Trần Tiểu Cửu nhẫn nhịn đau đớn, thăm dò qua, rất nhanh linh hoạt bao lấy chiếc miệng nhỏ nhắn của Đan Nhi.
Thừa dịp nàng hờn dỗi há miệng ra, hắn chớp thời cơ vươn lưỡi vào kiếm tìm đầu lưỡi của nàng, quấn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại và thơm tho của Đan Nhi.
Cảm nhận được sự vuốt ve mềm mại của Tiểu Cửu, Đan Nhi cả người không còn khí lực, cái tay vừa ra sức kéo lỗ tai bé nhỏ của hắn, giờ cũng thuận thế ôm lấy cổ hắn rồi.
Cả người mềm yếu, nói không hết được những thoải mái trong lòng.
Song Nhi nhìn đến say mê, che miệng lén cười vụng trộm.
Đan Nhi mặt đỏ như say, thoải mái đến tận xương tủy, sóng lòng rung động từng cơn, thực mê người.
Khi nàng nghe được tiếng cười khúc khích của Song Nhi, trong đầu mới chợt nhớ ra, vừa rồi ngồi trên đùi Trần Tiểu Cửu chính là nàng, còn Song Nhi đang đứng một bên xem trò hay.
Đan Nhi vừa tức vừa thẹn, hạ quyết tâm cắn vào đầu lưỡi tham lam của tên háo sắc một miếng.
- Ư!
Trần Tiểu Cửu bị đau, vội vàng rút lưỡi về, trong miệng mặn đắng, cảm giác đầu lưỡi đã bị Đan Nhi cắn cho đổ máu.
Trần Tiểu Cửu che miệng, lại ôm chặt lấy vòng eo của Đan Nhi, không cho nàng xuống, cất tiếng oán giận nói:
- Cắn độc ác như vậy, nàng muốn mưu sát chồng sao? Nàng nhẫn tâm không thương tiếc chút nào sao?
- Phì… Ngươi nói hươu nói vượn cái gì ? Mau… mau thả ta xuống !
Đan Nhi quẫy người mọt cái, lại đánh, lại đấm, vẫn không làm cách nào chạy thoát khỏi vòng tay của hắn.
Đột nhiên, một bàn tay mềm mại tiến đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi, nhéo hai cái, dịu dàng như nước nói:
- Tỷ tỷ, tỷ thẹn thùng điều gì? Muội cũng không phải đồ ngốc…
Đan Nhi nhìn Song Nhi hai mắt trong suốt, còn khóe miệng khẽ mỉm cười, hai má không khỏi kiều diễm như nước.
Nghĩ lại vừa rồi ngay trước mặt Song Nhi, bị Trần Tiểu Cửu ôm vào lòng tùy tiện như chốn không người, chính mình lại lộ ra một bộ dạng hưởng thụ không thôi, nàng cảm giác như mình đã trộm mất bảo bối của Song Nhi, trong lòng vừa vội vừa thẹn!
Đan Nhi khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng cúi đầu, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé dịu dàng của Song Nhi tiến đến, mới buồn bã nói:
- Song Nhi, tỷ rất xin lỗi, tỷ không phải tỷ tỷ tốt, không ngờ lại đoạt nam nhân của muội…
- Tỷ! Tỷ đừng nói như vậy!
Song Nhi giơ tay che miệng của nàng, trên mặt nước mắt đã lăn dài.
Nàng lắc lắc bàn tay nhỏ mềm mại của Đan Nhi, ôn nhu nói:
- Tỷ tỷ, tỷ là tỷ tỷ tốt của muội, hai chúng ta tuy rằng từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhưng trời sinh muội tính tình yếu đuối, lại không biết võ công, cái gì cũng không biết. Nếu không phải tỷ bảo vệ muội, làm sao muội có thể kiên trì đến hôm nay?
- Song Nhi, tỷ…
Nước mắt cũng từ từ lăn dài trên gò má của Đan Nhi.
