, lẽ nào Fack tiên sinh lại muốn coi những thứ này là bảo bối bán cho chúng ta sao?
Fack tiên sinh đỏ mặt, thưa dạ nói:
- Đại Yến là thượng quốc Trung Nguyên, cường thịnh vô cùng, không biết là hùng mạnh hơn Tây Dương chúng ta bao nhiêu lần.
- Như vậy đi! Thấy ngài khó xử như vậy, số súng này ta cũng để bốn đại thương gia mua.
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm nói:
- Giá là hai trăm vạn lượng đi, nếu ngài không muốn, ta cũng không bắt ép, thứ đồ phá hoại này, ta còn không buồn nhìn.
Fack vội nói:
- Trần đại nhân, ta đồng ý, ta đồng ý, đa tạ Trần đại nhân ra tay giúp đỡ. Nhưng.. nhưng còn sáu trăm vạn lượng bạc của ta, nên làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu nhíu mi, trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Fack tiên sinh, ta thấy ngài cũng là một thương nhân thành thực, ta coi ngài như bạn, ngài có khó khăn, ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
- Như vậy đi, sáu trăm vạn lượng này, để ta ra mặt nói với Hộ bộ, tạm thời ứng bạc ra trước cho ngài, trả cho bốn vị thương nhân, đợi Fack tiên sinh lần sau tới Đại Yến, sẽ mang bạc trả lại cho triều đình, thế nào?
Fack run rẩy nói:
- Trần đại nhân, đại nhân nói thật không?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta đường đường là quan viên triều đình, sao có thể lừa người?
- Đại nhân…đại nhân sao có thể tin tưởng ta như vậy?
Fack kích động rơi nước mắt, lòng cảm kích vô cùng.
Trần Tiểu Cửu cất cao giọng nói:
- Bởi vì ta tin tưởng Fack tiên sinh đem số hàng hóa này về Tây Dương, nhất định sẽ thu được một khoản thù lao lớn, chỉ cần ngài kiếm được tiền, ta còn lo ngài không trở lại sao?
Fack nghe vậy gật đầu liên tục, giơ ngón tay cái với Trần Tiểu Cửu, tán dương nói:
- Trần đại nhân, đại nhân là đại nhân vật trí tuệ nhất, đại nghĩa nhất, nhiệt tình nhất mà ta từng gặp trong đời này.
Nói xong, trong mắt lại rưng rưng, lại hướng hắn bái một cái thật sâu .