Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 722: Bóng trắng bí ẩn




Sự kinh biến bất thường này khiến Trần Tiểu Cửu hoang mang.

Không ai ngờ trên nóc nhà lại tiềm ẩn một cao thủ như vậy, cũng không ngờ người này khả năng ẩn nấp lại tài tình như vậy, càng không ngờ ngay cả Trần Tiểu Cửu cũng không phát hiện ra.

Bóng trắng dùng khăn che mặt vô cùng yểu điệu, nhanh như chớp, đâm về phía Mỵ Nhi, thân hình quỷ mị, mang theo tà khí.

Mỵ Nhi chưa từng trải qua trường hợp như vậy, sợ tới mức ngẩn người, mờ mịt luống cuống.

Trần Tiểu Cửu chau mày, cũng không để ý nhiều như vậy, xông lên che chắn cho nàng.

Hắn xuất ra Quan âm nghìn tay, vô số tay chắn trước ngực của mình, mang theo sự biển mênh mông, tản phát ra, rồi đánh về phía ngực của cái bóng trắng đó.

Hả?

Bóng trắng phát ra một tiếng hờn dỗi, đột nhiên thay đổi dáng, lăn ra té ngã, tóm lấy cổ Hàn Mặc Tuân đang hấp hối, bay đi mất tích.

Hóa ra người con gái này ý không ở trong lời, giả lướt qua Chu Mỵ Nhi, chỉ để thu hút sự chú ý của Trần Tiểu Cửu, muốn mang Hàn Mặc Tuân đi, mới là mục đích chính.

Nhưng Hàn Mặc Tuân là kẻ thù giết cha của Mỵ Nhi, sao có thể mặc kệ cho lão chạy trốn?

Thấy bóng trắng dần dần rời xa, Trần Tiểu Cửu dặn Hắc Sơn:

- Ngươi nhớ rõ, ở đây bảo vệ Mỵ Nhi, Ngộ Năng. Xuất hiện bất cứ tình huống gì, cũng không được phép rời khỏi hai người này nửa bước! Ta đuổi theo ả.

Cũng không đợi Chu Mỵ Nhi dặn dò vài câu, thân hình tung lên, giống như một làn khói, biến vào không trung.

Hắc Sơn thấy bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, không kìm nổi ánh mắt thì thầm, tự nhủ:

- Con rể của Hỗ gia trại từ khi nào lại trở nên trâu bò như vậy?

Chu Mỵ Nhi nhíu mi nói:

- Ngươi nói cái gì?

Hắc Sơn thật muốn mở miệng của mình thật rộng, ngượng ngùng cười nói:

- Không…không có gì.

Chu Mỵ Nhi cũng không mấy để ý, nhìn về bóng đêm, dậm chân nói:

- Cũng không biết Tiểu Cửu làm sao, ôi, nếu Y Đằng Tuyết Tử ở đây thì tốt, có thể giúp Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu cũng không ngờ hơi thở mấy ngày này của mình, có thể khiến đạo công của mình biến thành cái mức này, hắn bắt đầu nhận ra rằng khinh công của mình, bất quá chỉ tàm tạm, thì ra có thể ngăn cản được Tư Đồ Bá, không đáng lo ngại.

Chỉ là, bây giờ chạy như bay, mới biết được chỗ thần kỳ trong khinh công.



Cỏ cây trong đan điền khẽ lay động, phiêu diêu theo gió, một tia chân khí từ trong đan điền trào ra, chảy vào xương cốt tứ chi, không chút cản trở, không chút đứt đoạn.

Còn biểu tượng bên ngoài lại càng thần kỳ, Trần Tiểu Cửu cảm thấy cơ thể nhẹ như lông hồng, chỉ cần một cơn gió nhẹ, cũng có thể khiến mình bay trên trời cao, hưởng thụ sự ấm áp của ánh trăng.

Lúc này, lại dùng công phu song phi yến mà Hoa muội muội dạy, giống như gió, hư vô mờ mịt, phi thẳng lên chín tầng mây, không hề có cảm giác của trọng lực.

Hơn nữa, Trần Tiểu Cửu còn có bản lĩnh, nhìn trong bóng tối mà như ban ngày.

Bóng trắng phía trước kia để lại cho Trần Tiểu Cửu một chút tàn ảnh, chỉ cần bóng trắng đó cách hắn một khoảng, Trần Tiểu Cửu liền không tìm thấy ả nữa.

Nhưng, loại khả năng này, hoàn toàn không tồn tại.

Nội công của Trần Tiểu Cửu vận lên, nội lực tràn đây, lại liên miên chập trùng, thao thao bất tuyệt, tuy không thấy được mạnh mẽ cỡ nào, nhưng lại uyển chuyển, không có chút cản trở, cũng không cảm nhận được sự uể oải.

Trần Tiểu Cửu cũng không đuổi kịp bóng trắng kia, bóng trắng đó cũng không thoát khỏi được Trần Tiểu Cửu.


Lúc này, hai người bắt đầu giằng co, Trần Tiểu Cửu đuổi xa mấy chục dặm, vẫn không phân thắng bại.

