Độc Hoàng bưng chén trà nóng trên tay, trong lòng cũng thấy ấm áp, nhìn vào mắt Tiểu Cửu, cũng tràn đầy nụ cười ấm áp.
Chung Bân cũng không có tâm trạng nhìn hai người bọn họ.
Thiếu thân, ngượng ngùng nói:
- Trận này nhanh như vậy đã đánh xong rồi sao? Rút cuộc là thắng….hay là thua?
Hỏi tới chỗ mấu chốt, Chung Bân tuy khả năng chịu đựng cũng mạnh, nhưng cũng không kìm nổi trái tim đập loạn lên.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, bưng chén trà, thần bí nói:
- Chung đại nhân, Tiểu Cửu ta đã từng khi nào đánh bại chưa?
- Vậy....vậy là thắng...thắng rồi?
Chung Bân bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt kích động mà đỏ sẫm.
- Đâu chỉ có thắng, mà là đại thắng, là toàn thắng.
Trần Tiểu Cửu nói năng rất có khí phách.
- Toàn thắng thì quá tốt rồi, quá tốt rồi…
Chung Bân kích động, râu trên cằm, đều bị túm thành một bó to.
Chung Bân thân là tri phủ một phương, lại cũng vẫn kích động nhảy lên.
Lão đỏ mặt, đi đi lại lại trong phòng, lầm bẩm nói như điên:
- Tốt, quá tốt rồi...thắng là tốt, thắng là tốt rồi.
Chung Bân bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Người đâu, mau tới đây, lập tức truyền tin Thiết Giáp doanh đã toàn thắng Oa Khấu tới toàn thành, ta phải cùng vui với bách tính, để bách tính biết quân uy của Đại Yến chúng ta.
Sư gia nghe vậy, liền sai người đi làm.
- Khoan đã.
Tiểu Cửu vội vàng ngăn hành động báo tin vui của Chung Bân.
Chung Bân thấy được tâm tư của Tiểu Cửu, dặn dò sư gia chờ, mới u oán nói:
- Làm sao? Tiểu Cửu, còn có chỗ nào không thỏa đáng hay sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Mộ Bình thành tuy đã toàn thắng, nhưng Bạch công tử rất khiêm tốn, còn không muốn nói lời viên mãn như vậy, đối ngoại chỉ nói Thiết Giáp doanh vừa đánh là thắng, bao vây phản quân ở núi Phượng Hoàng, như vậy mới phù hợp được với tâm ý của Bạch công tử.
Chung Bân là một nhân tinh, đương nhiên biết Tiểu Hoa công nhất định có dụng ý khác, liền vội sai sư gia truyền lệnh xuống, dán thông báo.
Vốn dĩ Trần Tiểu Cửu nói như vậy, chính là vì đã thương lượng với Bạch công tử.
Nếu báo lên triều đình, Thiết Giáp doanh toàn thắng triều đình, vậy thì đội ngũ Thiết Giáp doanh đó sẽ trở về kinh, binh sĩ cũng phải giải thể, tá giáp quy điền.
Những tướng sĩ này cũng là giành được phần thưởng, sẽ thăng quan, dời tới địa phương khác để nhậm chức.
Như vậy, đều sẽ không có lợi với Bạch công tử và Hoa Như Ngọc, có nghĩa là tự tay xé đi tấm vương bài trong tay.
Nhưng phàm là những người thông minh đều sẽ không làm những việc tự chui đầu vào rọ như vậy.
Còn đối với việc tuyên bố đại thắng, tuy công lao phong thưởng sẽ nhỏ hơn là toàn thắng một chút, nhưng có Bạch công tử chu toàn, sự phong thưởng này sao có thể ít chứ? Nguồn:
Kể từ đó, lợi ích càng nhiều.
Vừa có thể Thiết Giáp doanh vẫn nằm trong tay Bạch công tử và Hoa Như Ngọc, cũng có thể khiến cho Hoa Như Ngọc như vậy đối diện với Hoàng Thượng.
