Tào công công sao có thể ngăn cản thanh mang của Hiên Viên kiếm?
Lúc này, trong đôi mắt lão chỉ còn lại sự sợ hãi, kinh hoảng, cũng mơ hồ cảm nhận được tử thần đang triệu tập.
Rắc rắc…
Cơ thể hoàn chỉnh của Tào công công nhận được lực bổ Hoa Sơn của Trần Tiểu Cửu, chia làm hai nửa, máu tanh tung bay bốn phía, cùng với cỏ xanh rừng rậm, tạo thành một bức tranh tương phản tuyệt đẹp.
Đám người Hỗ Tam nương, Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc, La Đồng trên thân cũng nhuốm đầy máu, giữa không trung đều tự buông nửa thân xác của Tào công công ra.
Bịch!
Theo tiếng từng mảnh thi thể rách nát của lão thái giám rơi xuống đất, cũng đồng thời tuyên bố chấm dứt trận đấu.
Trần Tiểu Cửu dáng người tuấn vĩ chầm chậm hạ xuống, nắm chặt Hiên Viên kiếm trong tay, chằm chằm nhìn thi thể của Tào công công ở đó ngẩn người.
Hoa Như Ngọc rút roi đánh vào mông hắn, sẵng giọng:
- Lão thái giám chết rồi, chàng còn bày đặt cái gì nữa?
- Chết sẽ là như vậy?
Hắn thở phào một cái, dáng người lảo đảo ngã ra mặt đất.
- Tiểu Cửu, chàng… chàng làm sao vậy?
Hoa Như Ngọc vội vàng nhào về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp gấp tới độ nổi lên một tầng đỏ bừng.
Được Hoa Như Ngọc gắt gao ôm vào lòng, cảm nhận được một khối mềm mại trước ngực, thẩ xác và tinh thần Trần Tiểu Cửu cực kỳ thoải mái. Hắn nhắm mắt lại vùi vào trong lòng nàng, dụi đầu vào ngực nàng, lén lút thổi lên những lời ngọt ngào:
- Vẫn là lão bà tấm lòng rộng lớn, mềm thật, ta thoải mái muốn được ngủ thiếp đi.
- Phì… Chàng cái người, chính là không có chút đứng đắn.
Hoa Như Ngọc thuận tay ném hắn ra ngoài, tuy rằng hai người ân ái triền miên bao lần, nhưng mỗi lần nghe những lời tâm tình của hắn, nàng vẫn cảm thấy ý loạn tình mê.
Trần Tiểu Cửu vừa rồi bởi dùng sức quá mạnh, cơ thể có chút mệt mỏi, được Hoa Như Ngọc ôm vào trước ngực nghỉ ngơi đôi chút, tinh thần đã khôi phục lại phần nào.
Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Y Đằng Tuyết Tử, nhìn khuôn mặt quyến rũ của nàng hơi tái, khóe miệng mơ hồ có một vết máu, vội lôi bàn tay nhỏ của nàng lại, quan tâm hỏi:
- Tuyết Tử, tỷ không sao chứ?
Y Đằng Tuyết Tử bị Trần Tiểu Cửu nắm bàn tay, cảm nhận được hơi ấm từ trong tay hắn, chút khó chịu trong lòng không ngờ giảm đi rất nhiều. Nàng nhìn ánh mắt đưa tình đầy ẩn ý của hắn, trên mặt không khỏi có chút mị hoặc thẹn thùng lướt qua.
Đôi mắt nàng đảo vòng quanh, nhẹ giọng nỉ non:
- Ta không sao, chỉ hơi mệt một chút.
Nàng đưa mắt lên lập tức gặp gương mặt như sương lạnh của Hoa Như Ngọc đang nhìn mình, giờ mới hiểu lại, Trần Tiểu Cửu đang cầm tay mình, đã bị Hoa Như Ngọc nàng ấy nhìn vào trong mắt.
Y Đằng Tuyết Tử rút tay lại, không ngờ rằng Trần Tiểu Cửu hắn còn bắt lại nhanh hơn, tránh không khỏi.
Tuyết Tử gấp gáp, liếc mắt sang hắn một cái sẵng giọng:
- Tiểu Cửu, mau buông ra.
Trần Tiểu Cửu chưa ngửi thấy mùi nguy hiểm, vô lại nói:
- Sờ tay một chút làm sao vậy? Còn thẹn thùng gì? Ngực của tỷ ta đã sờ qua! Mềm như vậy, co giãn như vậy….
