Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Nguyệt Nương, cũng biết nhưng phàm là một người bình thường, không thể nào có thể lý giải được tư duy của hắn có bao nhiêu sự biến thái giống như hoa mai vậy:
Lẽ nào hắn có thể nói: Mình là một cái máy tình, hoặc là nói mình là một ổ cứng?
Những lời này nếu nói ra, chỉ có thể khiến mọi người coi mình như một quái vật.
Trần Tiểu Cửu giơ tay ra, dịu dàng vuốt mặt Nguyệt Nương, thuận miệng nói:
- Ta học một đoạn, thế nào cũng không đọc xong, thôi vậy, mặc kệ nó, thích thế nào thì làm thế, dù sao đại ca cũng có cách để xin Hoàng thượng: Vứt bỏ toàn bộ.
- Tiểu Cửu, huynh không cần vội, số sách này muốn học thuộc hết, chẳng phải là ngoài sức của con người sao?
Xuyên thấu qua đôi bàn tay to của Tiểu Cửu là hơi thở mềm mại, khiến mình không chịu được mà đỏ mặt, nóng tai, miên man bất định, trong lòng thích thú, lại không muốn né tránh.
Thấy khuôn mặt hồng hào che kín sự thẹn thùng, dần dần đỏ ửng lên, cũng không tránh né ánh mắt của mình, trong đôi mắt tuyệt mỹ kia long lanh lưu chuyển, đầy vết tích nhu tình, liền biết trong lòng nàng nhất định là nghĩ mình sai rồi.
- Nguyệt Nương, nàng đang nghĩ tới cái chuyện gì xấu hổ à? Nói ta nghe xem.
Trần Tiểu Cửu nâng cái cằm bóng loáng của Nguyệt Nương lên, dịu dàng thưởng thức, trong mắt dần dần lộ ra một sự khao khát và tham lam.
- Ta, ta không nghĩ gì cả. Ta chỉ đang nghĩ có lên lập tức đi không thôi, bằng không, huynh lại đối với ta không đứng đắn.
Ngoài miệng Nguyệt Nương nói là muốn đi, nhưng cơ thể mềm mại lại không làm theo ý của nàng, thuận thế dựa vào lòng Tiểu Cửu, không muốn rời đi.
Trần Tiểu Cửu thuận thế cọ vào lưng của Nguyệt Nương, hai tay xuyên qua nách, ôm lấy cả người đang nóng lên, tản ra mùi hương mê ly của cơ thể, đụng vào, cắn vào tai mềm mại của Nguyệt Nương, nỉ non nói:
- Nguyệt Nương đoán xem, khi ta tới, Đan Nhi nói thế nào?
Đôi mắt Nguyệt Nương quyến rũ, mê ly vô cùng, đôi tay ngọc ngà đưa về phía sau, ôm lấy cái cổ tráng kiện, kiều diễm nói:
- Đan Nhi nhất định là phòng bị ta, bảo huynh phải tránh xa người đàn bà xấu xa như ta một chút! Ta cũng quen rồi, cũng không cảm thấy gì cả.
Trần Tiểu Cửu thò đầu lưỡi ra, lướt qua cái cổ trắng nõn hấp dẫn của Nguyệt Nương, cười nói:
- Đan Nhi nói, nếu ta ở đây mười ngày, nói không chừng sẽ có con với Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương được Tiểu Cửu hôn vô cùng thoải mái, nhớ lại nhiệt độ lâu ngày của tình lang, khiến Nguyệt Nương dần mất đi lý trí, nàng không kìm nổi mà vặn mông, nỉ non nói:
- Tiểu Cửu nói thế nào?
Phía dưới của Trần Tiểu Cửu sớm đã cứng lên rồi, cái mông đầy đặn của Nguyệt Nương khẽ ma sát vào, làm hắn thấy thoải mái, bàn tay hắn nâng bộ ngực đầy đặn của Nguyệt Nương lên, vừa vuốt ve, thở hổn hển:
- Ta không nói gì, nhưng trong lòng ta nghĩ, nếu Đan Nhi đã nói như vậy, nếu ta không làm được, thì chứng tỏ ta vô dụng biết bao?
