Hang rất dài, rất u ám, lối rẽ trước sau cũng một nhiều hơn.
Cũng may thị lực của Tiểu Cửu vô cùng tốt, thạch động cũng rất rộng, tuy rằng Tiểu Cửu và Ô Nhã đi song song, cũng có thể nhẹ nhàng mà qua. Phía trước vẫn hiện ra rất nhiều cửa động mới.
May mắn có Ô Nhã "thuộc đường" mới có thể vừa đi vừa dắt Tiểu Cửu, chậm rãi đi ra khỏi cửa động.
Mắt nhìn thấy trời điểm điểm đầy sao, Tiểu Cửu thở phào một cái, nhìn khắp bốn phía mới phát hiện, xung quanh đều là rừng rậm âm u, bụi cỏ bịt kín đến bắp chân cũng không thể bước vào.
Mà trước mặt, thật bất ngờ lại là vách núi.
Đầu Tiểu Cửu vang lên những tiếng ong ong, tự hỏi mình: Tuyết Tử đi đâu?
Nếu Ô Nhã không chỉ sai đường…, vậy Tuyết Tử nhất định từng tới chỗ này, nhưng, hai bên là rừng rậm và vách núi chạy đâu được. Vậy nàng đã đi đâu?
Tiểu Cửu nghĩ tới đây, trái tim sợ đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Tiến lên vài bước, nhìn vách núi đen kịt, tuyệt vọng trào dâng "không lẽ Tuyết Tử, nàng sẽ không rơi xuống vực chứ?
Một phút trôi qua, trán hắn mồ hôi tuôn lấm tấm, trong lòng phiền muộn trăm phần, tựa như có một sợi thừng khó chịu đang siết lại. Hắn linh tính rằng, Tuyết Tử, nhất định đã xảy ra chuyện…
Đè nén bi thương, hắn nghển cổ hướng về phía vách núi tìm kiếm, mặc dù thị lực có thể nhìn xa, nhưng cỏ dại che lấp, căn bản hắn không nhìn được sâu trong vách núi rốt cuộc có cái gì.
- Tuyết Tử, nàng đang ở đâu? Nàng mau ra đây.
Đang trong lúc mờ mịt không biết làm sao…
Chợt nghe dưới vách núi, dưới những bụi cỏ dại, không ngờ truyền lên một tiếng kêu kiều mị yếu ớt:
- Tiểu Cửu, ta…ta ở trong này. Tiểu Cửu, ngươi mau tới cứu ta…
- Tuyết … Tuyết Tử chưa chết…
Hắn quá vui mừng rồi, nhẫn nhịn đến mức sắp chảy nước mắt, ghé vào vách đá, dùng sức nhìn xuống dưới.
Đã thấy vách đá sâu chừng mười thước, phía trong góc thấp thoáng nhìn thấy một gương mặt kiều mị của nàng.
Nàng một thân áo trắng, đã bị rách mất phân nửa, nhìn cũng hiểu, nàng đã cố gắng túm được một nhánh cây dại nhỏ bé yếu ớt để níu giữ thân thể của mình.
Chỉ có điều gốc cây cỏ dại này hết sức mong manh, nếu lâu thêm một chút nữa, nhất định gốc sẽ bật lên.
Trời không quên ta…
Trời không quên ta…
Tiểu Cửu càng vui mừng, khua tay nói:
- Tuyết Tử, gắng chịu đựng, ta tới cứu nàng.
Hắn cũng không chuyện trò, phi thân tiến vào rừng rậm, bất chấp cả má, tay bị gai cào xước thành từng vệt máu, chỉ có điều đem đám cây tùng phía trên vín xuống.
Ô Nhã hí dài một tiếng, cũng thò đầu trợ giúp Tiểu Cửu cứu Tuyết Tử từ trong rừng rậm ra.
Tiểu Cửu không dám lần nữa trì hoãn thời gian, sau khi đem sợi dây nhanh chóng nắm lấy thật chắc, liền muốn đem sợi dây buộc vào cây tùng. Chỉ có điều, cây tùng cách Tuyết Tử một vách đá khá xa, căn bản nằm ngoài tầm với.
Việc này cũng không khiến hắn buồn phiền.
Ô Nhã với đôi mắt thẫm đỏ, lóe ra tinh quang ngó lại, dùng răng nanh cắn sợi dây thật chắc, lại dùng đầu an ủi hắn, giục hắn nhanh chóng cứu người.