Ai biết tên thổ phỉ này phát ra uy thế có thể trên triều đình sẽ đâm Hoàng đế mấy đao?
Trần Tiểu Cửu không muốn giết tên Tạ Kim và hơn ba trăm binh sĩ chính là vì dụng ý này.
Chỉ cần có màn trướng, khi cần thiết, liền có thể vứt nó vào trong núi Phượng Hoàng, chơi trò mèo vờn chuột.
Triều đình cử người tới điều tra quân tình, cũng sẽ không để lộ ra dấu vết.
Hơn nữa, con cá lớn Tạ Kim này nếu giết thì thật là đáng tiếc, đợi thời cơ chín muồi, cũng có thể biến y thành nhân chứng vạch trần quỷ kế của Định Nam Vương.
Đương nhiên, lúc này Trần Tiểu Cửu mới không thể nói thẳng việc này ra.
Tiếp đó Trần Tiểu Cửu lại báo cáo việc Thiết Giáp doanh thiếu lương thực và thiếu dược liệu, Chung Bân vừa nghe vội vàng sai người đi làm.
Thật ra, lương thực của Hàng Châu hiện giờ đều nằm trong tay Phan gia, Phan gia đã thay thế Thạch gia, trở thành đại thương gia số một ở Hàng Châu.
Còn dược liệu thì nằm trong tay Trần Tiểu Cửu.
Vốn dĩ Trần Tiểu Cửu nói như vậy, chính là muốn Chung Bân lấy bạc trong kho ra, tiền này mình không thể tiêu sao?
Chung Bân ngươi dò xét nhà của Thạch Đầu Trù, trong miệng toàn bộ đều là dầu, thế nào cũng phải nhổ ra một chút.
Chung Bân hiểu được ý của Trần Tiểu Cửu, sai người mang ra một công văn, dẫn Độc Hoàng đi nhận bạc.
Trong phủ nha, chỉ còn lại hai người Chung Bân và Trần Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mới từ từ nói cho Chung Bân nghe về việc Hoa Như Ngọc nhậm chức nguyên soái Thiết Giáp doanh, chỉ khiến Chung Bân kinh ngạc cười lăn lộn.
- Việc này…việc này có thể thành sao? ả là thổ phỉ, sao có thể trong chốc lát trở thành nguyên soái chứ? Chung Bân suy nghĩ hồi lâu vẫn không có lời đáp, thầm nghĩ Bạch công tử làm ra những việc không đâu.
- Vậy sao không thành? Quân công của Hoa Nhi không ai bằng, có khả năng Chung đại nhân thử đi đánh một trận xem thế nào? Còn không trực tiếp ợ ra rắm sao?
Trần Tiểu Cửu không chút nể tình đáp lễ nói:
-Nếu không phải Hoa muội muội đánh thắng trận, mũ mão của Chung đại nhân e cũng không thể bảo toàn, giả dụ Bạch công tử chết ở núi Phượng Hoàng, Chung đại nhân, chỉ e cả nhà Chung đại nhân ông đều bị tịch thu tài sản, ta cũng không tiếc phải nói ông…
Trần Tiểu Cửu đe dọa một lát, liền dọa cho Chung Bân sợ tới mất hồn.
- Tiểu Cửu, ngươi đừng nói nữa, bổn đại nhân đương nhiên biết được lợi hại trong đó.
Chung Bân liên tục xua tay nói:
- Ngươi nói cần ta phối hợp với ngươi làm gì? Ta không thể từ chối.
- Thế mới đúng chứ.
Trần Tiểu Cửu vừa lòng gật đầu, thần bí nói:
- Ta muốn Chung đại nhân làm giả một thân phận hợp lý cho Hoa muội muội, còn cả La Đồng, Hỗ Tam Nương , Từ Hạt Tử và Hắc Sơn, phải tra ba đời, không thể lộ ra một chút thân phận bất hơp lý.
Chung Bân đau đầu, cũng biết thân phận hơkp pháp nhiều như vậy, trong chốc lát, không dễ làm giả.
Nhưng lão biết mình không thể từ chối, cũng vội vàng đồng ý.
