Tiêu thừa tướng bỗng dưng xuất hiện một đối thủ ngan sức ngang tài, đương nhiên sẽ không có chút hàm hồ nào, khi trừng trị tâm phúc của mình, cũng dùng những thủ đoạn siêu cường.
Từ khí lấy được dược hoàn từ trong tay của Trần Tiểu Cửu, bắt con trai của lão uống xong, sau khi thấy thần trí con trai lão trở lại bình thường, Tiêu thừa tướng liền nhanh chóng dứt khoát triển khai kế hoạch của lão
Đó chính là xử lý nặng tay với Thị lang Bộ Hộ Phạm Túy.
Tiêu thừa tướng kết hợp với bốn người trong Nội các, triệu tập lục Bộ, yêu cầu Đại Lý tự, tiến hành điều tra.
Dưới sự hướng dẫn của Tiêu thừa tướng, bọn họ đã nhanh chóng nhắm thẳng vào Phạm Túy.
Việc hãm hại Chung Bân, vốnlà do một tay Phạm Túy làm, mà không hề có sự bao che của Tiêu thừa tướng, Đại Lý Tự Khanh Trịnh Bình điều tra rõ nguồn gốc, vì Diệp Ngâm Phong đấu tranh anh dũng, rất nhanh chóng đã phát hiện ra dấu vết mà Phạm Túy tham gia vào vụ án.
Tiêu thừa tướng cũng không hàm hồ, sai người lập tức bắt Phạm Túy giam vào đại lao.
Phạm Túy từ khi là kẻ bị nghi ngờ cho đến khi bị bắt, cũng chỉ trong thời gian có một ngày ngắn ngủi.
Khi Phạm Túy nghe nói kẻ ra lệnh bắt giữ mình, không ngờ lại là chủ nhân Tiêu thừa tướng của y, trong lòng y thấy lạnh tới đáy tim – y hối hận lúc đầu, đã vì sơ suất, không giữ lại chứng cứ phạm pháp của Tiêu thừa tướng, bằng không, lúc này vừa xinh có thể làm bùa cứu mạng cho y.
Phạm Túy biết hành vi phạm tội của mình nghiêm trọng tới mức nào, chém đầu là điều tất yếu.
Cho nên, trong ngục y không hề kiêng kỵ mà mắng Tiêu thừa tướng vong ân bội nghĩa, giết hại thuộc hạ, nguyền rủa lão tuyệt tôn, bêu danh ngàn năm.
Chỉ là trong một đêm ngắn ngủi, Phạm Túy đã bạc trắng đầu, buồn ngủ không chịu nổi, lấy nước mắt rửa mặt.
Cùng lúc đó, Chung Bân cũng được phóng thích.
Tiêu thừa tướng diễn một vở kịch rất hay, đích thân tới chuẩn bị một bàn tiệc rượu, để an ủi Chung Bân.
Lão còn mời đến cả một đám bạn tốt của Chung Bân là Diệp Ngâm Phong, và Trần Tiểu Cửu, để khai sáng lại thanh danh của Tể Tướng.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết Phạm Túy là dòng chính của lão.
Hiện giờ, Tiêu thừa tướng không làm việc vì tình riêng,, vì đại nghĩa diệt thân, càng khiến cho thanh danh của Tiêu thừa tướng lan tỏa, ghi vào sử sách.
Rượu uống chưa đủ độ, Tiêu thừa tướng đã mượn cảm giác say, che dấu sự xấu hổ của lão, lặng lẽ nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, vụ án của Chung Bân, ta có chút hàm hồ, trong thời gian một ngày đã làm việc thỏa đáng, viên thuốc còn lại kia công tử có phải đã nên mau chóng giao cho ta rồi không?
- Số thuốc còn lại?