- Tiểu Cửu… ngươi đừng nói nữa…
Y Đằng Tuyết Tử ngoái đầu nhìn lại, u oán lườm hắn một cái, trong đôi mắt quyến rũ hàm chứa sự xấu hổ, làm cho người ta thương tiếc không thôi.
Nàng dùng sức giãy cánh tay ra, đỏ mặt nói một hơi:
- Cho ngươi tác quái, lão bà ngươi ở phía sau trơ mắt nhìn ngươi đưa tình đó.
- Hả?
Trần Tiểu Cửu được Tuyết Tử nhắc một câu, mới mơ hồ cảm thấy phía sau có một chùm sáng sắc nhọn đang nhằm về mình.
Ngoái đầu lại nhìn đã thấy Hoa Như Ngọc sắc mặt như băng, một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo khiến người ta như có một cỗ hàn khí đập vào mặt.
Hắn bị Hoa Như Ngọc bắt quả tang thông dâm, trong lòng không yên, theo bản năng buông bỏng bàn tay tham lam, ngượng ngùng cười nói:
- Hoa Nhi, Tuyết Tử bị thương, ta chỉ kiểm tra cho nàng ấy một chút.
Y Đằng Tuyết Tử đỏ mặt, nhìn Hoa Như Ngọc tròng mắt lạnh như băng, lắp bắp nói:
- Ta …ta bị thương thật…
Hoa Như Ngọc nén cơn tức giận trong lòng, ngoái đầu nhìn Độc Hoàng nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, Tuyết Tử bị thương, phiền tỷ giúp nàng ấy xem lại thương thế.
Nói dứt lời, lại liếc mắt sang Trần Tiểu Cửu một cái, nói với Độc Hoàng:
- Có vài người, không biết giả vờ hiểu biết, cầm lấy tay người ta, rốt cuộc là xem bệnh gì? Hay là xem mỹ nhân đây? Phì… Thực đáng ghét!
Độc Hoàng nhìn dáng vẻ hơn thua của mấy người, trong lòng thầm cười, lại không dám cười ra tiếng, che miệng lại, đến mức gương mặt quyến rũ đỏ bừng, trông giống như hoa hồng thật mê người.
Trần Tiểu Cửu đi theo sau lưng Hoa Như Ngọc ngượng ngùng, dạ thưa nói:
- Hoa muội, ta…
- Ngươi cái gì? Ngươi về điểm tâm tư này ta còn chưa biết hay sao?
Hoa Như Ngọc không để ý đến mọi người đang nhìn hai người tranh luận, nhấc chân hung hăng nhằm mông Trần Tiểu Cửu đá một cước.
Nhìn dáng vẻ hắn chau mày đầy ủy khuất, nàng u oán nói:
- Giả bộ cái gì? Tâm tư của ngươi ta còn nhìn không ra sao? Ngươi thành thật một chút cho ta, cho ngươi ăn vào miệng đấy, ta liền biết, còn không có ăn vào miệng, người lập tức ngậm miệng lại cho ta, bằng không, ta không tha cho ngươi.
Phụ nữ có chồng hung hãn quá!
Trần Tiểu Cửu muốn nói gì lại thôi, thầm nghĩ: ta không so đo với nàng, nàng không cho ta ăn, ta sẽ không ăn sao? Cùng lắm thì ăn vụng chút…
Tâm tư của hắn lúc này không đặt vào cuộc hơn thua với Hoa Như Ngọc, quay đầu sang nhìn Khang Thiết vẫn ngồi khoanh chân, đôi mắt khép chặt, vận công chữa thương, trên đỉnh đầu bốc lên tầng tầng sương trắng.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Khang Thiết bị Tào công công đánh chính diện một chưởng, bị thương nặng nhất!
Trần Tiểu Cửu đi đến phía sau Khang Thiết, hai tay đỡ lưng gã, vận khí tử vi đạo công, chữa thương cho gã.
Chỉ trong chốc lát, đỉnh đầu Khang Thiết đã còn còn sương trắng bốc lên, điều này chứng tỏ tổn thương trong cơ thể của gã đã được thanh trừ, phần còn lại cần tĩnh dưỡng điều trị thêm.
Gã phun ra một ngụm máu đọng, chậm rãi thu công, hướng Trần Tiểu Cửu nói:
- Đa tạ Trần công tử đã hết sức tương trợ.