Song Nhi nắm chắc tay của Đan Nhi, nét mặt hạnh phúc nhớ lại:
- Tỷ tỷ còn nhớ khi chúng ta phiêu bạt không? Từ khi phụ thân gặp nạn, chúng ta phiêu bạt tha hương, nhìn rõ nhân tình ấm lạnh!
- Muội lạnh, tỷ đem quần áo nhường cho muội mặc. Muội đói, tỷ liền ra ngoài tìm đồ ăn, nếu không được, tỷ đi trộm, đi cướp về, còn bị người ta mắng chửi! Muội… muội là một nha đầu vô dụng, cả ngày chỉ biết khóc nhè, nếu không phải tỷ kiên cường, chăm sóc muội, muội sao có thể sống đến ngày hôm nay?
Đan Nhi ôm lấy bờ vai muội muội, đôi mắt hoe đỏ, khóc nói:
- Song Nhi, muội đừng nói nữa, đó đều là những việc tỷ nên làm.
- Không… muội phải nói!
Song Nhi khóc càng lợi hại hơn rồi, giọng nức nở nói:
- Hiện giờ muội đã trưởng thành, sao có thể quên được ân tình đó chứ? Tỷ thích Cửu ca, muội sao có thể vì chuyện này mà không vui?
- Muội sớm đã nghĩ, nếu muội gả cho Cửu ca, lại lưu luyến không muốn rời xa tỷ, nếu luôn được ở gần một chỗ với tỷ, lại luyến tiếc Cửu ca. Hiện giờ thì tốt rồi, Cửu ca là ý trung nhân của cả hai chúng ta, chúng ta cùng gả cho huynh ấy, đây chẳng phải một chuyện khiến mọi người đều vui vẻ hay sao?
Nghe Song Nhi tranh luận một hồi, Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Cửu ca cũng nghĩ như vậy, khi ở bên Đan Nhi lại nghĩ về Song Nhi, ở bên Song Nhi lại nhớ về Đan Nhi. Nếu hai nàng cùng ở một chỗ, ngủ chung trên một chiếc giường thì thoải mái đến cỡ nào? Ha ha…
Đan Nhi u oán liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, cuối cùng không dừng được lại động chân động tay với hắn.
Đan Nhi ôm Song Nhi vuốt ve an ủi trong chốc lát, mới buồn bã nói:
- Song Nhi, muội nói đều là thật lòng sao? Kỳ thật, tỷ… tỷ cũng không nỡ rời xa Song Nhi…
- Đương nhiên là muội nói thật lòng!
Song Nhi vui vẻ lắc lắc cánh tay của tỷ tỷ, vô cùng thân thiết nói:
- Tỷ tỷ, tỷ nghĩ thông suốt rồi chứ? Thật tốt! Cứ như vậy, ba người chúng ta cả đời bên nhau, vĩnh viễn không phải tách rời nữa.
Đan Nhi đỏ mặt, nhìn Tiểu Cửu liếc mắt một cái, khẽ cúi đầu, u oán nói:
- Chính là quá tiện nghi cho Tiểu Cửu, lòng người không đủ rắn nuốt voi, đã cưới Song Nhi còn hướng ta thèm chảy nước miếng.
Trần Tiểu Cửu toát mồ hôi! Text được lấy tại
Thầm nghĩ ta mặc dù hướng nàng thèm chảy nước miếng, chẳng phải nàng cũng bị ta làm cho hồn điên phách đảo hay sao? Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, cá mè một lứa, chớ đùn đẩy cho người khác chứ.
Hắn đứng nhìn hai tỷ muội cùng ôm nhau, cảm thấy cực kỳ ghen tị!
Tay vung lên, ôm lấy eo nhỏ của hai nàng, tách họ ra rồi ôm chặt vào trong ngực, hạnh phúc nói:
- Từ trước tới giờ tỷ muội các nàng khổ cực không có nơi nương tựa, nhưng hiện giờ đã khác rồi.
- Các nàng thiếu quân áo, Cửu ca sẽ mua; các nàng chưa có đồ ăn; Cửu ca sẽ làm cho; buổi tối các nàng không có giường ấm để ngủ, Cửu ca sẽ chủ động làm chăn ấm cho các nàng…
- Cửu ca, huynh thật xấu!
