Ánh trăng như nước, gió lạnh nhè nhẹ.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng lạnh lẽo, không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
Thông qua lời nói vừa rồi, đương nhiên có thể nghe ra, Tào công công, Tôn Khoa, Thạch Đầu Trù, ba người bọn họ âm thầm là một thể, nhận sự sai khiến của Định Nam vương, âm thầm ngáng chân Bạch công tử và Thiết Giáp doanh.
Cho nên không chỉ chặt đứt con đường lương thảo của Bạch công tử, giết chết tướng quân Hoắc Sơn của Thiết Giáp doanh, không ngờ còn muốn Thạch Đầu Trù mang lương thực cho Oa Khấu.
Đây đúng là đấu tranh nội bộ.
Giang sơn to lớn, nội chiến không phải không xảy ra, nhưng sao có thể làm gian tế cho người ngoài?
Hễ nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Cửu lại nhói lên từng cơn ớn lạnh.
Hắn không rút dây động rừng, đi giết chết Ma Vương, mà trong bóng đêm, xâm nhập vào phủ của Chung Bân.
Tuy đã là nửa đêm, nhưng Chung Bân vẫn đang trong thư phòng đi đi lại lại, Chung Việt lại càng không còn tâm trí để ngồi một chỗ, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Chiến tuyến Mộ Bình bất lợi, Bạch công tử bị nhốt, lương thảo bị cướp, áp lực của Chung Bân rất lớn.
Đặc biệt là thân phận của Bạch công tử, trong lòng ông ta biết rõ.
Một khi thực sự xảy ra chuyện, đừng nói chức quan, ngay cả cái đầu của ông ta cũng khó mà bảo toàn, làm không tốt còn bị tịch thu tài sản.
Thời khắc ác liệt này, ông ta sao có thể ngủ ngon?
Lúc Chung Bân nghe được tin này, liền bảo Chung Việt tìm Trần Tiểu Cửu thương lượng, cục diện bị động như vậy, chỉ có Trần Tiểu Cửu có thể biến nguy thành an.
Nhưng Tiểu Cửu không biết đi đâu, Chung Việt chỉ có thể ỉu xìu quay về.
- Trời diệt ta rồi.
Lúc nửa đêm hai mắt Chung Việt đỏ ngầu, cổ họng khô rát, răng cũng sưng đau.
Đầy bụng tâm sự, toàn thân đau nhức, làm sao có thể ngủ được chứ?
Chỉ là, ông ta bất luận thế nào cũng không hiểu, số lương thảo này sao lại bị Oa Khấu cướp đi? Tướng quân Hoắc Sơn sao lại bị giết? Điều này…điều này thật không sao tưởng tượng nổi.
Chung Việt gấp như lửa cháy tới chân, bên ngoài lại vang lên tiếng cười sảng khoái của Trần Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu! Là Tiểu Cửu tới rồi…
Chung Việt vội chạy ra mở cửa, thấy Tiểu Cửu đang nhanh chóng tiến vào, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị:
- Ta biết Chung đại nhân không thể ngủ ngon.
Chung Việt thấy Tiểu Cửu đêm khuya tới, trong lòng vốn lạnh như băng lại nóng lên.
Y vừa tiếp đón Tiểu Cửu vào, vừa khàn giọng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi hẳn đã biết tin rồi, ta bây giờ thật là đã rơi vào cảnh đao búa kề thân, Tiểu Cửu, ngươi đêm khuya tới đây, nhất định có diệu kế gì?
Thấy hai mắt Chung Bân đỏ ngầu lại nở ra nụ cười quỷ dị, Tiểu Cửu thần bí nói:
- Chung đại nhân, ông biết việc này rút cuộc sao lại xảy ra không? Ta nói cho ông biết, bên trong ắt có nội ứng.
- Nội ứng?
Chung Bân nhíu mày:
- Là ai? Ta quyết sẽ không tha cho y.
