Thạch Đầu Trù thỏ khôn có ba hàng, sớm đã vì mình để lại đường lui, cho nên y mới có được may mắn chạy thoát.
Nhưng, Tôn Kiến kẻ đó, vốn không có được may mắn như thế.
Lúc ấy Tôn Kiến đang cưỡi ngựa trên đường lớn, thảnh thơi ngắm phong cảnh bên đường.
Sau đó, liền nghe thấy một tiếng ngựa hí dài khiến người ta sợ hãi, vừa ngoái đầu nhìn lại, một con ngựa lớn uy vũ hùng tráng, tựa như thiên mã bay lên trời, chạy tới bên cạnh mình.
Chỉ có như vậy một cú va chạm thật mạnh!
Tôn Kiến đang cưỡi liệt mã ngã sóng soài trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, đứng lên cũng không nổi.
Tôn Kiến hoảng sợ, thân thủ của y cũng xem như nhanh nhẹn lăng người lên không nhảy lên, vẻ mặt tự nhiên, ứng phó thoải mái.
Không nghĩ được, tiên nữ trên ngựa lớn giơ tay bắt được cổ tay của y, khi y còn chưa kịp cảm nhận được cổ tay mềm mại đã bị cánh tay trắng nõn ngọc ngà hung hăng quẳng lại trên mặt đất!
Sau đó, y liền đi vào hôn mê bất tỉnh…
Chờ khi Tôn Kiến tỉnh lại thì y đã bị trói nghiến lại, cùng với cha y, Tôn Khoa, đang quỳ gối ở đại sảnh nha phủ!
Mà bên ngoài đại sảnh, dân chúng đứng đông nghìn nghịt!
Tôn Kiến cực kỳ kinh ngạc, nghe được tiếng gậy gỗ vang lên đầy kinh sợ, tiếng Chung Bân uy nghiêm thâm trầm truyền đến:
- Tôn Khoa, Tôn Kiến, một đôi phản tặc, cha con các ngươi cũng đã biết tội chưa?
Tôn Khoa cứng cổ, cười lạnh nói:
- Ta có tội gì? Chung Bân, ngươi dám ngậm máu phun người? Muốn hãm hại ta sao?
Chung Bân giận quá cười lớn:
- Tôn Khoa, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!
Ông lập tức đem bản tường trình của Long Đại ra, bảo gia sư đọc lớn cho Tôn Khoa nghe.
Một điều được đọc lên đều thật ghê người, khiến người người phẫn hận.
Cướp tiền cướp đất, bức dân lành làm kỹ nữ, cướp bóc giết người.
Từng tội ác được điểm ra, đủ để giết cái mạng nhỏ của Tôn Khoa mười lần.
Trong giây lát sắc mặt của Tôn Khoa tái nhợt, suy sụp ngồi dưới đất, làm sao nghĩ đến Long Đại chết rồi, còn kéo theo cái đuôi của mình, làm mình không còn chỗ nào ẩn trốn.
Tôn Kiến cũng hiểu được chút mưu mẹo trong đó, lập tức nói:
- Chung đại nhân, những điều này đều là cha ta làm, ta không biết chút nội tình gì, không chút quan hệ với ta, đại nhân sao lại bắt giữ ta?
Đây cũng là chút hy vọng cuối cùng của Tôn Khoa!
Lão già vội vàng phấn chân lên:
- Tôn Kiến con ta không có quan hệ với việc này, Chung Bân đại nhân, ngươi dựa vào điều gì bắt giữ nó lại, đây có phải ngươi lợi dụng việc công để trả thù riêng không?
- Con của ngươi tuy rằng không có liên quan đến việc này, nhưng y đã làm những chuyện như vậy, so với việc này còn xấu xa gấp nhiều lần.
Chung Bân mặt lạnh, chỉ vào Tôn Kiến tàn độc nói:
- Ngươi nói, ngươi tại sao cấu kết với Oa Khấu, tiết lộ tình báo của Thiết Giáp doanh trà trộn, làm cho lương thảo bị cướp mất, đại quân không có lương thảo, sao có thể đánh giặc?
Tôn Kiến hoảng sợ, liên tục khoát tay nói:
- Ta … ta không có!
Chung Bân cầm mộc án trong tay đập "rầm" một tiếng, hét lớn:
- Người tới, đưa đạo tặc lên.
Bốn tên Oa Khấu vẻ mặt uể oải giống như chó bị đánh chết bị kéo lên, từ hai gò má sưng vù ứ máu đủ biết bọn họ đã nhận không ít sai lầm!