- Tiểu Cửu.
Nguyệt Nương bị câu này của Tiểu Cửu làm cho điên đảo, xoay người lại kéo nách của Tiểu Cửu, cơ thể mềm mại dán chặt vào, vừa lắc mông, vừa di chuyển tới giường, môi đỏ nhếch lên, hơi thở ấm áp:
- Tiểu Cửu, nếu huynh không chê ta, ta…hôm nay ta sẽ là người của huynh.
Tiểu Cửu bị Nguyệt Nương trêu trọc mà trong lòng phát hỏa, xoay người đặt trên cơ thể mềm mại trắng mịn của nàng.
Nhìn khuôn mặt quyến rũ đó, có sự mê người nói không được thành lời, đôi mắt gợn sóng, tách ra vạn vẻ nhu tình, quẩn quanh nơi trái tim của hắn.
Tiểu Cửu cẩn thận hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Nương, thô bạo xé rách chiếc áo lót mỏng manh của nàng.
Trong tiếng "ưm" đầy hưng phấn của Nguyệt Nương, là một cơ thể trắng mịn mềm mại đẹp mê người, hoạt sắc sinh hương chớp mắt đã hiện ra trước mặt Tiểu Cửu.
Hai con mắt đỏ thẫm lên, bàn tay lướt qua cặp mông trắng nõn của Nguyệt Nương, khẽ di chuyển đến đôi vú mềm mại, nhéo một cái, thưởng thức.
Đôi mắt Nguyệt Nương quyến rũ mê ly, vừa thấy đau, tận đáy lòng lại có cảm giác ngứa ngáy xốp giòn.
Đôi môi nàng khẽ nhếch lên, hơi thở thơm tho, cơ thể mềm mại bị Tiểu Cửu kẹp chặt vào người, cái eo nhỏ nhắn giãy dụa, vô cùng thân thiết.
Thấy sự háo sắc của Tiểu Cửu, tới mức tay chân luống cuống, không tháo được thát lưng.
Nguyệt Nương nảy sinh xuân tình, cầm lấy cái kéo trên giường, xoẹt một cái, khiến quần của Tiểu Cửu mở ra một lỗ hổng lớn.
Bàn tay bé nhỏ ngượng ngùng đi tới, nắm lấy cái quần lót của hắn, đột ngột túm xuống, kim cương dữ tợn cao lớn vừa lộ ra thật mê người.
Nguyệt Nương mở cặp đùi như bạch ngọc ra, bàn tay nắm lấy cái cọc gỗ ở phía dưới của Tiểu Cửu, ngoắc ngón tay, mềm mại mê ly nói:
- Tiểu … Tiểu Cửu, còn không mau tiến vào.
Vu sơn qua đi, Nguyệt Nương liền rúc vào lòng Tiểu Cửu, vuốt ve bộ ngực của hắn, ngượng ngùng cười, dịu dàng:
- Tiểu Cửu, có phải huynh cảm thấy ta không biết xấu hổ? Trong lòng rất muốn, chủ động dụ dỗ huynh, rõ ràng là tàn hoa bại liễu, lại giả bộ thanh cao?
Tiểu Cửu lắc đầu:
- Ta chưa từng nghĩ như vậy, ta có thể cảm nhận được nàng đối xử với ta rất tốt, ta đối với sự mê luyến thực rất sâu.
Nguyệt Nương nghe vậy tim càng loạn nhảy, trong lòng càng ấm áp, thở dài nói:
- Tiểu Cửu, ta cũng không sợ nói lời thật lòng với huynh, từ trong xương tủy ta rất muốn...rất muốn liều chết với huynh, nhưng ta lại không có gan lớn như vậy, trước sau không dám đi bước này, hôm nay còn làm cái việc đáng xấu hổ đó nữa, trong lòng thật không gánh được.
- Nhưng Tiểu Cửu, huynh yên tâm, ta sẽ không làm huynh khó xử.