- Chung đại nhân, e là ông hữu tâm mà vô lực.
Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười, mới nói ra ẩn tình bên trong.
Chung Việt vừa nghe, tức run người, đứng ngây ra, mặt xanh lét:
- Đám người vô sỉ này, sao có thể vì bản thân, mà cấu kết với Oa khấu, sát hại người mình chứ? Đám người này lòng lang dạ thú, thật không bằng lũ chó.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Phẫn nộ chỉ là việc vô bổ, Chung đại nhân an tâm, dám hỏi Đại nhân biết được nội tình, rút cuộc phải làm thế nào mới tốt?
Chung Bân kích động, run rẩy nói:
- Ta phải dâng sớ lên triều đình, nói ra cái lợi và hại trong đó, đưa Tào công công Tôn Khoa ra trước công lý, Thạch Đầu Trù không phải quan viên, ta lập tức hạ lệnh, đưa Thạch Đầu Trù lên công đường.
Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu, trầm mặc không nói.
Chung Việt tò mò nói:
- Làm sao? Trần công tử, công tử còn có kế sách gì hay hơn sao?
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:
- Ông không đưa ra được chứng cứ, trên triều đình không những không ủng hộ ông, còn đưa ông về một phe, nói ông vu cáo quan chức triều đình, tranh giành phe phái, ông làm sao có thể trốn được chứ?
Chung Bân vừa rồi bị choáng, bị Trần Tiểu Cửu hơi đẩy một chút, mới tỉnh ngộ ra, gật đầu lia lịa nói:
- Trần công tử nói rất phải, ta nhất thời kích động, gần như lầm đại sự.
Tiểu Cửu lại nói:
- Hơn nữa, nước xa không cứu được lửa gần, cho dù trong triều có Diệp Ngâm Phong giúp đỡ, cử người điều tra, lúc đó Bạch công tử và Thiết Giáp doanh đã bị tiêu diệt rồi, sai lầm lớn đã xảy ra rồi, cho dù tra rõ thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Lúc này Tiểu Cửu lại suy nghĩ, nếu Diệp Ngâm Phong biết Bạch công tử bị nhốt ở Mộ Bình, dựa vào cảm quan của ông ta với Bạch công tử, chẳng phải sẽ giẫm lên mới cam tâm sao?
Hai huynh đệ Chung Bân nghe vậy, cũng không khỏi than thở.
Chung bân nói:
- Tiểu Cửu, ngươi có diệu kế gì, mau nói đi, ta toàn lực phối hợp với ngươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vì kế hoạch hôm nay, phải tiêu diệt ba người, trừ tai họa ngầm, sau đó phái binh cứu người.
Chung Bân nói:
- Ba người thanh trừ thế nào? Binh từ đâu tới?
Ông ta quăng tay áo, chứng minh hai tay trống trơn.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Binh ta có, vì kế hoạch hôm nay, không nghĩ nhiều được vậy, đối mặt với kẻ địch, binh lính là người một nhà, ta có thể để sơn tặc của Hỗ gia trại xuất binh tương trợ.
- Thật sao?
Chung Bân vỗ tay nói:
- Tiểu Cửu, nếu ngươi thật có thể khiến thổ phỉ Hỗ gia trại xuất binh tương trợ, tất cả mọi chi phí, Chung Bân ta chịu hết.
- Như vậy thì thật tốt.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Nhưng, trước khi xuất binh, nhất định phải khống chế được ba tên Tào công công, Tôn Khoa và Thạch Đầu Trù, nếu không tất nhiên bọn Oa Khấu sẽ biết tin, nhất là Tào công công, trong tay có một ngàn tử cấm vệ tinh nhuệ, vô cùng khó đối phó.