Trần Tiểu Cửu cười cười mà nói:
- Nên cảm ơn chính là ta mới đúng, không phải ngươi. Nếu ngươi có xảy ra chuyện gì không may, ta biết nói thế nào với đại ca?
Đại ca mà hắn nói, đương nhiên Khang Thiết hiểu, đó là chỉ Diệp Ngâm Phong.
Gã khẽ che ngực, trên mặt có chút màu mè:
- Diệp công tử nếu biết Tào công công bị chúng ta giết chết, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì nữa? Đây chính là cường địch Diệp công tử dùng trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ.
Trần Tiểu Cửu cũng thở phào một hơi, vỗ lên cánh tay Khang Thiết nói:
- Bây giờ còn lại vài tên yêu nghiệt, Khang huynh phải nghĩ biện pháp giải quyết nốt bọn họ chứ.
Khang Thiết chỉ về nơi xa, do dự nói:
- Trần công tử nói chính là đám tử cấm vệ đó sao?
Trần Tiểu Cửu gật đầu, trong mắt lộ ra chút quỷ dị, hướng dẫn từng bước nói:
- Khang huynh có thể nghĩ lý do ổn thỏa để thoái thác, đem cái chết của Tào công công quy kết lên trên người Oa Khấu, uy vọng của ngươi lớn, chỉ cần nói thật chân thành, tử cấm vệ nhất định sẽ tin là thật.
- Tiểu Cửu cao minh!
Khang Thiết trong quyết tâm âm thầm tán thưởng, nghi vấn hỏi:
- Ta làm thế nào lừa được đám tử cấm vệ này?
- Thì nói Oa Khấu sợ hãi uy thế của Tào công công, phái cao thủ ám sát lão, nhiễu loạn sau lưng Đại Yến ta, Tào công công bất hạnh gặp nạn, mà tên thích khách kia, nghe nói là một kẻ tên là Ma vương vô cùng lợi hại.
Khang Thiết hướng ngón tay cái về phía Trần Tiểu Cửu, trong lòng nghĩ ngợi chọn lời một chút, thả người bay ra khỏi Khốn Long đầm, tiến đến lừa gạt đám tử cấm vệ.
Tử cấm vệ lúc này chỉ còn lại vài trăm người, đang đứng bên bờ Khốn Long đầm nhìn xung quanh, không ai dám bước thêm nửa bước!
Xa xa thấy Khang Thiết từ Khốn Long đầm bay ra, vội vàng thức dậy chút ý thức.
Khang Thiết ngụy trang vẻ bi thương, lên tiếng khóc lớn:
- Tào công công bị tặc nhân giết chết…
- Cái gì? Đây … đây có phải thật không?
Đám tử cấm vệ lập tức loạn như ong vỡ tổ.
Khang Thiết đưa ra vài giọt nước mắt, đem áo ngực xé toang, lộ ra một vết thương miệng đen nhánh, bi thương nói:
- Mọi người xem, kẻ giết chết Tào công công, còn đánh ta trọng thương, còn nói thả cho ta về để ta hồi báo tin, y xưng là Ma Vương của Oa Khấu, giết hại Tào công công chỉ muốn cảnh cáo chúng ta: Ai dám nhúng tay vào việc thành Mộ Bình, đầu người đó sẽ rơi xuống đất…
- Ma Vương?
Đám tử cấm vệ vừa nghe, trong lòng không khỏi căm phẫn:
- Ma Vương là đồ gì, dám giết Tào công công của chúng ta, Tào công công là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng? Hoàng thượng long nhân nổi giận, có thể đem chúng ta giết chết hay không?
- Đúng đấy, Khang tướng quân, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp, bảo vệ tính mạng của các huynh đệ.
Thân là tầng lớp bán mạng thấp nhất, vĩnh viễn không thể biết được chân tướng sự việc, cũng không thể thao túng vận mệnh của mình, đối mặt với long nhan nổi giận, trong lòng chỉ có sự thấp thỏm, bàng hoàng.
Khang Thiết không ngờ đám tử cấm vệ này dễ gạt như vậy, vội vàng cất cao giọng nói: Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me -
- Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta đành phải phong tỏa tin tức, đuổi tới Mộ Bình, bắt lấy Ma Vương, vì Tào công công báo thù rửa hận, mới có thể nhận được sự tha thứ của Hoàng thượng.
Đám tử cấm vệ đồng thanh tán thành, dưới sự dẫn dắt của Khang Thiết, thu hẹp đội quân bất An Nam Tú, từ từ nhằm về hướng dịch quán để bàn bạc kỹ hơn!