Bốn tên Oa Khấu có thể là sợ hãi, không đợi Chung Bân đặt câu hỏi, liền quỳ trên mặt đất, trong một giây nhận thức được liền đem toàn bộ chuyện cơ mật giữa mình với Tôn Khoa và Tôn Kiến cấu kết với nhau cướp lương thảo, tiết lộ gián điệp Thiết Giáp doanh khai ra hết.
Dân chúng nghe xong, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng chửi cả hai cha con bọn chúng.
- Cẩu quan chết tiệt…
- Quân bán nước…
- Nguyền rủa các nhà các ngươi không được chết tử tế…
Trong nhất thời, sự phẫn nỗ của dân chúng dâng lên như thủy triều!
Chung Bân hét lớn một tiếng:
- Nhân chứng vật chứng đã đủ cả, các ngươi còn ở đó xảo biện nữa chăng?
Tôn Kiến sợ tới mức lạnh run, không ngừng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Tôn Khoa sắc mặt âm lạnh, nhìn Chung Bân chằm chằm, cười lạnh nói:
- Chung Bân, ngươi nếu không có Trần Tiểu Cửu bày mưu tính kế giúp ngươi, hôm nay đứng trên đài cao chính là Tôn Khoa ta, mà Chung Bân ngươi, chỉ có thể quỳ gối trước mặt, chịu sự chà đạp của ta!
Chung Bân cười ha hả nói:
- Chính nghĩa luôn được ủng hộ, phi nghĩa không thể được trợ giúp! Ngươi ruồng bỏ dân chúng, ruồng bỏ Đại Yến, tà tâm bất chính, ắt sẽ chết không có chỗ chôn!
Cả đám dân chúng quơ tay, lòng đầy căm phẫn nói:
- Giết hắn! Giết hắn! Giết chết hắn đi!
Tôn Khoa lúc này dường như điềm tĩnh trở lại, miễn cưỡng đứng dậy, chắp tay sau lưng cười lạnh nói:
- Chung Bân, ngươi dám giết ta? Ngươi dám làm chuyện tuyệt tình như vậy sao? Tiêu Các lão sẽ không bỏ qua cho ngươi, hãy lưu lại một đường lui, ngày sau còn gặp lại.
Chung Bân đứng lên, vẻ mặt uy nghiêm nói:
- Đường lui của là ở trong nghìn vạn dân chúng, là dân chúng Hàng Châu, không có Tiêu Các lão! Tôn Khoa, ngươi tự tuyệt với khắp cả thiên hạ, ta nếu không giết ngươi, như vậy há chẳng phải có lỗi với dân chúng khắp thành Hàng Châu này sao?
Tôn Khoa nhìn Chung Bân đưa ra gương mặt thâm trầm, cảm nhận được một cỗ sát khí vô hình, trong lòng thoáng chút hồi hộp.
Lúc này, Tôn Khoa hiểu rằng Chung Bân nhất định sẽ xuống tay rất nặng với mình.
Chung Bân nghiêng tai lắng nghe tiếng hô đầy hưng phấn của dân chúng, trong đầu lại vang lên tiếng dặn dò của Trần Tiểu Cửu:
- Đã giết Tào công công, tức là đã trở mặt thành thù với Tiêu Các lão, cho dù giữ lại tính mạng của Tôn Khoa, không lẽ Tiêu Các lão sẽ hạ thủ lưu tình với ông sao
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Chung Bân đi xuống đại sảnh, đứng trước mặt Tôn Khoa, chỉ là gương mặt của Tôn Khoa đang nhăn nhó, ông ta nhấn mạnh từng chữ một mà nói:
- Người đâu, đem cha con Tôn Khoa tới Thái Thị Khẩu lập tức chém đầu, tạ lỗi cùng trăm họ!
Đám nha dịch nhăn mặt một chút, lúc này mới bắt đầu phản ứng.
Chúng tiến tới kéo Tôn Khoa, Tôn Kiến, giống như kéo chó chết ra sức ấn xuống.
Tôn Khoa vừa ra tới đại sảnh, liền bị dân chúng đua nhau nhặt đá ném vào đầu sưng thành cục lớn.
Y che mặt lại, vẫn cảm giác có một tia tinh quang phóng tới, giương mắt nhìn, liền thấy Trần Tiểu Cửu đang nhìn y, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Nụ cười kia tuy rằng rất vui mừng hưng phấn, nhưng rơi vào trong mắt Tôn Khoa, lại hết sức độc ác!
