Diệp Ngâm Phong tuy cũng không biết đám người nước ngoài đó làm thế nào có thể chiếu cố giúp đỡ Trần Tiểu Cửu
Dù sao Diệp Ngâm Phong cũng biết mình không thể làm gì được Tiêu Tặc kia, tốt nhất cũng chỉ mặc kệ vậy.
Hai ngày sau, Trần Tiểu Cửu lại giả trang thành Đại Tế Ti, để cho Độc Hoàng đóng giả thành thần bà, do Tư Đồ cô nương dẫn đầu tiến vào trong cung.
Tiểu Cửu trước tiên đến Thiên Vũ các, cùng Thiên Vũ âu yếm một trận, lại để cho Độc hoàng vì nàng bắt mạch, kiểm tra bệnh tình một chút.
- Ta nghĩ các người là tới hẹn hò, không phải để ta tới đây xem bệnh!
Độc Hoàng hướng Trần Tiểu Cửu liếc mắt trêu ghẹo, tiếp đó mới sang ngồi cạnh bắt mạch cho Thiên Vũ công chúa.
Độc Hoàng là cao thủ dùng độc, cũng là cao thủ giải độc, thông hiểu y lý, đương nhiên không có lang trung nào trong cung có thể sánh bằng!
Nàng thử dò xét một hồi, lại đưa cổ tay của Thiên Vũ hướng lên vận chuyển một luồng chân khí, chỉ là sau khi chân khí tiến vào thân thể tiểu thư đồng, lại thủy chung không thể tùy ý di chuyển, ngược lại tụ hết tại nơi cổ tay, cực kỳ chậm chạp thông qua gân mạch, hướng gân mạch mà đi vào.
Khóe miệng Độc Hoàng lộ ra nụ cười hiểu ý, đem chân khí thu hồi lại, chậm rãi thu công.
Trần Tiểu Cửu trong lòng khẩn trương vạn phần, vội xông lên nắm chặt cánh tay trắng nõn thon mềm của nàng, thúc giục nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, như thế nào vậy? Như thế nào? Ngươi nhanh nói cho ta biết đi? Bệnh này rốt cuộc có thể chữa hay không?
Thuận thế nắm lấy eo nhỏ của Độc Hoàng, dùng sức lay động – thầm nghĩ nếu Độc Hoàng trị không được căn bệnh này, Thiên Vũ có thể gặp phiền toái lớn rồi.
Độc Hoàng bị hành động "thân thiết" của Trần Tiểu Cửu khiến cho cả mặt ửng đỏ, cũng không né tránh, mặc cho hắn đem bàn tay to lớn đỡ chính eo thon của mình, cười khanh khách đáp lại:
- Làm gì vậy? Tiểu Cửu, ngươi chẳng lẽ ở ngay trước mặt Công chúa, chiếm tiện nghi của ta?
Trần Tiểu Cửu lúc này mới ý thức được chính mình thất thố, vội vàng buông nàng ra, ngượng ngùng cười nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, ngươi vẫn còn lòng giễu cợt ta sao? Ngươi nhanh nói một chút, bệnh của Thiên Vũ có thể chữa hay không?
Thiên Vũ bị Độc Hoàng trêu chọc, cũng hơi ngượng ngùng, nhìn Độc Hoàng với khuông mặt quyến rũ như tiên nữ hạ phàm, cảm thán nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, ngươi bình thường thật đẹp, nếu ta có thể đẹp bằng một nửa của tỷ, ta chết cũng vui vẻ rồi.
Độc Hoàng yêu thương vuốt khuông mặt Thiên Vũ công chúa, cười nói:
- Thiên Vũ muội muội trưởng thành nhất định sẽ xinh đẹp giống Độc Hoàng tỷ.
Thiên Vũ nhìn ánh mắt câu hồn đoạt phách của Độc Hoàng, mỉm cười nói:
- Độc Hoàng tỷ, tỷ không muốn ở trước mặt ta nói ra bệnh tình của ta sao? Không có chuyện gì đâu, ta đã quen rồi, sớm đã biết bệnh của ta không ai có thể chữa khỏi, nếu Độc Hoàng tỷ có thể trị được, ta mới có thể hạnh phúc đến ngất đi đó.