- Ô Nhã, vậy mới tốt chứ.
Tiểu Cửu đột nhiên cảm thấy, đôi khi chính mình thật sự không thông minh bằng Ô Nhã.
Hắn không còn lòng dạ trì hoãn thêm thời gian, cầm lấy sợi dây, thân hình nhẹ nhàng thả xuống vách đá.
Ô Nhã dùng bốn vó bám chắc mặt đất, sợ có sơ xuất khiến chủ nhân của nó có cái chết không minh bạch.
Sợi dây buộc được rất ít.
Tiểu Cửu theo đó thả người xuống, đã có thể nhìn rõ ràng thân hình của Tuyết Tử, thậm chí có thể sờ thấy giọt nước mắt vui sướng trên gương mặt yêu kiều của nàng.
Mượn theo quán tính hắn đẩy người đến bên cạnh nàng, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào ngực, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, gào lớn:
- Tuyết Tử, có ta đây, không có chuyện gì rồi.
Tuyết Tử ôn nhu nằm trong vòm ngực rộng lớn của Tiểu Tử, khóc lóc kể lể:
- Tiểu Cửu, ta rất sợ, có ngươi thật tốt.
Trần Tiểu Cửu không dám trì hoãn thêm, chỉ huýt lên một tiếng sáo.
Ô Nhã nhận được tín hiệu, liền ra sức lùi về phía sau.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…
Rốt cuộc trong đôi mắt thẫm đỏ của nó, đã phát hiện ra bóng dáng của Tuyết Tử và Tiểu Cửu. Nó buông sợi dây, thở một hơi hí dài và đứng lên.
Trần Tiểu Cửu dìu Tuyết Tử rời xa vách núi, đỡ lấy gương mặt quyến rũ của nàng, trấn an cười nói:
- Không có việc gì, hết thảy đều qua rồi, ồ, Ma Vương đi chỗ nào rồi?
- Nàng ta… nàng ta vừa rơi xuống vách núi.
Tuyết Tử nhu thuận trả lời, đôi tay ngọc gắt gao ôm lấy eo Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Ngươi nếu không đến, ta cũng chết ở trong vách núi này.
- Cái này gọi là trời không tuyệt đường người.
Tiểu Cửu lúc này động tình, nhìn Tuyết Tử má phấn môi đào, liềm ngẹo đầu hôn tới.
- Đừng… đừng như vậy…
Tuyết Tử
Tuyết Tử khách khí quay đầu lui về phía sau.
- Thế nào, chê ta bẩn sao?
Tiểu Cửu cúi đầu, hơi mỉm cười, đôi mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần hoàn mỹ của nàng, cũng không nhúc nhích.
- Tiểu Cửu, ngươi nói bậy bạ gì đó?
Tuyết Tử cười dịu dàng, kinh ngạc nhìn mảng rừng rậm phía sau Tiểu Cửu, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Cửu, ngươi xem đó là cái gì? Thật dọa người…
- Đừng sợ, có ta đây…
Tiểu Cửu chậm rãi quay đầu lại.
Nhưng đúng lúc này, bàn tay Tuyết Tử đang ôm tấm lưng thô của Tiểu Tử nhanh chóng rút ra, như tia chớp hướng cổ họng hắn chộp tới, trong đôi mắt cũng bắn ra hàn quang băng lạnh.
- Đi chết đi…
Tuyết Tử quát lớn lạnh lẽo.
Không ngờ, Tiểu Cửu nhanh chóng quay đầu trở lại.
Dường như hắn sớm có sự phòng bị, bàn tay lớn thò ra, chộp lấy cổ tay nhỏ bé cảu Tuyết Tử, và không chút thương hoa tiếc ngọc ra sức nắm thật chặt, ngón tay cái cắm vào thật sau. Trong nháy mắt máu tươi trào ra.
- Tiểu Cửu, ngươi làm gì vậy? Ngươi thật độc ác…
Tuyết Tử khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng của mình.
- Ha ha…
Trần Tiểu Cửu tiếng cười tràn đầy bi phẫn, nhìn chằm chằm vào cặp mắt ôn nhu như nước, từng chữ một nhấn manh:
- Ngươi không phải Tuyết Tử, ngươi là Ma Vương, ngươi là kẻ giết người không chớp mắt. Ma Vương.