Nguyệt Nương cắn môi, trong nhu có cương:
- Ta không cần huynh lấy ta, cũng không cần huynh phải áy náy với ta, phải chịu trách nhiệm với ta, chỉ cần huynh nghĩ tới ta, tới thăm ta, ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Nghe Nguyệt Nương nói đáng thương như vậy, trong lòng Tiểu Cửu có chút khó xử, vuốt ve cái lưng bóng loáng của nàng, thở dài nói:
- Tạm thời.., chỉ có thể như vậy.
Nguyệt Nương quyết tuyệt nói:
- Không phải tạm thời, là nhất định như vậy, cho dù như vậy, trong lòng ta cũng rất áy náy, sao có thể lại tham lam như vậy chứ?
Tiểu Cửu thả lỏng người, triền miên suốt hai ngày với Nguyệt Nương.
Ngày cuối cũng tới, Diệp Ngâm Phong mang theo một chút bất ngờ - huynh đệ Phan thị, Phương Văn Sơn, Thôi Viễn Sơn, Trư Ngộ Năng không ngờ từ Hàng Châu tới Kinh thành, muốn thấy thanh danh vĩ đại của Bác học hồng nho khoa.
Trần Tiểu Cửu rời khỏi Hàng Châu đã nhiều ngày, khiến những người bạn này cũng rất nhớ nhung.
Lập tức cũng không để ý còn đang triền miên với Nguyệt Nương, vội vàng kéo quần lên, lao như bay, tới đón họ.
Trong đại sảnh, vui vẻ đoàn tụ
Trư Ngộ Năng ôm chặt lấy Trần Tiểu Cửu, cười ha ha nói:
- Tiểu Cửu, nhớ rõ, cái ôm này là thay cho Mỵ nhi, ngươi đừng tưởng ta là người đồng tính đấy.
Mọi người cùng cười lớn.
- Ừ…không đúng.
Trư Ngộ Năng hít hà, kinh ngạc nói:
- Sao lại có mùi son phấn nồng đậm thế? Tiểu Cửu, vừa rồi ngươi làm việc xâu xa gì vậy? Vị phu nhần nào cùng ngươi làm chuyện đó ban ngày vậy? Nói thật cho ta nghe đi.
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, không dám trả lời.
Nguyệt Nương đỏ mặt tới cả cổ, cũng ngượng ngùng đứng ở đó, cúi đầu, rời khỏi đại sảnh.
Trư Ngộ Năng cảnh giác nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Nguyệt Nương, nói nhỏ với Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu, khẩu vị tăng nhanh vậy, Ngộ Năng bái phục.
Diệp Ngâm Phong không hề tỏ ra quan chức, gọi Chung Bân tới, cùng ngồi vào bàn rượu.
Qua ba tuần rượu, đồ ăn năm món, đã nói đến việc Bác học hồng nho khoa.
Phương Văn Sơn vẻ mặt tiếc hận:
- Tiêu tặc này, quả nhiên không ra cái gì cả, ngũ thư đó sao có thể dễ dàng học chứ?
Diệp Ngâm Phong an ủi nói:
- Hết cách, Tiểu Cửu, đệ không cần có áp lực, cho dù không vào được Bác học hồng nho khoa, cũng không phải là việc gì to tát, ta ắt có chủ trương khác, chỉ là phí một chút sức thôi.
Trong lòng Diệp Ngâm Phong cũng sầu khổ, nhất thời đâu có cách khác khiến Tiểu Cửu nhanh chóng lên chức chứ.
Nhưng lúc này rất tức giận, không muốn làm hỏng hứng trí của mọi người, khiến mọi người cùng trở nên buồn bực.
Trư Ngộ Năng lại trừng mắt lên, men say nói:
- Mấy lão quỷ các người, không nói những việc ủ rũ nữa đi? Tiểu Cửu làm việc, chỉ có ta là hiểu nhất, tuy ta say, nhưng ta vẫn dám vỗ ngực mà cam đoan, Tiểu Cửu nhất định là có ở trong ngực rồi.
Một mảnh hư thanh khắp bàn.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào ngọn lửa, không khách khí nói:
- Nếu ai không tin, cứ đánh cuộc với ta, nghe nói hoa khôi ở Minh Nguyệt lâu của Kinh thành rất được, nếu ai thua, sẽ ..