Trần Tiểu Cửu bỡn cợt nhe răng cười: Đọc Truyện Online Tại doctruyen.me
- Tiêu thừa tướng thật là biết đùa à! Trần Tiểu Cửu ta là người rộng lượng, nếu đưa thuốc cho ông rồi, thì đâu có giữ lại chứ? Nói thật với ông, bệnh tình của con trai ông đã hoàn toàn khỏi rồi, viên thuốc còn lại kia là do ta tự tiện bịa đặt ra thôi, làm như là thật…
Tiêu thừa tướng nét mặt cười mỉa đứng ngẩn người ở đó, nét mặt còn trở nên như quỷ, từ đỏ chuyển sang trắng – Bà nó chứ, bị nó lừa gạt đùa giỡn, thật là
Nếu mình sớm đoán được tâm cơ của Tiểu Cửu, vậy thì mình không cần phải tự chặt cánh tay phải của mình, mà nhốt tâm phúc Phạm Túy của mình vào đại lao rồi.
Hiện giờ tuy Tiêu thừa tướng nở mày nở mặt, tiếng thơm truyền xa, nhưng, nỗi khổ trong lòng, lại chỉ có mình lão rõ nhất.
Lần này tự chặt đứt cánh tay phải của mình, tổn thương tới trái tim của một số tâm phúc khác – Nếu ngay cả Phạm Túy cũng có thể bán đứng, vậy thì không phải những tâm phúc khác của lão cũng có thể bị bán đứng bất cứ lúc nào sao?
Bầu không khí khủng hoảng này lan tràn đi, sẽ rất khó tiêu tan.
Tiêu thừa tướng không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể bù lại vết nứt nội bộ này – Họa từ trong nhà, chính là đạo lý này.
Nghĩ tới vết thương này, Tiêu thừa tướng cũng không có tâm trạng diễn trò nữa, lão lấy cớ thân thể không khỏe, từ biệt đám người Chung Bân, tiêu điều mà đi.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt nhìn Diệp Ngâm Phong và Chung Bân, cáo biệt mọi người, cùng về Diệp phủ, sai người mang trà thơm lên và cùng nhau thưởng thức.,
Chung Bân thở dài:
- Lần này nếu không phải Tiểu Cửu thông minh, e là ta thật sự đã đầu rơi xuống đất rồi.
Diệp Ngâm Phong cười ha ha nói:
- Lần này việc tới bây giờ coi như là kết thúc rồi, ha ha, bây giờ nghĩ lại, thật là khúc chiết và phấn khích, nhìn bộ dạng tiêu điều của Tiêu tặc, ta gần như vui mừng muốn cười thành tiếng.
- Kết thúc?
Trần Tiểu Cửu thản nhiên thưởng thức trà thơm:
- Theo đệ thấy, vở diễn lần này mới chỉ bắt đầu.
- Cái gì?
Diệp Ngâm Phong, Chung Bân, Chung Việt đều ngẩn người.
Diệp Ngâm Phong nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Tiểu Cửu, liền ngứa ngáy, giục giã nói:
- Tiểu Cửu, có chủ ý gì cao diệu, đệ mau nói ra đi, bằng không, bây giờ ta bảo Nguyệt Nương mang bát cháo lên, đích thân đưa cho đệ.
Trần Tiểu Cửu xấu xa nói:
- Đại ca chủ ý này rất hay, đệ thích.
- Mau! Đệ nói xong, ta bảo Nguyêt Nương đích thân mang cháo lên cho đệ, đêm nay đệ nghỉ ngơi ở đây, để Nguyệt Nương đích thân đưa đệ vào phòng.
Diệp Ngâm Phong hướng dẫn từng bước.
Trần Tiểu Cửu lấy lại vẻ mặt tươi cười, từ từ nói:
- Theo lý mà nói, Tiêu thừa tướng tự chặt cánh tay phải của mình, bắt Phạm Túy, còn Chung đại nhân tự do, lần này, cho dù kết thúc, chúng ta cũng coi như là thắng nhỏ.
- Nhưng ta muốn hỏi đại ca, hỏi Chung đại nhân, chúng ta thật sự thắng lợi sao? Hộ Bộ này còn đang trong tay của ai? Chung đại nhân từ nay về sau có thể không lo lắng sao? Tiêu tặc thật sự giơ tay đầu hàng sao? Hừ…, nếu ta đoán không sai, Tiêu tặc e là đêm không say giấc, mà suy nghĩ để sắp đặt một cái bẫy khác, đợi Chung đại nhân mắc bẫy.