Sau khi Tiểu Cửu và Chung Bân nói chuyện xong, liền vội về nhà, rời khỏi Hàng Châu bao ngày rồi, những người phụ nữ kiều mỵ yêu thương của mình cũng không biết sẽ nhớ mình thế nào đây?
Song Nhi nhất định sẽ khóc nóc nỉ non.
Đan Nhi ngoài lạnh trong nóng, nhất định trước mặt mọi người mắng mình, sau lưng thì sụt sịt.
Còn Tuệ Nương phần lớn sẽ may cho mình một bộ quần áo thật bảnh trai.
Tiểu Đường muội muội hẳn là sẽ vừa kéo bàn tính, vừa nở nụ cười ngọt ngào, cầu nguyện cho mình.
Còn Chu Mỵ Nhi...ha ha..., tiểu nha đầu Mỵ Nhi nhất định sẽ giả bộ một người chị cả, nói với tất cả các bà vợ của mình:
- Các tỷ muội, đợi Tiểu Cửu chiến thắng trở về, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, cùng gả làm vợ của Tiểu Cửu ..
Trần Tiểu Cửu nghĩ mà thấy vui, vừa đi tới cửa nha môn, liền thấy Mỵ Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội, còn cả Đan Nhi, Song Nhi đều đang nhìn về phía cửa, đợi mình xuất hiện.
Trong mắt tràn đầy nước mắt nhớ nhung, khóe miệng phấn hồng lại nở ra nụ cười hạnh phúc.
- Cửu ca, huynh về rồi..
Song Nhi, Tiểu Đường muội muội dịu dàng nhất cũng bổ nhào vào lòng Tiểu Cửu đầu tiên.
Đan Nhi quả nhiêm mặt lạnh nói:
- Có gì mà nhớ nhung, mới xa nhau chưa tới mười ngày mà thôi…
Ngoài miệng thì cao giọng như vậy, trong mắt lại không cầm được nghiêng nhìn hắn.
Tuệ Nương, Chu Mỵ Nhi đều là những người phụ nữ kiêu ngạo, đợi Song Nhi, Tiểu Đường muội muội khóc lóc xong, mới bước lên nói chuyện.
Tuệ Nương đương nhiên phải quan tâm tới quân đoàn Anh Mộc, nghe họ không sao, cũng yên tâm.
Chu Mỵ Nhi có dáng vẻ chị cả, quan tâm nhất là tình trạng của Hoa Như Ngọc, biết là không sao, mới nói:
- Hoa tỷ tỷ thật là một trợ thủ đắc lực của huynh.
Nụ cười rất miễn cưỡng có chút ghen tuông.
Trần Tiểu Cửu ngay trước mặt các cô gái, thơm Chu Mỵ Nhi, cười nói:
- Hoa muội muội là trợ thủ đắc lực của ta, Mỵ Nhi là nội trợ hiền của ta, các nàng đều lợi hại như vậy.
Chu Mỵ Nhi cuối cùng cũng nở ra nụ cười hiểu ý, lại cười hỏi tình hình của Hỗ Tam Nương , nhẹ nhàng kéo cánh tay Tiểu Cửu, nói không ra sự thân thiết.
Trong chốc lát, Trư Ngộ Năng cũng vui vẻ tới, không biết chạy tới từ thanh lâu nào, quần áo lộc xộc, quai hàm còn sót lại dấu son môi.
Trư Ngộ Năng đi lên như một con gấu, cười ha ha nói:
- Tiểu Cửu, ta nhớ ngươi chết đi được, có một cô nàng đúng giờ đã lột sạch quần áo đợi ta tới ngủ cùng, nhưng ta nghe thấy huynh đệ ngươi đã trở về, không nói không rằng, liền đá nàng ta sang một bên, vội vàng chạy tới gặp ngươi, Tiểu Cửu, thấy ta có đủ ý không?
- Đủ ý, đủ ý…
Thấy khuôn mặt đầy xuân ý của Trư Ngộ Năng, Trần Tiểu Cửu cũng rất vui.
