Mấy câu đối này của Trần Tiểu Cửu vừa thốt ra, sắc mặt đại nho mỗi người một vẻ, vẻ bất đồng khác xa.
Bao trùm trên mặt họ là vẻ ngạc nhiên thán phục và ý cực kỳ hâm mộ, Triệu Văn Thái thì lâm vào trầm tư.
Tiêu Thừa tướng vẻ mặt đắng ngắt, dường như mơ hồ cảm nhận được tình cảnh bất ổn của Triệu Văn Thái, ánh mắt chiếu đến Trần Tiểu Cửu thêm vài tia phẫn hận!
Mà trên mặt Diệp Ngâm Phong, lão Hoàng đế thì tràn đầy ý cười.
Tuy rằng hai người đều có thực học không tồi, nhất là Diệp Ngâm Phong, nếu thật sự miệt mài theo đuổi lên, nói không chừng có thể giải ra câu đối này.
Nhưng giờ phút này mục đích của bọn họ không phải quan tâm câu đối này khéo léo tới mức nào, điều bọn họ thực sự quan tâm chính là Triệu Văn Thái có thể đối lại được câu đối này hay không.
Thông qua thái độ khổ sở trên khuôn mặt của anh ta, Diệp Ngâm Phong cũng có thể hiểu được, "Đối Xuyên Tràng" Triệu Văn Thái đối với câu đối Trần Tiểu Cửu vừa ra, cũng chỉ có thể bày ra một trận trầm mặc!
Trong nháy mắt, thời gian một nén hương trôi qua, Triệu Văn Thái vẫn đang minh tư khổ tưởng.
Tiêu Thừa tướng lén lút dùng thủ đoạn, tuy rằng thời gian đã qua, vẫn không đề cập tới việc thúc giục Triệu Văn Thái, cố ý kéo dài thời gian suy nghĩ cho anh ta, điều này khiến cho các đại nho xung quanh sinh lòng bất mãn.
Nhưng ngay cả lão Hoàng đế cũng không lên tiếng ngăn cản, nào có ai dám đứng ra đảm nhận việc này?
Trần Tiểu Cửu thì thảnh thơi ngồi thưởng trà, dường như cũng không để ý tới cách chơi vô lại của Tiêu Thừa tướng.
Câu đối này rốt cuộc khó cỡ nào, trong lòng Tiểu Cửu rất hiểu – Đây chính là câu đối được lưu truyền mấy trăm năm! Cho dù "Đối Xuyên Trang" Triệu Văn Thái tài hoa hơn người, cũng đừng mơ tưởng trong một khoảng thời gian ngắn nghĩ được ra câu đối phù hợp.
Thời gian trôi qua đã lâu, tuy rằng lão Hoàng đế vẫn nở nụ cười tươi, nhưng các đại nho đã hô reo một mảng, sốt ruột khó chịu nổi rồi.
Tiêu Thừa tướng biết mình không thể tiếp tục trì hoãn thêm được nữa, nói với Triệu Văn Thái:
- Triệu đại gia có thể đối chưa?
Triệu Văn Thái vô lực lắc đầu!
Trần Tiểu Cửu trong lòng cười trộm: Nếu đối không ra còn kéo dài thời gian làm gì? Lãng phí nhiều tế bào não như vậy, có thể sẽ chết người đấy.
Tiêu Thừa tướng lại nói:
- Vong thứ nhất hòa, hiện tại bắt đầu vòng thứ hai, vẫn như cũ do Triệu Văn Thái ra câu đối trước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Triệu Văn Thái đã biết Tiểu Cửu lợi hại, cũng không dám lần nữa khinh địch, trầm ngâm nửa ngày, mới chậm rãi ngâm nga:
- Hà hoa hành ngẫu bông liên đài! (Hoa sen thân ngó quấn cùng rêu)*
* Mỗi chữ trong câu đối này đều có 1 bộ thảo.
Đây là câu đối dùng bộ thảo đầu để đối, được xưng tụng là cách đối siêu hạng khó khăn.
Các tài tử trong lòng khâm phục, đều muốn nhìn xem lát nữa Tiểu Cửu rốt cuộc có thể ra được vế đối dưới hay không.
Làm sao nghĩ đến thằng nhãi Tiểu Cửu lười biếng này, ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo tự đắc, từ kẽ răng thở ra ba chữ:
- Ta không thể!
Lời cự tuyệt gọn gàng mà linh hoạt, cực có khí độ thấy chết không sờn.
Tất cả mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc trợn mắt há mồm: thằng nhãi này rốt cuộc là cái đồ gì? Đúng là không được vinh quang sao? Xem ra còn có kiểu trâu bò như vậy?