Độc Hoàng vuốt tóc Thiên Vũ, cười khẽ nói:
- Thiên Vũ muội muội quả nhiên đoán sai, nói thật cho muội biết vậy! Bệnh của muội tuy rằng khó trị, đổi thành người khác cũng bó tay không biện pháp, nhưng… Độc Hoàng tỷ tỷ lại biết bệnh này nên chữa khỏi như thế nào, tuy rằng tiếp tục chữa trị, có phần mất công phu đôi chút.
Thiên Vũ công chúa mừng rỡ, trong đôi mắt lóe ra nước mắt trong suốt, cười nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, ngươi thật tốt, ngươi sẽ không gạt ta chứ?
Độc Hoàng cười nói:
- Thiên Vũ đang yêu như thế, ta sao nhẫn tâm lừa gạt muội.
Trần Tiểu Cửu kích động không thôi, bệnh cũ tái phát, nắm lấy eo mềm của Độc Hoàng, vừa lay động, vừa mừng rỡ nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, có ngươi, ta thật hạnh phúc chết rồi…
Độc Hoàng đỏ mặt, nũng nịu u oán nói:
- Lời này của ngươi nói thật không tốt, giống như ta là người của ngươi vậy.
Cảm nhận được bàn tay Tiểu Cửu truyền đến từng trận ấm áp, Độc Hoàng đùa dai nói:
- Tiểu Cửu, ta tìm được phương thuốc chữa bệnh rồi, ngươi cảm tạ ta thế nào?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vậy còn có thể cảm tạ thế nào? Độc Hoàng tỷ tỷ cái gì cũng có, duy chỉ thiếu một người nam nhân, ta đến lúc đó thay Độc Hoàng tỷ lựa chọn một trượng phu là tốt rồi, bảo đảm Độc Hoàng tỷ tỷ vừa lòng.
- Phì! Không có đứng đắn!
Độc Hoàng đỏ mặt, đem cánh tay của hắn ném qua một bên, nghiêng người, u oán liếc hắn trắng mắt, sẵng giọng:
- Trên đời này ngoại trừ một người, còn có ai xứng với ta?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Tên kia là ai? Tỷ tỷ nói cho ta biết, ta phải đào ba thước đất cũng y ra cho tỷ, dám không theo Độc Hoàng tỷ tỷ, liền chém y một đao!
Độc Hoàng nhìn cặp mắt trong suốt của Trần Tiểu Cửu, trong lòng có chút chua xót, u oán nói:
- Hay là thôi đi, tìm được rồi cũng vô dụng, ta không nỡ để ngươi chém y, ngươi cũng sẽ không chém y…
Trần Tiểu Cửu nhìn ra Độc Hoàng không vui vẻ, cũng không ở đề tài này dây dưa nhiều, lại dò hỏi:
- Bệnh lạ của Thiên Vũ rốt cuộc phải thế nào mới có thể trị khỏi?
Độc Hoàng trầm ngâm nói:
- Phương thuốc thật đã có, nhưng phải trèo non lội suối, vượt sang nước Uy mới lấy được!
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Độc Hoàng trầm ngâm nói:
- Thiên Vũ công chúa gân mạch gần như tuyệt đoạn, âm khí nồng đậm, thân thể lạnh mà yếu, cảm xúc có một tia dao động, đều có thể khiến Thiên Vũ rơi vào khoảng sinh tử! Nếu không có kỳ nhân ban cho viên thuốc, chỉ e sớm chết yểu!
Thiên Vũ công chúa đối với bệnh tình của mình hiển nhiên vô cùng rõ ràng, tinh thần chán nản nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ nói rất đúng, Thiên Vũ mấy năm nay quả thật quá đau khổ.
Độc Hoàng lại nói:
- Bởi vì cái gọi là vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại), Thiên Vũ công chúa thân thể thuần âm, nhất định phải tìm được một nơi cỗ âm khí cực thịnh, thấm vào hơi thở, hỗ trợ nội lực, dược vật đem âm khí hút vào thân thể, khi trong người âm khí đạt đến mức tận cùng, mới có thể đem tuyệt mạch xung mở, cũng liền gọi là vật cực tất phản.
Trần Tiểu Cửu nhắm mắt một lát, khoát tay một cái nói:
- Vậy cũng tốt! Chẳng lẽ Uy quốc có một nơi như vậy sao?