Phía trước xuất hiện một thung lũng, còn Trần Tiểu Cửu lại mơ hồ phát hiện, mình không ngờ lại chạy tới địa bàn của Hỗ gia trại.

Bóng trắng đó đột nhiên trốn vào khu rừng rậm dầy đặc bao vây bốn phía đều là núi.

Trần Tiểu Cửu không tùy tiện đuổi theo, trong rừng rậm mình căn bản không thể vận khinh công, cũng phần lớn không phải là đối thủ của bóng trắng, cho nên, hắn chỉ có thể đợi, đợi cho bóng trắng này đi ra.

Dù sao rừng rậm bốn phía là núi, bóng trắng sớm muộn gì cũng phải xuất hiện ở chính diện.

Nếu kéo dài tới lúc bình minh, vậy thì càng tốt, huynh đệ của Hỗ gia trại sẽ tới trợ giúp, phần thắng của mình càng thêm chắc chắn.

Đây chính là tâm trí khảo nghiệm lẫn nhau.

Trần Tiểu Cửu điềm tĩnh vô cùng, vắt tay sau lưng đứng ở đó, đôi mắt như nước, gắt gao nhìn nhất cử nhất động trong khu rừng.

Bóng trắng trong rừng cũng có chút nôn nóng, ả có thể cảm nhận sâu sắc được sát khí mãnh liệt, vây quanh khu rừng, rất lâu không tan, mà lúc này, ả cũng có thể kết luận, Trần Tiểu Cửu không cam tâm tình nguyện rời đi, mà muốn chơi trò mèo vờn chuột với mình.

Đáng chết!

Khi cướp người, ả hoàn toàn không ngờ, Trần Tiểu Cửu có "thị lực" và khinh công tốt như vậy.

Lúc này ả mới thật sự hối hận, nếu không phải vì bên trên có người giao phó cho ả phải cướp được Hàn Mặc Tuân còn sống, lúc này, ả thật sự muốn một chưởng đập chết đồ chó này.

Ả cúi đầu nhìn Hàn Mặc Tuân đang hỗn loạn, thầm nghĩ, ta sao lại không xuất ra Khôi Lỗi thuật, để lão già này thay thế ta?

Chủ ý chắc chắn, khóe mắt ả lộ ra một nụ cười quỷ dị.


Bàn tay nhỏ bé ấn vào huyệt trên người Hàn Mặc Tuân, trong miệng lại thúc dục một cái gì đó, chú ngữ lộn xộn, trên mặt hiện ra một lúc sắc quỷ dị.

Trần Tiểu Cửu chắp tay đứng dưới ánh trăng, bóng đêm hơi lạnh, gió nhẹ nhàng thổi qua quần áo.

Tuy thoạt nhìn rất khốc, nhưng lại rất vô vị, trò chơi mèo vờn chuột này, chẳng biết khi nào mới là sức mạnh.

Đang bồi hồi, đột nhiên, một cơ thể đầy máu, từ trong rừng đi ra, đứng trên một ngọn cây, đôi mắt mở to căng tròn, con ngươi nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, lại giống như không chuyển động, tĩnh mịch nặng nề.

Thấy khuôn mặt mập mạp kia, cơ thể khôi ngô đó, Trần Tiểu Cửu giật mình.

Thằng nhãi này..chính là Hàn Mặc Tuân.

Chỉ là thằng nhãi này, lão học được võ công cao minh khó lường này từ bao giờ?

Khi đang dao động, Hàn Mặc Tuân liền vồ xuống từ trên không trung, úp mặt mình, trốn thoát giống như một con cóc lớn.

Cùng lúc đó, bóng trắng kia cũng chậm rãi từ trong rừng, hai tay lung tung đưa lên, có thái độ rất quỷ dị.

Hàn Mặc Tuân giống như là một xác chết vùng dậy, xông về phía Trần Tiểu Cửu, cơ thể tuy cứng ngắc, lại rất linh hoạt, từng chiêu trí mạng, mang theo tà khí.

Trần Tiểu Cửu xuất ra chiêu Quan âm nghìn tay, đánh vào người Hàn Mặc Tuân.

Hàn Mặc Tuân giật mình chưa tỉnh, giống như không phải cơ thể mình, chỉ như đánh vào một khúc gỗ, phát ra tiếng vang rầu rĩ, sau đó, liền thấy Hàn Mặc Tuân tấn công điên cuồng.

Trần Tiểu Cửu lúc này có chút mệt mỏi, một mặt tránh những chiêu tàn nhẫn của Hàn Mặc Tuân, lại lén lút nhìn người phụ nữ trên cây kia, đưa ra đủ loại thủ thế quỷ dị.

Hắn đã biết, Hàn Mặc Tuân dường như bị người phụ nữ này khống chế.

Đột nhiên, lại nghe thấy người phụ nữ này phát ra tiếng cười, thủ pháp của ả càng quỷ dị hơn, còn Hàn Mặc Tuân cũng giống như đánh gà, thân phận càng linh hoạt, sắc bén, và quỷ dị.

Liên tục tấn công các chiêu liều mạng, đem Trần Tiểu Cửu dồn vào chỗ chết.