Tiêu Thừa tướng mắt thấy cơ hội tới vội vàng thúc giục Tiểu Cửu:
- Mời Trần công tử mau ra đề mục, chớ để lãng phí thời gian.
Diệp Ngâm Phong tức giận đến trợn mắt nhìn thẳng: Triệu Văn Thái vừa rồi nghĩ vế đối dưới của Tiểu Cửu dùng hết thời gian một nén nhang, nghĩ vế đối trên cũng phải dùng hết thời gian một nén nhang, nhưng không thấy người thúc giục anh ta lấy một lần.
Mà Tiểu Cửu gọn gang linh hoạt, đến cả công phu nói láo cũng chưa từng trì hoãn, ngươi lão già chết tiệt, giống như quỷ đồi mạng, thúc giục cái rắm!
Diệp Ngâm Phong sợ Tiểu Cửu sốt ruột, vội vàng đứng lên muốn cùng Tiêu Thừa tướng lý luận một phen.
Cũng không ngờ đến Tiểu Cửu lơ đễnh, chỉ tay vào một đại nho, bật thốt:
- Kim thế tiến sĩ, tận thị cận thị. (Tiến sĩ đời nay, đều là cái nhìn hạn hẹp).
Mời Triệu đại gia ra đọc vế dưới đi.
Dứt lời, ngay cả liếc cũng không thèm liếc tới Triệu Văn Thái, ngồi xuống chỗ mình thoải mái thưởng trà.
Đó cũng là một mối liên hệ đồng âm, lại chứa đựng hàm ý sâu xa, có không ít tài tử tuy rằng có thể đối lại cùng âm, nhưng ngụ ý căn bản không dùng được, căn bản không thể so với vế trên. Điều này cũng bởi câu đối này là câu lưu truyền mấy trăm nay, không phải ai cũng có thể đối được.
Triệu Văn Thái cũng không ngoại lệ, anh ta biết được lợi hại trong đó, chỉ có điều suy nghĩ một chút, liền chắp tay nói:
- Ta đối không ra!
Tiêu Thừa tướng mặt thất sắc, vội vàng nói:
- Ván thứ hai hòa, mời ra câu thứ ba.
Triệu Văn Thái lao tâm khổ tứ suy nghĩ, mất chừng thời gian hai nén hương, mới đắc ý nói:
- Đống vũ sái nhân đông lưỡng điểm tây tam điểm. (Mưa tuyết rơi lên người đông hai chỗ tây ba chỗ)
Đố là câu đối đoán chữ phối hợp, "đông lạnh" bị đổi thành "đông hai chỗ", "rơi" bị đổi thành "tây ba chỗ" vừa vặn làm thành sự tương đối hài hòa, rất kỳ diệu.
Các đại nho nhìn thế đã đủ rồi, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Ngược lại thấy Trần Tiểu Cửu cười ha ha, hướng Triệu Văn Thái vươn ngón tay cái, cảm thán nói:
- Câu đối hay! Câu đối hay!
Triệu Văn Thái cũng bởi mình có thể nghĩ ra vế đối hay như vậy mà không ngừng cai hứng, đối với Tiểu Cửu nói:
- Trần công tử, mời ra vế dưới.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, nhún vai, lắc đầu nói:
- Thật ngại, ta đối không được.
Hô!
Triệu Văn Thái cảm giác mình chém ra một quyền thật mạnh đánh vào đối thủ giống như đánh vào chỗ không người.
Tuy rằng phát lực rất nặng, nhưng coi như không được đối thủ tôn trọng, liền vô tình bị phản kích ngược lại.
Kỳ thật tất cả tài tử ở đây đều dự liệu được Trần Tiểu Cửu rất có khả năng vẫn lấy câu "Hỏi gì cũng không biết" đến trả lời, sau đó ra vế đối thật khó để phản kích trở lại.
Hết thảy đều bị đám đại nho đoán trúng.
Trần Tiểu Cửu quyết đoán đánh trả:
- Yên tỏa trì đường liễu! (Khói trùm liễu bên hồ)
Mời Triệu đại gia đối.
Xoạt!
Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Vừa rồi Triệu Văn Thái ra vế đối kia hết sức đặc sắc, có thể nói rất đáng quý, nhưng Trần Tiểu Cửu ra vế đối này, nhất thời khiến cho vế đối của Triệu Văn Thái trở nên ảm đạm thất sắc thật tẻ nhạt.
"Yên tở trì đường liễu" ngầm ý mang đủ ngũ hành "kim, mộc, thủy, hỏa, thổ".