Trần Tiểu Cửu tính toán thời gian tốt rồi, dặn dò Hỗ Tam nương, mọi người trở về núi chỉnh đốn binh lực thật tốt, bất cứ lúc nào sẵn sàng chờ lệnh xuất phát.
Trần Tiểu Cửu mang theo Y Đằng Tuyết Tử rời đi, cũng không để ý Hoa Như Ngọc gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt lãnh diễm, càng đem Y Đằng Tuyết Tử ôm chặt vào lòng, vận khởi tử vi đạo công, bay ra khỏi Khốn Long đầm.
- Mẹ nuôi! Người xem Trần Tiểu Cửu, tên háo sắc!
Hoa Như Ngọc tức giận tới mức dậm chân!
Hỗ Tam nương mỉm cười an ủi nàng:
- Tính tình Tiểu Cửu ngươi còn không biết sao? Hắn đang đánh cuộc với sự tức giận của ngươi, ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không làm điều xằng bậy đâu.
Hoa Như Ngọc thở dài u oán nói:
- Con … con cũng không phải oán hận tính đa tình của hắn, chỉ cần đừng để còn nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác liếc mắt đưa tình, xưng huynh gọi muội, thì… thì cứ tùy theo hắn đi. Mắt không thấy, tâm không phiền!
Trần Tiểu Cửu lo lắng không đem Y Đằng Tuyết Tử đặt ở Túy Hương lầu, mà đi thẳng tới Chu phủ.
Quay đầu bảo người gọi tất cả đám người Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường trở về. Lại gọi quân đoàn Anh Mộc tới, đem Chu phủ vây lại chật như nêm cối!
Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường muội muội, Mỵ nhi đếu hết sức kinh ngạc.
Trần Tiểu Cửu nói với bọn họ:
- Hôm nay dù có việc gì cũng không cho các ngươi đi, ở lại trong phủ, ai dám không nghe lời, ta sẽ đánh vào mông người đó.
Lại quay sang nói với Anh Mộc:
- An nguy của Chu phủ ta giao lại cho ngươi, thời điểm mấu chốt, cũng chớ lơ là, ai dám xông vào trong phủ, giết không tha, có nghe hay không?
Anh Mộc lắc lắc mái tóc đỏ ưỡn ngực nó:
- Yên tâm đi, Cửu ca, hết thảy cứ giao cho ta, ngay cả con ruồi, ta cũng không cho tới.
Mỵ nhi nhíu mày, lo lắng nói:
- Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Tiểu Cửu an ủi:
- Nàng không nên hỏi nhiều, chỉ cần sống qua hôm nay là tốt rồi.
Đan Nhi bĩu môi, túm tay hắn lầm bầm bảo:
- Chuyện này có gì nguy hiểm sao? Ta cũng có võ công, ta cũng muốn theo ngươi.
Trần Tiểu Cửu nghĩ thầm, võ công đó của nàng, ngoại trừ chỉ có thể khiến người phiền thêm, còn có thể làm điều gì?
Hắn nhẹ nhàng vuốt vành tai Đan Nhi, trêu đùa nói:
- Đan Nhi ngoan! Đợi ta trở về thương nàng…
Đan Nhi xấu hổ, sẵng giọng:
- Tiểu Cửu, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai cần ngươi thương ta?
Nói vậy thoáng đã thấy bóng hắn rời xa, sải bước ra ngoài…
Trần Tiểu Cửu đi vào phủ đệ của Chung Bân, đã thấy Chung Bân đang chắp tay sau lưng, trong phòng gấp đến độ xung quanh loạn chuyển! Chung Việt trời lạnh vẫn cầm trên tay cây quạt phe phẩy, một đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
Chung Bân nhìn thấy hắn tiến đến, vội kéo vai hắn, lo lắng dò hỏi:
- Tiểu Cửu, như thế nào đây? Làm xong chưa?
Trần Tiểu Cửu bưng lên ba chén trà thơm, đưa cho hai người, mình một chén, chạm cốc, dương dương tự đắc nói:
- Chung tri phủ yên tâm, việc lớn đã thành.
- Ha ha ha…. Tốt! Thật tốt quá!
Chung Bân cười ha hả, hai mắt tỏa ánh sáng, trong đôi mắt tràn ngập vui sướng của thắng lợi.
Ông suýt làm đổ cả chén trà, hét lớn một tiếng:
- Người tới, khám nhà!