Đám người Phương Văn Sơn tất cả đều đánh cuộc, chỉ muốn vui lên.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng xúc động: trong những người này, chỉ có Trư Ngộ Năng là hiểu mình nhất.
Hôm sau, là ngày thi viết chính thức.
Hơn một ngàn đại nho học vấn phong phú, sáng sớm đã nóng lòng đi tới trường thi.
Còn Trần Tiểu Cửu lại từ từ rửa mặt, chải đầu, ăn vận, rồi khi trường thi gần đóng cửa, mới chen vào cửa chính.
Tiêu Thừa Tướng theo thường lệ nói những lời vô cùng rạng rỡ tổ tông, sau đó mới phát đề, thi.
Khi Tiêu Thừa Tướng nói phát đề cho Tiểu Cửu, còn khen ngợi một câu tự đáy lòng:
- Tiểu Cửu đại tài đương đại, nhất định phải qua ải này, hái được môn sinh thiên Tử.
Trần Tiểu Cửu nhạt nhẽo cười:
- Mượn lời nói tốt lành của Tiêu đại nhân.
Cuộc thi kéo dài hai canh giờ, Trần Tiểu Cửu chỉ cần một canh giờ, đã có thể làm xong bài thi, giao cho Quốc tử giám niêm phong.
Sao đó, nghênh ngang rời khỏi. Nguồn:
Hành vi kỳ dị này của Tiểu Cửu, trong mắt Tiêu thừa tướng, chỉ có thể nói Tiểu Cửu vỏ đã mẻ lại sứt, Tiêu thừa tướng nhìn bóng dáng Tiểu Cửu biến mất khỏi tầm nhìn, khóe miệng lại hiện ra ý khinh thường – trong lòng lão thấy vô cùng đắc ý vì nghĩ ra được diệu kế này.
Diệp Ngâm Phong cũng là một trong giám thị trường thi, thấy Tiểu Cửu nhanh như vậy đã ra khỏi trường, trong lòng cuối cùng cũng có chút hy vọng.
Ngày thứ hai, đáp án của đề thi đã có, các vị đại nho của Quốc Tử Giám mang theo một lòng công bằng công chính, bắt đầu đánh giá.
Cuộc thi lần này, chỉ có hai mươi người mới có khả năng xuất hiện ở trong vòng thi tiếp theo.
Còn Tiêu thừa tướng, sáng sớm đã lén lút đem đáp án của đề thì nói cho hai mươi vị đại nho đức cao vọng trọng, còn bảo họ, thoáng sửa sai một đề mục, miễn được điểm tối đa, sẽ khiến người ta miên man bất định.
Cho tới lúc chạng vạng, hai mươi người điểm cao đã xuất hiện.
Trong lòng Tiêu thừa tướng rất đắc ý, cũng biết Tiểu Cửu cuối cùng cũng bị lão loại ra khỏi lần thi viết này.
Đang lúc đắc ý, chỉ nghe thấy đại nho của Quốc Tử giám hô lớn:
- Trời ơi, ở đây có một đại nho không ngờ trả lời đúng toàn bộ.
Cái gì?
Tiêu tặc liền giận dữ, thầm nghĩ ta không phải bảo đám chó này. Trời ơi, không cần đáp đúng toàn bộ sao? Bà nó, ta phải xem xem, là tên khốn khiếp nào không nghe lời phá hỏng chuyện tốt của ta?
Tiêu tặc hùng hổ chạy tới, cầm lấy bài thi, nhìn một lượt, quả nhiên là đúng hết, trong lòng giận dữ, vội vàng xé mở bài thi.
Tiêu thừa tướng nhìn thấy trên phong có viết tên, khuốn mặt cứng ngắc, ngẩn người, đứng yên một chỗ, hồi lâu không nói.
Diệp Ngâm Phong cảm thấy kỳ lạ, chạy tới xem, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Trên tờ niêm phong kia, rõ ràng viết ba chữ "Trần Tiểu Cửu".