Thêm ý cảnh phi phàm, duy mỹ tinh diệu, có thể nói độ hay của câu đối vang dội kim cổ, làm sao người bình thường trong giây lát có thể đối được cho hay?
Triệu Văn Thái gần như sắp nổi điên, không có cách nào khác, trong mắt hàm chứa ánh sáng màu xám phiền muộ, vô lực lắc đầu:
- Triệu mỗ đáp không ra.
Các tài tử lúc này đã phát hiện đây là một cuộc tỷ thí kỳ quái!
Trần Tiểu Cửu này tài tình thật lớn, mỗi lần ra câu đối đều có thể nói là cực phẩm, vang đội cổ kim, muốn đối được, khó như lên trời.
Chỉ có một tài tử trí tuệ mà yêu nghiệt như vậy, như thế nào lại đáp không ra câu đối của Triệu Văn Thái đây?
Kia nguyên nhân chẳng phải cực rõ ràng sao: Trần Tiểu Cửu cảm thấy câu đối của Triệu Văn Thái quá đơn giản, coi thường không thèm trả lời thôi!
Nghĩ ra được như vậy, đám tài tử lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng cũng âm thầm vì Triệu Văn Thái mà thương tiếc: "Đối Xuyên Tràng" này hoành hành đã vài thập niên, rốt cuộc cũng đụng phải tường đồng vách sắt rồi.
Triệu Văn Thái đang ở trong cuộc, đương nhiên cũng hiểu được tình cảnh bối rối của mình!
Người khác tặng cho ngoại hiệu "Đối Xuyên Trang" thầm nghĩ nếu tiếp tục nữa, nhất định sẽ tự rước lấy nhục nhã, thật sự sẽ bị Trần Tiểu Cửu làm cho bẽ bang.
Nhìn Tiêu Thừa tướng đưa ánh mắt sắc bén ẩn chứa ý chí chiến đấu hăng hái cho mình, Triệu Văn Thái dừng một chút, cũng không biết nên làm thế nào cho tốt!
Anh ta ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Trần Tiểu Cửu vẫn đang ngồi chỗ kia thảnh thơi thưởng trà, tác phong danh gia mây trôi nước chảy đó, khiến Triệu Văn Thái nháy mắt rõ ràng mình rốt cuộc nên làm thế nào.
Ở trước mặt Tiểu Cửu, tất cả mọi người chỉ là lá cây, chỉ có hắn mới là tứ quý, đuôi chó bắt đầu ba hoa.
Triệu Văn Thái không để ý ánh mắt cổ vũ của Tiêu Thừa tướng quăng lại phía mình, khom người hướng về phía lão Hoàng đế thở dà, nói:
- Trần công tử trí tuệ quái kiệt, sáng tạo nhanh nhẹn, thần tuyệt đối không kịp, cuộc tỷ thí này, thần thua tâm phục khẩu phục.
Tiêu Thừa tướng nóng nảy đến cực điểm, sắc mặt đỏ bừng.
Tay chỉ thẳng vào Triệu Văn Thái, căm giận nói:
- Ngươi … ngươi sao có thể nhận thua như vậy chứ? Ngươi không thể thua, ngươi nhất định phải đấu thiếp cho ta, đấu đến thắng mới được dừng…
Lão Hoàng đế nhìn vẻ gắt gỏng của Tiêu Thừa tướng, khóe miệng tuy cười, nhưng trong đôi mắt thâm thúy tỏa ra u quang khiến cho người ta cảm nhận được lãnh ý nhè nhẹ.
- Tiêu Thừa tướng, Triệu đại gia đối với Tiểu Cửu thật lòng khâm phục, vì sao Tiêu Thừa tướng tức giận như vậy? Chẳng lẽ trong đó có điều gì ẩn khúc khó nói hay sao?
Nhìn Hoàng thượng phóng ánh mắt sắc bén tới, Tiêu Thừa tướng lúc này mới ý thức được mình có chút thất thố.
Lão là một tên khôn ngoan linh hoạt, đảo mắt, lập tức giải thích:
- Thần cảm thấy Triệu đại gia và Trần công tử đều là học giả uyên thâm của Đại Yến, lúc này người tới ta đi, thật là liên hiệp xuất hiện. Lão thần đồng thời cảm thấy cực kỳ hâm mộ, còn thật hy vọng hai vị học giả uyên thâm có thể tiếp tục so tài, vì Hoàng thượng, vì các đại nho, mang đến chút tinh điệu cho thịnh yến, chẳng phải rất tốt sao? Ha ha…
- Tiêu Thừa tướng quả nhiên là người thông minh, đề nghị thật cao minh!