Chung Bân lại trợn tròn mắt:
- Tiểu Cửu, ngươi làm khó ta à! Ngươi cũng biết tử cấm vệ rất hung hãn, Tào công công đó lại võ công cao cường, nghe nói gần đây công lực của lão tăng lên không ít, đã luyện thành cái gì mà kim cương bất hoại thần công, ta cũng không hiểu, tóm lại chính là công phu rất lợi hại, chúng ta sao có thể giết nổi lão chứ?
Trần Tiểu Cửu thần bí nói:
- Giết chết Tào công công, ta có cách! Chỉ là sau khi ta sát hại Tào công công, Chung đại nhân lập tức phải công bố tội danh của ba kẻ Tào công công, Tôn Khoa và Thạch Đầu Trù! Đánh cho tử cấm vệ trở tay không kịp, khiến lão không dám phản kháng.
- Hơn nữa, nhất định phải khống chế tội danh của Tôn Khoa, và Thạch Đầu Trù, bằng không, chúng ta không thể phản kháng được.
Chung Bân hung hăng vỗ cánh tay:
- Vô độc bất trượng phu, Tiểu Cửu, ta nghe ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười quỷ dị, mới nói ra diệu kế của mình, Chung Bân nghe vậy, vỗ tay khen hay, giống như là nhìn thấy một tia hy vọng thắng lợi.
Buổi tối hôm đó, Trần Tiểu Cửu lại chạy tới Hỗ gia trại.
Lúc này, Viên Tử Trình đã giao bức thư của Trần Tiểu Cửu cho Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc mở thư ra, vừa nhìn không khỏi phẫn nộ, hai má đỏ lên, bốp một cái đập nát cái bàn đá, cất cao giọng:
- Đường đường Đại Yến, há để cho người ngoài xỉ nhục, há lại để cho Hán gian quấy phá, việc này, ta nhất định phải xuất binh.
Hỗ tam nương, Độc Hoàng, La Đồng cũng đều đồng ý.
Viên Tử Trình vô cùng kích động, người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng,cứng rắn như sắt này cuối cùng cũng chảy ra hai hàng nước mắt xúc động, quỳ xuống trước mặt mọi người, thất thanh nói:
- Trong trộm cướp đều có những người cao thượng, ta nhất định sẽ không quên đại ân đại nghĩa của các vị.
Đám người Hoa Như Ngọc vội vàng đỡ Viên Tử Trình dậy, lại châu đầu ghé tai, thương lượng xem xuất binh thế nào.
Khi đang thảo luận h tình hình địch, Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng tới.
Hắn uống một ngụm trà thơm, thoáng nghĩ, mới nói ra ý nghĩ phải sát hại Tào công công của mình.
Viên Tử Trình, Hoa Như Ngọc, Hỗ tam nương, Độc Hoàng, La Đồng tất cả đều rất sợ hãi, khó hiểu.
Trần Tiểu Cửu mới nhanh nói:
- Người này là kẻ cầm đầu, là phản đồ.
Sau đó, mới nói ra chân tướng sự việc.
- Không ngờ đúng là lão?
Viên Tử Trình tóc gần như dựng đứng lên, tức giận hét lớn:
- Ta nhất định không tha cho lão.
Nói xong, liền chạy ra ngoài, muốn tìm Tào công công đòi mạng.
Trần Tiểu Cửu ngăn Viên Tử Trình nói:
- Tào công công có tử cấm vệ bảo vệ, lại nghe phong phanh lão đã luyện thành kim cương bất hoại thân, rất lợi hại, ngươi sao có thể đánh lại lão chứ? Chỉ có thể chịu chết thôi?
- Vậy phải làm thế nào?
Viên Tử Trình vẻ mặt suy tư.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Nếu muốn giết chết Tào công công, phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực, đặc biệt là Độc Hoàng khinh công vô địch, nhất định cần sự giúp đỡ của nàng, kế này mới có thể thành công.
- Ta?
Độc Hoàng ngây người, nói:
- Ngươi nói nghe xem.