Vừa đi vài bước, huynh đệ Phan thị, Thôi Châu Bình, Chung Bân, Phương Văn Sơn đều biết tin tới hỏi thăm Tiểu Cửu.
Huynh đệ Phan thị dẫn mọi người tới quán Phúc Vân ăn uống.
Rượu uống chưa đủ độ, men say hòa với niềm vui.
Trần Tiểu Cửu còn mời cả Thôi Viễn Sơn, Phan Giao Long, còn cả các đại chưởng quỹ của các dược đường cùng tới, mọi người tụ họp đông đủ, không say không về.
Lúc này, thành Hàng Châu cũng vô cùng náo nhiệt.
Từ sau khi Chung Bân dán thông cáo Thiết Giáp doanh đại thắng ra, thành Hàng Châu khắp đường phố đều vang tiếng pháo nổ, còn cả múa sư tử, có cả đèn lồng, cả múa ương ca.
Đem hết sức chúc mừng thắng lợi.
Những nạn dân tới từ Mộ Bình thành đều không có tâm trạng đi chúc mừng lung tung, trên mặt họ mang theo sự hưng phấn, ai cũng kết thành đội, vội trở về Mộ Bình thành.
Cố thổ khó rời.
Mộ Bình thành bị tàn phá không chịu nổi, cũng là nhà của họ, chỉ cần có thể không đánh nhau, sống bình an, cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Tiểu Cửu nán lại hai ngày ở Hàng Châu.
Trong hai ngày này, Độc Hoàng đã thu thập xong tất cả các thảo dược cần thiết, lương thực cũng đã đầy đủ.
Điều khó xử nhất có thể đáng quý nhất là, Chung Bân cũng đã làm giả xong thân phận giả cho đám người Hoa Như Ngọc không chút dấu vết, còn ngụy tạo hộ tịch, giao trong tay Tiểu Cửu.
Đám người Tiểu Cửu không trì hoãn nữa, vội vàng xuất phát.
Năm ngày sau, cuối cùng cũng tới Mộ Bình thành.
Có lương thực, các tướng sĩ không phải lo âu về sau, tiếng hoan hô vang lên như sấm động.
Độc Hoàng chế biến dược liệu thành công, binh sĩ Thiết Giáp doanh, cự giác cung thủ uống xong, độc tính toàn bộ tiêu tan, các huynh đệ vừa hồi phục lại bộ dáng sinh long hoạt hổ, trong lòng vô cùng khâm phục đám người Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương , Độc Hoàng.
Bạch công tử cũng không trì hoãn, cử người vượt sáu trăm dặm, mang theo thân phận ngụy tạo của Hoa Như Ngọc, cả tình hình chiến trận, cùng báo lên triều đình, cho tới khi đợi triều đình ban thưởng đội Thiết Giáp doanh.
Chủ yếu là phong thưởng cho Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương , La Đồng một quan chức võ tướng chính thức.
Mười lăm ngày sau, lệnh phong thưởng của triều đình cuối cùng đã ban xuống.
Bổ nhiêm Hoa Như Ngọc là nguyên soái của Thiết Giáp doanh, La Đồng là phó soái, Hỗ Tam Nương , Độc Hoàng là quân sư, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử là tham tướng.
Còn quân đoàn Anh Mộc, lại được phong làm tiên phong.
Tất cả tướng sĩ của Thiết Giáp doanh, đều vô điều kiện nghe theo sự điều hành của Bạch công tử.
Còn lại, là các phong thưởng nhỏ bé, vị thái giám kia đọc thế nào cũng đọc không hết – Phong thưởng thực sự quá nhiều.
Trần Tiểu Cửu kéo Hoa Như Ngọc lên, một tay nhận lấy thánh chỉ.
Hắn cũng không để ý tới đối mắt u oán tức giận của vị công công kia, chỉ vào một hàng chữ trên đó, giả bộ hành lễ với Hoa Như Ngọc nói:
- Tiểu nhân tham kiến Hoa đại nguyên soái.
Hoa Như Ngọc cười run cả người, xua tay nói:
- Miễn lễ….