- Tiểu Cửu, ngươi điên rồi sao? Ta là Tuyết Tử…
Trần Tiểu Cửu cười ha hả ba tiếng, bi phẫn nói:
- Ngươi còn muốn gạt ta? Ta vì đã đề phòng ngươi, sợ rằng chưa phân biệt được rõ thân phận Ma Vương và Tuyết Tử, cho nên, ta để lại trên cổ của Tuyết Tử một dấu đỏ.
- Nếu ngươi là Tuyết Tử, ngươi nói cho tay hay, dấu đỏ đó đâu rồi? Dấu đỏ đâu rồi? Dấu đỏ đó ở chỗ chết tiệt nào rồi?
- Ha ha… Trần Tiểu Cửu, ta chính là Ma Vương, ha ha… Tuyết Tử của ngươi đã bị ta lừa vào vách đá. Hiện giờ, ta để cho ngươi cùng vào trong vách đá với nàng ta…
Ma Vương rốt cuộc lột ra vẻ ngụy trang, đôi mắt khôi phục lại vẻ âm trầm dày đặc.
Trong lúc đó, ả đem kình lực phủ kín toàn thân, nhanh chóng giơ ra thủ đoạn, sự tức giận cuộn trào như sóng, dường như muốn tránh thoát sự khống chế của Trần Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mặc dù biết mỹ nhân trước mắt không phải Tuyết Tử, trong lòng tự nhiên đau thương dị thường.
Nhưng lúc này hắn cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy.
- Ma Vương, ngươi đi chết đi.
Trần Tiểu Cửu hô to một tiếng, đôi mắt cũng vằn lên từng tia máu đỏ.
Trong yên lặng hắn đem tử vi công đạo vận lên cực hạn, ngón tay cắm sâu vào trong miệng hổ của Ma Vương…
Bởi vì Trần Tiểu Cửu nhớ rõ rang, hai thành công phu của Độc Hoàng lúc trước, chính là do mình lừa gạt được.
Hôm nay, hắn muốn lập lại chiêu cũ.
Tử vi công đạo vận đến cực hạn, sắc mặt hắn đỏ lên, dáng người run rẩy, cây nhỏ trong đan điền dường như cảm nhận được gốc rễ sự hưng phấn, cành lá đón gió lay động, một cỗ lực hút vô hình, truyền đến gân mạch của hắn.
Ngay khi Trần Tiểu Cửu gần như không chịu nổi sức giãy dụa của Ma Vương, lực hút của tử vi công đạo rốt cuộc tăng lên đến cực hạn.
Vù vù…
Trong giây lát, dường như có dòng thác tuyệt đỉnh ào ào chảy, từ thân thể Ma Vương điên cuồng gào thét, từng dòng nước ấm áp tràn vào cơ thể hắn một cách mãnh liệt, hòa cùng luồn khí tức âm hàn của Tiểu Cửu, tạo thành vách ngăn khá rõ.
Trần Tiểu Cửu không quản được nhiều như vậy, trong lúc nhất thời không tiêu hóa được, hắn vẫn điên cuồng hấp thu công lực của Ma Vương, đẩy công lực của ả ta từ từ rơi xuống.
A?
- Như thế nào… Làm sao có thể?
Gương mặt Ma Vương trở nên dữ tợn đáng sợ, đôi mắt nghiêm nghị lóe lên ánh nhìn kinh hãi.
Vốn dĩ ả gần như đã thoát khỏi lòng bàn tay của Tiểu Cửu, nhưng không thể nào ngờ tới, Trần Tiểu Cửu đột nhiên xuất ra sát chiêu không tưởng, quay mũi giáo đâm ngược lại nàng một kích.
- Ngươi…ngươi thật độc ác…
Ma Vương nhìn Tiểu Cửu đôi mắt bắn ra sát khí, không khỏi có chút tuyệt vọng.
Chân khí càng lúc càng hao hụt khiến thân thể Ma Vương càng lúc càng suy yếu, càng lúc nỗi đau đớn càng không chịu nổi. Ả không có khả năng phản kích, chỉ mặc cho Tiểu Cửu hoành hành ngang ngược.
Cũng không biết bởi vì phẫn nộ điên cuồng, hay tự thân càng lúc càng dung nạp một lượng lớn hơn, Trần Tiểu Cửu có thể cảm nhận rất rõ rang, khí lực lần này hấp thu được, so với trước kia, quả thật cường hãn hơn rất nhiều.
Sau này, thông qua hoan ái, cũng chỉ có thể hấp thu được hai thành công lực của đối phương.