Trần Tiểu Cửu chen qua dân chúng tiến tới trước mặt hai cha con họ Tôn, lắc đầu thở dài:
- Tôn đại nhân đi đường mạnh giỏi, Tiểu Cửu không thể tiễn ngươi rồi…
Tôn Kiến lúc này đã sợ đến hoang mang, mờ mịt luống cuống, chỉ biết thất thanh gào khóc.
Tôn Khoa nhìn chằm chằm vào mắt Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt lo lắng, cười lạnh:
- Ta tuy rằng chết đi, nhưng ngươi ở lại cũng không thấy thoải mái, nếu ta đoán không lầm, Thạch Đầu Trù nhất định đã chạy thoát rồi? Nếu không, sao có thể không bị bắt tới đây, chịu sự làm nhục của ngươi?
Trần Tiểu Cửu ưỡn ngực nói:
- Đúng vậy thì sao?
Tôn Khoa cười đầy âm hiểm:
- Ngươi khiến Thạch Đầu Trù trở nên trắng tay, gã nhất định không từ bỏ ý đồ lấy lại.
- Gã tựa như một con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến ngươi nghẹt thở, cũng sẽ khiến nữ nhân của ngươi phải chịu đựng sự đày đọa! Tiểu Cửu, ngươi, còn cả đám nữ nhân của ngươi, hãy đợi cuộc thách đấu mất mạng đi!
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, đột nhiên giơ tay túm lấy cằm Tôn Khoa, vang vang nói:
- Ngươi ở dưới địa ngục chớ vội đầu thai, hay đợi một chút, nên tin rằng không bao lâu nữa Thạch Đầu Trù sẽ gặp lại ngươi ở dưới đó để cùng nhận sự dạy dỗ của Diêm Vương!
Tôn Khoa còn muốn nói nữa. Nhưng một tay Trần Tiểu Cửu đã đánh vào cằm y, nghe y nức nở không ra lời, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái, nhè nhẹ vỗ vai y, cất giọng dịu dàng:
- Đi đường mạnh giỏi!
Tôn Khoa vẻ mặt không cam lòng bị đám nha dịch kéo xuống.
Trần Tiểu Cửu đứng nhìn bóng lưng của y, trong đầu luẩn quẩn những điều Tôn Khoa vừa nói về Thạch Đầu Trù.
- Ôi chao!
Thạch Đầu Trù thằng ranh này thật sự là phiền toái lớn!
Ngươi không chết, khiến ta thấp thỏm lo âu…
Tôn Khoa sinh ra trong gia đình quan lại, gia thế hiển hách, đến đời này của y, đã là chín đời làm quan! Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me -
Tôn Khoa làm quan mấy chục năm, uy phong, hiển hách vô cùng.
Nếu chết rồi, ngược lại chết vô cùng oanh liệt, bêu xấu ngàn năm!
Tôn Khoa, Tôn Kiến bị trói gô lại, áp giải tới chỗ đài cao Thái Thị Khẩu.
Vẻ mặt y cô đơn, không lâu trước đó y đã ở trong này uy phong lẫm lẫm, chém qua vô số đầu người, bại hoại có, nhưng oan hồn cũng không thiếu.
Nhưng có nằm mơ y cũng không ngờ rằng, mình cũng có lúc bị đặt lên đài cao chém để bị chém đầu vào một ngày nào đó.
Đời ngươi, luôn tràn đầy những tội ác bất đắc dĩ và những châm biếm lớn lao!
Phượng hoàng sa sút không bằng gà…!
Đao phủ không bởi vì y từng là phủ doãn Hàng Châu cao cao tại thượng mà đối với y hạ thủ lưu tình.
Bàn tay to chém ra, một phen nắm lấy đầu của Tôn Khoa, đặt lên kệ hình.
Mà Tôn Kiến sợ tới đái ra quần cũng bị đặt lên kệ hình đối diện với Tôn Khoa.
Lúc này, Tôn Khoa vẫn còn vì Tôn Kiến mà tiếc hận.
Mà Tôn Kiến thần trí mơ hồ, không biết người đối diện với mình sắp sửa bị giết chết, chính là cha mình.
Vận mệnh đối với Tôn Khoa quá tàn nhẫn, cho dù trước khi y chết, dường như vẫn muốn đem nỗi thống khổ của y trả lại cho tội nghiệt cả đời y phạm phải!