Độc Hoàng nói:
- Trên đời này nơi cận âm cũng không ít, nhưng ta biết chỗ này! Ở phía tây Uy quốc, có cốc Tử Vong, theo truyền thuyết đó là nơi Long mạch trường sinh của Uy quốc, quanh năm sương mù mênh mông, không thấy mặt trời, vả lại sương mù có độc tính rất mạnh, còn có truyền thuyết "Nữ vu hoang dã" trấn thủ, người thường tự tiện xông vào, tất nhiên thập tử vô sinh!
Thiên Vũ công chúa sợ tới mức bả vai run lên, hy vọng vừa mới dâng lên lại rơi vào hư không, sửng sốt một chút, nhìn Tiểu Cửu lâm vào trầm tư, mới giận dữ nói:
- Đại ca ca, kỳ thật … Kỳ thật bệnh của ta không trị cũng giống như vậy, chính là khống chế tâm tình của mình một chút là tốt rồi. Ta không khóc không cười không giận không khó dễ, cũng là được rồi. Không cần phải lội suối trèo non đi Uy quốc.
Trần Tiểu Cửu vừa rồi mới lâm vào hoài niệm – lúc trước Thôi lão tổ từng nhắc tới nói này, mà nay Độc Hoàng cũng đề cập tới với lời thề son sắt, xem là nơi này nhất định là có rồi.
Hơn nữa chính mình từng đáp ứng Thôi lão tổ, khi thời cơ thỏa đáng, sẽ lẻn vào cốc Tử Vong phá hư long mạch quốc gia. Xem ra… hành trình đi Uy quốc, kiểu gì cũng phải làm rồi. Text được lấy tại
Trần Tiểu Cửu vuốt nhẹ khuôn mặt Thiên Vũ công chúa, nhìn vặp mắt mong đợi và u oán của nàng, đặt lời son sắt:
- Thiên Vũ đừng lo lắng, nơi này tuy rằng tràn ngập độc vật, nhưng đại ca ca có biện pháp có thể đưa ngươi bình yên vô sự tiến vào trong cốc.
- Thật sao?
Thiên Vũ công chúa trong lòng lại dấy lên hy vọng, nhu mì dựa vào ngực Tiểu Cửu, làm nũng nói:
- Đại ca ca, ngươi đối với Thiên Vũ thật tốt.
Trần Tiểu Cửu vừa cười vừa nói:
- Tuy nhiên hai người chúng ta đi vào vẫn không dùng được, Độc Hoàng tỷ tỷ nếu không muốn đi theo, đại sự kia khả năng không ổn…
Thiên Vũ ngoái đầu nhìn Độc Hoàng, trong đôi mắt cất giấu tia khẩn cầu và thương cảm, làm cho người ta không cách nào cự tuyệt.
Độc Hoàng cười nói:
- Thiên Vũ yên tâm, Độc Hoàng tỷ tỷ nhất định hết sức tương trợ, ai bảo đại cả của ngươi thích ngươi như vậy chứ.
Thiên Vũ mừng rỡ, lôi kéo Độc Hoàng, Trần Tiểu Cửu cùng một chỗ, bỡn cợt nói:
- Đại ca ca, Độc Hoàng tỷ tỷ, các người rất xứng đôi nha! Trên đời này ngoại trừ ca ca ta, chính là hai người các người đối với Thiên Vũ tốt nhất, thật hy vọng chúng ta về sau có thể vĩnh viễn không xa rời nhau…
Độc Hoàng đỏ mặt, đã thấy Trần Tiểu Cửu hướng nàng ném đến nụ cười quỷ dị - nụ cười kia bao hàm ý tứ gì, chỉ có trong lòng Độc Hoàng hiểu được.
Trần Tiểu Cửu có phương pháp chữa khỏi bệnh cho Thiên Vũ công chúa, tuy rằng gian khổ một chút, nhưng tính ra có một tia hy vọng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.
Hai ngươi giữ lại Tư Đồ ở trong này cùng Thiên Vũ, từ trên Vũ các đi ra, tiến vào Long Văn Hiên.
Nam công công lần này kính cẩn chờ đợi đã lâu!