Trần Tiểu Cửu vội vàng đứng dậy, tiếp ngay lời Tiêu Thừa tướng mà nói…, đối với lão cười lạnh nói tiếp:
- Đề nghị của Tiêu Thừa tướng rất thú vị, một khi đã vậy, ta cùng Triệu đại gia tại sao vẫn phải đấu để chọn ra đệ nhất thiên hạ?
Tiêu Thừa tướng kinh ngạc hỏi:
- Ngươi.. ngươi có ý gì?
Trần Tiểu Cửu không để ý tới sự kinh ngạc của lão, quay sang lão Hoàng đế thở dài nói:
- Hoàng thượng, Tiểu Cửu có một đề nghị, không ngại đem Tiểu Cửu và Triệu đại gia đang tuyển tiến vào Bác học Hồng nho. Một có thể cho thấy Hoàng thượng không bám vào khuôn mẫu linh hoạt tuyển chọn nhân tài; Hai cũng có thể không làm tổn thương hòa khí giữa thần và Triệu đại gia; Ba Hoàng thượng, các đại nho cũng có thể trong lúc rảnh rỗi, đi vào Quốc Tử Giám, cùng thần và Triệu Văn Thái bàn luận câu đối thi từ. Như vậy chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?
Các đại nho nghe vậy, đều nhất loạt vỗ tay trầm trồ khen ngợi – bọn học cảm nhận được sâu sắc, thói quen văn nhân tầm thường trên con người Tiểu Cửu không ngờ không vương lại chút nào.
Ở trong đại hoạch toàn thắng, không chỉ không có lời nói trào phúng, hành động ném đá xuống giếng, ngược lại còn có thể lưu lại cho kẻ thù một phần vinh quang, một phần trấn an. Việc này so với tài học phi phàm, lại càng thêm phần đáng quý.
Đám người Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tần, Thôi Châu Bình đều đứng lên nhiệt liệt vỗ tay.
Nhất là Triệu Văn Thái, nhìn ánh mắt Trần Tiểu Cửu, anh ta tràn đầy cảm kích và kinh ngạc, lại có chút áy náy và phiền muộn.
Triệu Văn Thái sở dĩ hợp tác cùng Tiêu Thừa tướng, mục đích duy nhất chính là muốn và Bác học hồng nho, làm một danh nhân văn hóa lưu truyền thiên cổ.
Anh ta bản chất cũng không xấu, chỉ là muốn dựa vào thực học, muốn dựa vào Tiêu Thừa tướng mượn chút đông phong (sức lực), đem Trần Tiểu Cửu từ trên cầu độc mộc lấn xuống.
Nhưng, sau khi anh ta ý thức được Trần Tiểu Cửu đã dũng mãnh tới không thể lay động nổi, cũng chỉ có thể biết khó mà lui.
Khâm phục Trần Tiểu Cửu đồng thời trong lòng cũng có tiếc nuối khôn cùng.
Mà khi Trần Tiểu Cửu đề nghị hai người cùng tiến vào làm học giả uyên thâm trong Bác học hồng nho, Triệu Văn Thái trong đêm tối khôn cùng phủ một mảng đen, bỗng chốc nhìn thấy một ngọn đèn sáng chưng được đốt lên, khiến anh ta có thể quang minh nơi đường lớn tìm được mỹ danh lưu truyền thiên cổ.
Triệu Văn Thái xúc động dâng trào, cũng không để ý tới Tiêu Thừa tướng đang ném tới ánh mắt u ám tới cỡ nào, cũng không quản trong đôi mắt Tiêu Thừa tướng hoài nghi mình và Tiểu Cửu "rắn chuột một ổ", lo lắng tính kế lão, anh ta tiêu sái đi đến bên cạnh Tiểu Cửu.
Hướng về phía hắn thở dài thật sâu, cảm thán nói:
- Trần công tử học thức thâm hậu, khiến Triệu mỗ khâm phục! Trí tuệ mênh mông, khiến Triệu mỗ hổ thẹn! Đại Yến có được thanh niên tài tuấn như Trần công tử, quả thật là may mắn của Đại Yến, cũng là phúc cho muôn dân. Danh hiệu Văn Khúc tinh, quả thực xứng đáng.
Các đại nho vỗ tay như sấm, tại thời khắc này, gần như tất cả các đại nho đều đứng cùng một trận tuyến với Trần Tiểu Cửu.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng đắc ý, cười ha hả… Ta đây coi như thu mua được lòng người sao?