Trần Tiểu Cửu lanh lợi, nói ra mưu kế của mình, mọi người nghe xong, trầm trồ khen ngợi, nghĩ cho dù võ công của Tào công công cao hơn nữa, cũng sẽ bị chết bởi kế này.
Trần Tiểu Cửu lại nói với Độc Hoàng:
- Độc Hoàng, khinh công của nàng tốt, hẳn không có vấn đề gì chứ?
Độc Hoàng cười tự tin nói:
- Chỉ là khinh công mà nói, đi khắp giang hồ, cũng không có ai thắng nổi ta! Chỉ là, ta làm sao mới có thể dụ Tào công công tới chứ? Lão ta xảo quyệt như vậy, sao có thể biết khó mà lên chứ?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười:
- Việc này hai chúng ta sẽ nói riêng với nhau.
Mọi người thấy dáng vẻ thần bí đó của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt đều khinh bỉ, hừ một tiếng, lắc mình ra ngoài, Hoa Như Ngọc đi tới canh Tiểu Cửu, véo hắn một cái, nhỏ giọng uy hiếp nói:
- Chàng dám hái hoa, cẩn thận thiếp thiến chàng.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt liền xám xịt.
Độc Hoàng một mình đối diện với Trần Tiểu Cửu, trong đầu lại nghĩ tới cái đêm mà hắn cùng với Hoa nhi làm cái chuyện xấu hổ kia, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy xuân ý mê người.
Nàng thấy trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Cửu, trong lòng có vẻ hơi áp chế, thấp giọng nói:
- Tiểu Cửu, tỏ ra thần bí vậy, rút cuộc là chuyện gì?
Tiểu Cửu cười, đi tới trước mặt Độc Hoàng, nhìn chằm chăm đôi mắt Độc Hoàng.
Hắn đôi khi cảm thấy, khuôn mặt quyến rũ đó của Độc Hoàng, trắng mịn như lòng trứng, thậm chí còn có chút trẻ hơn so với Hoa Như Ngọc, thật là không thể tưởng tượng được.
Độc Hoàng thấy Trần Tiêu Cửu tiến tới, nghe thấy hơi thở thanh sảng của hắn, trong lòng hơi kích động.
Nhớ tới lúc đôi tay kia của Trần Tiểu Cửu cũng từng vuốt ve trên người mình, cũng cảm nhận được sự ôn tồn của hắn, chiếc cổ trắng như tuyết của nàng lại đỏ lên, càng thêm kiều diễm.
Độc Hoàng lùi lại vài bước, cuối cùng bị Tiểu Cửu đẩy tới sát tường, lui về phía sau.
Độc Hoàng có thể thấy sự bỡn cợt trong mắt Tiểu Cửu, hai tay hướng ra ngoài, đặt ở trước ngực, sợ Tiểu Cửu sẽ nhào về phía trước giống như sói, ăn mình.
Nàng u oán dậm chân dịu dàng nói :
- Tiểu Cửu, rút cuộc ngươi muốn nói gì? Còn không nói, ta không tha cho ngươi đâu.
- Đừng! ta nói.
Tiểu Cửu giỡn Độc Hoàng xong, mới hỏi:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ biết giữa thái giám và đàn ông bình thường có gì khác biệt không?
À?
Độc Hoàng đâu ngờ Tiểu Cửu có thể hỏi vấn đề này, vừa xấu hổ vừa tức giận, đỏ mặt, nũng nịu nói:
- Tiểu Cửu, ngươi có phải là đang giễu ta không?
Tiểu Cửu nói;
- Ta nói thật, đâu dám trêu tỷ chứ.
Cơ thể Độc Hoàng nóng lên, trên mặt nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Tiểu Cửu, giống như một con muỗi kiều mỵ, nỉ non nói:
- Thái giám, thái giám chính là không thể gần gũi nữ nhân, cũng không thể khiến nữ nhân tận hưởng được cái niềm khoái cảm cao nhất.