Bởi vì, đao phủ cố tình đem đầu Tôn Kiến con hắn nâng lên, giơ đao chém xuống!
Tôn Khoa hoảng sợ nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này một cách chăm chú, tay gắt gao nắm chặt, đầu lưỡi cắn đến bật máu tươi!
Tuy y rất muốn nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh máu tanh, nhưng, người chết lại là con trai y, y hết sức lưu luyến muốn lưu lại gương mặt thanh tú của đứa con mình.
Chỉ là cảnh tượng ngắn ngủi đó, cũng là cảnh kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.
- Đã đến giờ, lập tức hành hình…
Chung Bân ngồi trên đài cao, phát lệnh.
Đao phủ thái độ hung dữ, quỷ đầu đại đao trong tay giơ cao, hung ác hạ xuống.
Trong nháy mắt, huyết quang văng khắp nơi, đầu người rơi xuống đất!
Người trên đài tụ lại đông đúc, dân chúng lớn tiếng trầm trồ ngợi khen.
- A! Đau chết ta…
Tôn Khoa trơ mắt nhìn đầu của Tôn Kiến lăn xuống dưới đài, bị mọi người đá tới đá lui như một quả bóng da vậy.
Trừng mắt nhìn một cái, liền hôn mê!
Một chậu nước lạnh tạt lên đầu Tôn Khoa.
Y tỉnh lại, ngoái đầu nhìn chằm chằm Chung Bân, khàn giọng hô lớn:
- Thất phu, đau chết ta vậy. Ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi…
Chung Bân nổi giận đùng đùng, nói:
- Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao còn làm vậy? Đao phủ, hành hình!
Đao phủ giơ cao đao, vung mạnh xuống.
Hai mắt Tôn Khoa mở lớn, rốt cuộc dưới một tầng hàn quang, kết thúc tính mạng của mình.
Hết thảy tất cả, đã vĩnh viễn trở thành mây khói.
Chung Bân nhìn Tôn Khoa chết vẫn không nhắm mắt, trong lòng một trận lạnh như bằng, nghĩ nếu không phải Tiểu Cửu liên tục vì mình biến nguy thành an, hôm nay cũng trên đoạn đầu đài ấy, rất có khả năng chính là mình.
Giết chết Tôn Khoa, Tôn Kiến, cũng mới chỉ là thắng lợi bước đầu.
Lúc này, Chung Bân không có thời gian thương xuân buồn thu, thỏ chết cáo thương, còn có nhiều chuyện quan trọng hơn chờ ông ta giải quyết.
Chung Bân chia binh làm hai đường, trước tiên đi khám xét trong phủ Tôn Khoa.
Không lục soát không biết, vừa tìm đã giật mình.
Mấy con chó săn một đường ngửi xuống, khong ngờ trong vách tường nhà Tôn Khoa, tìm được hơn năm mươi vạn lượng vàng, các bức thi họa nổi tiếng, đồ cổ quý hiếm, nhiều đếm không xuể.
Chung Bân vừa phẫn nộ, lại vừa mừng rỡ!
Tức giận vì Tôn Khoa trong những năm gần đây không ngờ tham ô nhiều vàng bạc như vậy.
Mừng cũng bởi: tiền tài khi chết không thể mang theo được. Tên Tôn Khoa này đứng ở Hàng Châu vơ vét của dân chúng bao năm nay, kết quả chẳng phải bị chính mình đảo qua quét sạch hay sao?
Chung Bân cho bao vây Tôn phủ từ trên xuống dưới lục soát một lượt, xác định không vơ vét gì mới cảm thấy hài lòng rời đi.
Chung Bân lại vô cùng lo lắng khi đi tới trước cửa nhà Thạch gia.
Ông ta hiện tại cần gấp cái gì, chỉ có ở Thạch gia mới có được, đó chính là lương thực!
Điều tra một chút, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.
Chung Bân ngoại trừ lục soát được mấy trăm vạn ngân phiếu, đồ cổ quý hiếm, còn tìm được mười vạn cân lương thực. Đối với Chung Bân mà nói đây chính là tin tức tốt nhất.
Chỉ bằng chỗ lương thực này, đủ để cung ứng lương thảo cho Thiết Giáp doanh trong mười ngày.
Rốt cuộc ông ta cũng yên lòng, đánh ngựa giơ roi, phi thẳng đến phủ đệ của Trần Tiểu Cửu.