Song Nhi xấu hổ uốn éo vòng eo, vẻ mặt thỏa mãn.
Đan Nhi nhéo đùi hắn, sẵng giọng:
- Con người này, vừa mới đứng đắn được một lát, hiện tại bắt đầu đùa giỡn lưu manh rồi, tính xấu không đổi!
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, nhìn hai bông hoa giống hệt nhau ngồi trên đùi mình, tính tình lại rất khác biệt, nhướn mày nháy mắt nói:
- Đan Nhi, Song Nhi, các nàng đoán xem hiện tại ta đang muốn làm gì?
Song Nhi nhìn Tiểu Cửu đôi mắt không ngừng hướng lên giương nghiêng mắt nhìn tới, si ngốc cười, đỏ mặt nói:
- Cửu ca, tâm tư của huynh, muội đoán được rồi.
Đan Nhi gắt một cái, mới nói:
- cái này còn cần đoán sao? Đúng lúc vừa muốn trêu đùa tỷ muội chúng ta… Ban ngày, ngươi nghĩ hay quá nhỉ!
- Lúc này các nàng đã đoán sai rồi, Cửu ca ta đâu có xấu xa như vậy?
Trần Tiểu Cửu buồn bực lắc đầu.
Đan Nhi liếc mắt, bổ sung:
- Chỉ có hơn chứ không kém.
Song Nhi nhu thuận cọ xát trên người Trần Tiểu Cửu, hiếu kỳ nói:
- Vậy rốt cuộc Cửu ca muốn làm gì
Trần Tiểu Cửu thè lưỡi đáng thương, dáng điệu đầy ủy khuất nói:
- Đầu lưỡi của ta bị xuất huyết rồi, đau quá, Đan Nhi, Song Nhi, ai giúp ta làm giảm đau đây?
Song Nhi liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu làm trò, che miệng mỉm cười duyên dáng nói:
- Ai buộc chuông thì người đó cởi chuông, ai làm cho huynh đau, huynh tìm người đó đi!
Mắt đẹp chợt lóe lên, hướng Đan Nhi trêu chọc nói:
- Tỷ tỷ tốt, muội nói vậy có đúng không?
Đan Nhi nhìn thoáng qua, phát hiện đầu lưỡi của Trần Tiểu Cửu quả thật bị mình cắn không nhẹ, trong lòng có chút áy náy, cũng có chút đau lòng, chạm vào một chút, u oán nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi muốn ta làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu vô sỉ nhắm mắt lại, buồn bã nói:
- Dùng đầu lưỡi của nàng liếm một chút thì tốt rồi…
- Xì….
Đan Nhi hai má hồng rực giống như một rặng mây đỏ:
- Ngươi nghĩ hay lắm! Ta chưa thấy qua ai vô sỉ như ngươi vậy.
Trần Tiểu Cửu tức giận trợn mắt nhìn thẳng, từng bước nói:
- Đan Nhi, nàng muốn bức ta phải ra tuyệt chiêu sao?
Đan Nhi khinh thường nói:
- Ngươi ra tuyệt chiêu, ta cũng không để ngươi thực hiện được ý đồ đấy.
- Tốt! Đây là nàng nói nhé!
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói:
- Kẻ thù lớn của các nàng là Tào công công đã chết rồi, các nàng có muốn biết rốt cuộc ai đã làm hay không?
Đan Nhi, Song Nhi trợn tròn mắt, đồng thanh nói:
- Rốt cuộc là ai làm?
Trần Tiểu Cửu cũng không nói chuyện, cười xấu xa nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Đan Nhi, lại vươn chiếc lưỡi màu đỏ của mình ra….
Ý hắn không nói cũng hiểu!
Đan Nhi làm sao có thể không biết xấu hổ đứng trước mặt Song Nhi, hôn lên lưỡi của Tiểu Cửu, nàng lắp bắp nói với Song Nhi;
- Song Nhi ngoan, muội dịu dàng hơn tỷ, muội thay tỷ thỏa mãn tên bại hoại này đi.