Trần Tiểu Cửu tựa vào nham thạch, thấy Hàn Mặc Tuân trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm mình, không hề huyết khí, trong lòng đột nhiên có cảm giác hoang đường. Nguồn:

Hàn Mặc Tuân hẳn không phải là người nữa rồi?

Lão có lẽ chỉ là một con rối…

Trần Tiểu Cửu rất muốn mang Hàn Mặc Tuân còn sống trở về, lợi dụng lão khiến toàn bộ đám người Tôn Khoa phải lộ diện, sau đó lôi ra được nhiều chân tướng hơn nữa.

Nhưng, với tình hình hiện tại, không phải mình bị trúng Hàn Mặc Tuân tà giết chết, thì mình phải giết chết Hàn Mặc Tuân, đâu còn có sự lựa chọn thứ ba nữa

Nghĩ tới đây, khóe miệng Trần Tiểu Cửu lại nở ra một nụ cười quỷ dị, hắn cũng không giữ lại chút tình cảm nào.


Thấy cơ thể Hàn Mặc Tuân như một con cóc, xông về phía mình.

Trần Tiểu Cửu cũng không né tránh, bàn tay sờ soạng trên lưng, Hiên Viên kiếm kêu lên một tiếng, phát ra một tiếng rống gầm, dưới ánh trăng thanh tịnh, ánh sáng xanh tỏa khắp bầu trời, phóng ra trong nháy mắt.

Nắm Hiên Viên kiếm không gì phá nổi trong tay, Trần Tiểu Cửu tự tin bành trướng không gian.

Trên không trung Hiên Viên kiếm xuất ra từng đường cong thần bí, mũi kiếm trở mình đâm về phía trước, phát ra những ánh sáng màu xanh hồng, pha lẫn với màu xanh của cây lá và bầu trời.

Khí lạnh phất phơ, hàn khí dày đặc, một mảnh thanh sương sáng trong nổi lên.

Ánh sáng vô hình này, đón lấy cơ thể bình thường của Hàn Mặc Tuân, cuốn đi.

Người phụ nữ trên ngọn cây kia thấy cảnh tượng quỷ dị này, " a" lên một tiếng, phát ra tiếng kêu mê hoặc, cơ thể run lên, lại lần nữa yên lặng trốn vào trong rừng.

Còn Hàn Mặc Tuân kẻ đáng thương này trong giây lát khôi phục lại thần trí.

Lúc này, tất cả đều không thể thay đổi, ánh sáng đầy trời, quấn quanh toàn cơ thể Hàn Mặc Tuân.

Trong nháy mắt hồi quang phản chiếu, lão trừng mắt lên nhìn về ánh sắng giống như nhân bánh, từng chút từng chút cắt lấy đôi chân mình, kỳ lạ hơn là, ánh sáng đó rất nhanh, rất quỷ dị, mình không ngờ còn không cảm nhận được sự đau đớn.

Đây là thời khắc kỳ dị nhất, đôi mắt Hàn Mặc Tuân mở to nhìn đôi chân lão, đôi chân lão biến thành đống thịt nát, lại bất lực, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng cũng không hề có cảm giác đau đớn.

Cuối cùng, khi vầng sáng đó chém về phía thắt lưng mình, Hàn Mặc Tuân cảm nhận được một chút đau đớn của tê tâm liệt phế, trong đầu trong phút chốc hiện ra hình ảnh của Chu Hoa, Chu lão phu nhân, và Vãn Tình.

Lão nhắm mắt, không đành lòng nhớ lại, cũng không ngờ mình lại có thể kết thúc một đời ác độc của mình bằng cách bầm thây vạn đoạn thế này.

Ánh sáng đầy trời, máu phun tứ phía.

Trên người Trần Tiểu Cửu dính đầy máu tươi, hắn lúc này, đầu đội trời, chân đạp đất giống như một thiên thần, bị vây quanh bởi mùi máu tanh.

Phía trước phía sau đều là máu thịt của Hàn Mặc Tuân, trong không trung còn có những mảnh chân tay bị cắt đứt, cũng không đếm hết là cánh tay hay bắp đùi.

- Mau ra đi! Ngươi không chạy thoát đâu!

Trần Tiểu Cửu đứng trước cánh rừng, có Hiên Viên kiếm trên tay, cả người hắn tràn đầy tự tin, quyết tuyệt và không cam lòng.

Đang lúc sát khí tứ phía, khí phách vô địch, trong mảnh rừng tiếng đàn thản nhiên vang lên, lúc trầm lúc bổng, khi gấp khi nhàn.

Ý đàn ko ưu mỹ, vô cùng rách nát, mỗi một nốt nhạc đều tản ra sự nôn nóng, khủng hoảng, chán chường, phiền muội, giống như là phải chịu tội khi sống trên đời này.

Chỉ có cái chết mới có thể giải thoát được sự trói buộc của cái ác.

Trần Tiểu Cửu lúc này mặt tái nhợt, cảm thấy sự bất lực, trong đầu tràn ngập những hình ảnh quỷ dị chán đời.