Nhưng lần này, Trần Tiểu Cửu rõ rang cảm nhận được, khí lực hắn hấp thu được tuyệt đối không chỉ hai thành, hẳn là phải ba thành, không… So với ba thành còn nhiều hơn, đích xác phải xấp xỉ bốn thành khí lực…
Trong đôi mắt của Ma Vương tràn đầy căm phẫn và đáng thương, lúc này giống như ả bỏ mặc cho Tiểu Cửu cứ lấy đi những gì mà hắn cần lấy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Rốt cuộc, Ma Vương giống như một con búp bê vải bị vét sạch bông, hấp hối ngã lăn trên mặt đất.
Trần Tiểu Cửu thở phào một tiếng, không kịp hấp thu công phu vừa được tiếp nhận, gắt gao đem luồng khí tức đang căng phồng bị ngăn cách đánh thức dậy, chờ từ từ tiêu hóa.
Lúc này, đánh để nghe được tung tích của Tuyết Tử mới là vấn đề quan trọng nhất.
Trần Tiểu Cửu sẽ không nhân từ nương tay với Ma Vương, lửa giận trong lòng bùng lên, gần như lấp chìm cả lý trí của hắn.
Hắn tiến về phía trước, nắm lấy một chân trắng nõn của Ma Vương đang trong cơ hấp hối, dùng sức bẻ đôi.
Rắc rắc…
Một tiếng gãy vang lên giòn giã.
Một chân của Ma Vương đã bị Tiểu Cửu bẻ gãy.
Ma Vương cắn chặt răng đau đớn, vẫn không kìm nổi cất tiếng rên rỉ khe khẽ.
- Đồ chó. Ngươi nói mau, rốt cuộc Tuyết Tử ở chỗ nào?
Gương mặt hắn cau lên dữ tợn, hổn hển hỏi.
- Ta sẽ … sẽ không nói cho ngươi…
Ma Vương huyên thuyên nói cười quái dị :
- Nàng ta đã chết rồi…
Tiểu Cửu không cùng ả đôi co vô nghĩa, nhấc chân dẫm lên chiếc chân còn lại của ả, bên tai lại vang lên tiếng xương gãy giòn giã "rắc rắc". Chiếc chân còn lại của Ma Vương đã bị Tiểu Cửu giẫm nát bét.
- Ngươi nói hay không?
Giọng hắn hỏi đầy âm lạnh, giữa hai tròng mắt đã hiện lên đầy nước mắt.
- Không nói.
Ma Vương gan lì từ trong xương cốt khó người bình thường nào có thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Cửu nghe vậy, đem tay trái của ả giẫm nát, lạnh lùng nói:
- Nói hay không?
Ma Vương chịu đừng cơn đau nhức, lặng im không nói. Lúc này, ả muốn mình rơi vào trong hôn mê…
Nhưng Tiểu Cửu không chút lưu tình, đem tay phải của ả lại giẫm nát, tàn nhẫn hỏi tiếp:
- Ngươi rốt cuộc có nói hay không?
Ma Vương cười yếu ớt nói:
- Hiện tại xương tay của ta, xương chân của ta đã nát. Ta sẽ như cũ không nói cho ngươi biết, ngươi còn cách nào không? Ha ha… Ta chính là muốn ngươi phải khó chịu, khiến ngươi phải đau lòng.
Ha ha…
Tiểu Cửu cất tiếng cười lớn:
- Thật ngươi nghĩ ta không còn cách nào sao?
Hắn một cước giẫm nát đầu gối của ả, mới sâu xa nói:
- Chỉ cần ngươi không nói ra, ta sẽ giẫm nát đầu gối của ngươi, đem từng nhánh xương sườn của ngươi đánh nát, đem hàm răng của ngươi rút từng chiếc một, móc ra từng con mắt của ngươi, chém đứt từng lỗ tai của ngươi, xẻo lỗ mũi của ngươi.
- Tóm lại, ta nói rõ cho ngươi biết, vì Tuyết Tử, tra tấn tàn nhẫn cỡ nào, ta cũng làm được…
Lời vừa buông ra, dường như để chứng minh cho sự nhẫn tâm của mình, một cước hắn đá xuống, giẫm gãy một chiếc xương sườn của Ma Vương.
- Ngươi… ngươi thật độc ác.
Ma Vương rốt cuộc đã hiểu được sự phẫn hận và thống khổ trong đôi mắt của hắn, suy yếu không chịu đựng nổi cơn đau thảm thiết nói:
- Ngươi đừng giày vò ta nữa. Ta nói ra là được