Song Nhi nhu thuận tiến tới.
Tiểu Cửu ngăn cản được khuôn mặt Song Nhi đang tiến lên, thuận thế cũng không buông tha quay đầu hướng về phía Đan Nhi chờ đợi.
Đan Nhi cực kỳ lung túng, bị Trần Tiểu Cửu ép buộc mà không biết phải làm sao cho phải. Nhìn Song Nhi bày ra khuôn mặt ôn nhu nhỏ nhắn lắp bắp nói:
- Nếu không, Song Nhi, muội đi rót cho Tiểu Cửu chén trà đi.
Trần Tiểu Cửu chính là muốn trước mặt huấn luyện cho Đan Nhi một chút, muốn nàng phá vỡ khoảng cách giữa mình và Song Nhi.
Hắn mơ ước được cùng Song Nhi và Đan Nhi ngủ chung một chăn lớn, sao có thể buông tha một cơ hội tốt trời ban cho thế này?
Trần Tiểu Cửu ôm eo Song Nhi không để nàng đi, lại không đem đầu lưỡi rời khỏi trước mặt Đan Nhi. Nhìn bộ dáng kia, nếu không đạt được mục đích, thề hắn sẽ không bỏ qua.
Đan Nhi nhìn Tiểu Cửu, khuôn mặt anh tuấn càng tới gần, nàng không khỏi tâm hoảng ý loạn.
Quan hệ yêu đương của nàng và Tiểu Cửu, bày ra trước mặt Song Nhi, tuy rằng ngượng ngùng không chịu nổi nhưng phần nhiều lại là hạnh phúc, khối đã lớn nhất trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Song Nhi rộng lượng, vui sướng, làm cho nàng như trút được gánh nặng.
Nhìn Tiểu Cửu lè lưỡi với mình kiên quyết không buông tah, Đan Nhi cũng có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn.
Chỉ có khi mình ở ngay trước mặt Song Nhi, hôn Tiểu Cửu, mới có thể chứng minh mình đã tiếp nhận Tiểu Cửu, cũng đồng ý hắn là tỷ phu của cả hai người, là phu quân duy nhất của hai người.
Đan Nhi hít một hơi thật sâu, nén xuống sự bối rối, kích động trong lòng, nhắm mắt lại, vươn chiếc lưỡi mềm mại, hôn lên môi hắn.
Song Nhi nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, hạnh phúc nước mắt lại cuồn cuồn tuôn ra!
Đan Nhi được Tiểu Cửu hôn thở không ra hơi, dùng sức đem hắn đẩy sang một bên, ôm lấy hai má nóng bỏng, nũng nịu thở dốc nói:
- Bại hoại, giờ ngươi đã hài lòng chưa?
- Vừa lòng! Ta rất vừa lòng!
Trần Tiểu Cửu đắc ý cười lớn, ôm chầm lấy hai tỷ muội, cảm thấy mỹ mãn nói:
- Cảm giác du long diễn phượng, thật tốt!
Đan Nhi luống cuống, tuy rằng ngượng ngùng, lại bị nụ hôn ngọt ngào của Trần Tiểu Cửu làm cho cả người thư thái, hạnh phúc đến tận xương tủy.
Cảm nhận được sự kiều diễm của yêu thương, rốt cuộc nàng kéo xuống lớp vỏ ngụy trang ngượng ngùng.
Nàng dịu dàng dựa vào lồng ngực của Trần Tiểu Cửu, dùng âm thanh dịu dàng quyến rũ hiếm thấy nói:
- Ta đã nghĩ thông suốt, ta sẽ không rời khỏi Song Nhi, cũng không rời khỏi ngươi, ba người chúng ta, sẽ không bao giờ xa cách nữa.
Trần Tiểu Cửu thuận thế ôm Đan Nhi, Song Nhi khao khát nói:
- Đúng vậy, chúng ta không bao giờ… tách xa nhau nữa, ai phản bội trước, cũng đừng trách ta đánh vào mông của người đó.