Những câu chất vấn như đao liên tiếp được đưa ra, khiến Diệp Ngâm Phong, Chung Bân lâm vào sự trầm tư.
- Nền móng của chúng ta ở Bộ Hộ, dù sao cũng là quá bé nhỏ! Phía trước phía sau, đều là người của Tiêu tặc, ta rất khó để bày kế thoát khỏi sự tính toán của bọn họ.
Chung Bân buồn bã nói.
Trần Tiểu Cửu tiếp lời nói:
- Nếu biết nền móng quá mỏng, bây giờ chúng ta càng phải đào sâu nền móng, củng cố lại thế lực của bản thân, trước mắt, chính là một cơ hội tốt trời ban.
- Kế gì cơ? Tiểu Cửu mau nói đi?
Hai mắt Diệp Ngâm Phong sáng lên, vô cùng gấp gáp.
- Cơ hội này chính là ở trên người Phạm Túy.
Trần Tiểu Cửu nhíu mày, suy nghĩ sâu xa nói:
- Phạm Túy là cái đinh lớn nhất được cài vào Bộ Hộ, mạng lưới quan hệ của y là rộng nhất, hiểu rõ về thông tin nội bộ cũng sâu sắc nhất, lần này hãm hại Chung đại nhân, nhất định là do Tiêu tặc bày mưu đặt kế, Phạm Túy chỉ là tay sai.
- Hiện giờ, Phạm Túy đang bị giam trong nhà lao, cũng là chịu tội thay cho Tiêu tặc! Hơn nữa, Phạm Túy cũng biết là Tiêu tặc bán đứng y, lúc này, cũng có tâm tư hận không giết được Tiêu tặc.
Diệp Ngâm Phong hiểu ra, mắt tỏa sáng nói:
- Ý của Tiểu Cửu, là nhân cơ hội này, mua chuộc Phạm Túy làm việc cho mình?
- Đại ca cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Phạm Túy ở Bộ Hộ nhiều năm, là một kẻ già đời, tuy năng lực không biết mạnh thế nào, nhưng có kinh nghiệm, có sự dẫn dắt của Phạm Túy, Chung đại nhân nhất định sẽ mau chóng mở ra cục diện mới.
- Càng lợi hại hơn là, Phạm Túy biết trong Bộ Hộ đâu là người của Tiêu tặc, có sự chỉ điểm của Phạm Túy, có thể nhân cơ hội này, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, thanh trừ toàn bộ tâm phúc của Tiêu tặc trong Bộ Hộ, rửa sạch Bộ Hộ.
- Hay! Hay, kế này rất hay.
Diệp Ngâm Phong gần như cười thành tiếng, rồi bỗng nhiên đứng lên:
- Bây giờ ta sẽ đi tìm Đại Lý tự Khanh Trịnh Bình, vào trong lao, thương lượng với Phạm Túy, tin rằng dựa vào ba tấc lưỡi của ta, nhất định có thể khiến Phạm Túy cảm động tới rơi nước mắt, chủ động đầu hàng.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Huynh cứ vui, ngay cả cháo của đệ cũng quên rồi, thôi vậy, tự đệ ra tay, cơm no áo ấm, đệ đích thân đi tìm Nguyệt Nương.
Trần Tiểu Cửu quay lại nhà, liền thấy nữ đạo nhân Tư Đồ cô nương kia đang cười nói vui vẻ với Đan Nhi và Song Nhi.
Cái con chó ngao tên là "Tiểu Cửu" kia cũng ngoan ngoãn nằm úp sấp một bên, hồng hộc chảy nước miếng.
Thấy Tiểu Cửu đi tới, dường như vô cùng sợ hãi, vội chạy tới núp vào đầu gối Tư Đồ cô nương, trong đôi mắt tràn đầy sự oan ức, bộ dạng dường như không có chút hung ác nào.
Trần Tiểu Cửu vừa nhìn thấy con "Tiểu Cửu" này, lại thật sự muốn làm thịt nó: Ai bảo nó có tên giống mình chứ?
- Tiểu Cửu, chàng đừng dọa nó! Chàng xem nó ngoan biết bao.