Nhìn thấy bóng dáng của Độc Hoàng, nam công công không khỏi tâm thần nghiêm nghị, đột nhiên thất sắc nói:
- Như thế nào … Tại sao là ngươi?
Độc Hoàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt mập mờ của nam công công, khanh khách cười quyến rũ nói:
- Làm sao không thể là ta? Nam công công, lúc trước ta bị ngươi đuổi giết cũng đủ thảm rồi, hiện tại ngươi không biết áy náy sao ?
Nam công công lắc đầu nói:
- May mắn chúng ta phụng chỉ của Hoàng thượng, không hạ độc thủ với ngươi, nếu không làm sao có thể tạo thành Độc Hoàng diệu thủ hồi xuân?
Trần Tiểu Cửu tuy không biết nam công công và Độc Hoàng có bí mật gì, nhưng đoán được, lúc trước Độc Hoàng nhất định liên quan tới trận đại án năm đó.
Độc Hoàng, nam công công dọc đường lời nói sắc bén, đi tới trong thư phòng.
Hoàng thượng đang ho khan nặng nề, nhìn thấy Tiểu Cửu và Độc Hoàng tiến vào, trong lòng cao hứng, cũng biết bọn họ căn bản sẽ không hướng mình quỳ xuống, vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống, lại sai nam công công tới cửa trông chừng.
Hoàng thượng thở nặng nề, mới hướng Độc Hoàng buồn bã nói:
- Ngày ấy ở cửa phủ đệ Lâm tướng quốc, Độc Hoàng hẳn đã nhận được Trẫm đúng không?
Độc Hoàng kinh ngạc nói:
- Hoàng thượng cũng nhận ra thần sao?
Hoàng thượng nói:
- Độc Hoàng hiệp trợ chiến thần Hoa Vô Ý, vì Đại Yến lập nhiều công huân, Trẫm thế nào không nhận biết điều này được? Muốn trách, chỉ có thể trách Trẫm tuổi trẻ khí thịnh, trúng gian kế của kẻ xấu…
Độc Hoàng lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng lần này hiểu được, tuy nhiên chỉ là nói vuốt đuôi mà thôi, sai lầm lớn tạo thành, bất kể thế nào cũng không thể xoay chuyển lại! Đại Yến có thể có ngày hôm nay, chẳng phải do một tay Hoàng thượng tạo thành hay sao?
Lời nàng nói tựa như đao, thật không để lại chút mặt mũi nào cho Hoàng đế.
Trần Tiểu Cửu hướng Độc Hoàng đưa mắt, mới làm hòa được chuyện cũ, rồi hướng lão Hoàng đế nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ nói năng chua ngoa, tâm đậu hủ, bây giờ có thể tự mình tiến đến xem bệnh cho Hoàng thượng đủ thấy Độc Hoàng tỷ tỷ đối với Đại Yến trái tim là một mảnh chân tình.
Hoàng thượng thở dài, buồn bã nói:
- Trẫm cái gì cũng hiểu được, tất cả sai lầm đều do một tay trẫm tạo nên…
Độc Hoàng thấy thái độ nhận sai của lão Hoàng đế như vậy, trong lòng cũng thư thái rất nhiều, tiến lên phía trước, bắt mạch cho lão Hoàng đế.
Qua một hồi, nàng nhíu mày, nhìn lão Hoàng đế bày ra một gương mặt tiều tụy, nói từng chữ một:
- Hoàng thượng, thứ cho ta nói thẳng, ngài bệnh đã nguy kịch, Độc Hoàng cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.
Làm sao nghĩ được lão Hoàng đế dường như không chút chú ý, buồn bã nói:
- Trẫm đã sớm biết kết quả này, không có gì đáng tiếc!
Cười rồi, lại nhìn thẳng Độc Hoàng, nói vào điểm chính:
- Trẫm nhiều nhất còn có thể sống bao lâu?
Độc Hoàng trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
- Nhiều nhất là một năm.
- Một năm! Một năm ư!
Lão Hoàng đế hỏi tới:
- Trẫm không cầu sống được lâu dài, cũng không cầu chữa khỏi bệnh của trẫm, chỉ mong Độc Hoàng có thể khiến cho trẫm trong vòng nửa năm, nhìn tinh thần no đủ, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán được chăng? Mặc dù lấy hy sinh sống lâu làm trả giá, cũng không sao cả.