Đan Nhi vẫy tay với con "Tiểu Cửu" kia, sẵng giọng:
- Tiểu Cửu, tới đây nằm xuống cho ta, thè lưỡi ra, sủa vài tiếng, ngoan quá, ngoan hơn tên khốn khiếp Tiểu Cửu kia nhiều.
Trần Tiểu Cửu thở phì phì nói:
- Nàng thấy nó ngoan, buổi tối nàng ngủ cùng nó đi, bảo đảm nàng sẽ thoải mái.
Phù.
Song Nhi, Đan Nhi, Tư Đồ cô nương đều đỏ mặt, cười thành tiếng, đồ khốn khiếp này, thật là quá tà ác.
- Tiểu Cửu thối, ngươi nói láo.
Đan Nhi tức tới đỏ mặt, nhào tới vừa bóp vừa véo Tiểu Cửu,:
- Dám chế nhạo ta? Ta phạt chàng mười ngày không được lên giường của ta.
Lúc này, "Tiểu Cửu" kia mới đón ý sủa vài tiếng.
Trần Tiểu Cửu chịu đau, cười với Tư Đồ đang tươi như hoa, nói:
- Sao con chó này lại có tên như vậy thế?
Tư Đồ vẫn còn thấy buồn cười vì chuyện vừa rồi, đỏ mặt nói:
- Khi người ta cho ta thì đã có tên này rồi, à, còn có hai con chim khách nữa, cũng tên là "Tiểu Cửu".
- Hai con chim khách cũng tên là Tiểu Cửu?
Trong đầu Trần Tiểu Cửu hiện ra cảnh tượng trong Cẩm Tú đình, thuận miệng hỏi:
- Đây là ai cho cô vậy?
- Trong cung đấy. Nói ngươi cũng không biết.
Tư Đồ cô nương nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
- Trong cung?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi lộ ra ánh hào quang, chất vấn nói:
- Người bạn này của cô, có phải sức khỏe rất kém không?
- À? Sao ngươi biết?
Tư Đồ cô nương bỗng ngẩn người, không thể tin nổi nhìn Trần Tiểu Cửu, ngơ ngác nói:
- Lẽ nào ngươi là thần sao? Cũng là ta nói người trong gia đạo? Cũng có thể là biết xem tướng số ?
- Ha ha…, ta học sư phụ của cô.
Trần Tiểu Cửu thuận miệng nói.
- Không thể nào, ngươi lừa ta, sư huynh ta chỉ biết võ công và dịch dung, căn bản không biết pháp thuật, hì…, pháp thuật chỉ có ta mới biết.
Đôi mắt Tư Đồ cô nương lóe lên, gần như không tin chút nào
- Ta thật sự biết pháp thuật đấy.
Trần Tiểu Cửu gợi mở nói:
- Ta còn có thể tính ra được, người bạn này của có phần lớn là một tiểu cô nương.
- Hả? Ngươi thật là biết pháp thuật à.
Tư Đồ cô nương kinh ngạc, nhắc tới đề tài này, lập tức lộ ra vẻ bi thương:
- Người bạn này của ta, tuổi tác cũng tương đương với ta, nhưng từ nhỏ đã mắc phải một bệnh lạ, kinh mạch cực kỳ yếu ớt, động một chút là lại ngất, ta thường vào cung thi pháp cho muội ấy, có thể khiến muội ấy thoải mái một chút, ôi, một cô gái mệnh khổ.
Trần Tiểu Cửu lúc này đã xác định được cô gái này là ai, trong lòng vui sướng mà lại phiền muộn.
Trầm mặc một chút, liền nói với Tư Đồ cô nương:
- Lần sau, cô vào cung xem bệnh cho muội ấy, dẫn ta vào cùng nhé, ta có cách có thể khiến sức khỏe của muội ấy tốt hơn nhiều.
- Thật sao? Vậy thì thật tốt, ngươi không được phép gạt ta đâu đấy.
Tư Đồ cô nương vỗ tay:
- Lần sau vào cung, ngươi giả trang làm tế nam thi pháp của ta trà trộn vào, ôi, thật hy vọng ngươi có thể trị được bệnh cho muội ấy.