Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 672: Khiêu khích một chút




Thạch Đầu Trù thấy Trần Tiểu Cửu trong lúc kích động, lỡ miệng đáp lời, trong lòng vô cùng vui sướng, vội vàng dùng sức nháy mắt với Ngô An, thúc giục y ném ra gánh nặng chí mạng.

Ngô An nhận được tín hiệu từ Thạch Đầu Trù, hung hăng vỗ lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trần công tử, cũng chỉ là nói mạnh miệng, cược lớn rồi, nhìn huynh chắc cũng không có gan này.

Trần Tiểu Cửu đang lúc cao hứng, vành tai đỏ bừng, cả người run rẩy:

- Xấu! Tên họ Ngô kia, ngươi nói cược cái gì? Ta theo đến cùng.

Hắn vừa tức giận, đến hai chữ "công tử" cũng nuốt mất rồi.

Ngô An chỉ vào Trần Tiểu Cửu, cất cao giọng nói:

- Ta dùng sòng bạc Như Ý của Thạch công tử làm tiền đặt cược, huynh dùng thủy vận của huynh làm tiền đặt cược, chúng ta một ván phân thắng bại, huynh có dám không?

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người rồi…

Tiền cược này cũng quá lớn rồi chăng? Đâu phải là đánh bạc? Rõ ràng là đang liều mạng mà?

Đôi mắt của Thạch Đầu Trù không hề chớp mà gắt gao nhìn Trần Tiểu Cửu, tên này gian trá xảo quyệt, không thể không đề phòng, y muốn thông qua phản ứng và sắc mặt của Trần Tiểu Cửu để quyết định diễn biến của sự tình.

Ngàn vạn lần không thể rơi vào cạm bẫy của tên tiểu tử này.

- Huynh… huynh nói cái gì?

Trần Tiểu Cửu ngây người ra, không kìm nổi mà lui về sau một bước, sắc mặt thay đổi có chút khó nhìn, cánh tay ở phía trong tay áo khẽ run rẩy, rất lâu qua đi, mới ngây ngô nói:

- Cược… cược lớn thế này ư?

Thạch Đầu Trù thấy bộ dạng này của Trần Tiểu Cửu mới xác định chắc chắn rằng Trần Tiểu Cửu không phải là cố ý bố trí cạm bẫy để cho y rơi vào, xem ra chiêu này của mình quả thật là đánh cho Trần Tiểu Cửu trở tay không kịp.

Y cũng vội vàng mở miệng khích tướng nói:

- Trần công tử làm việc trước giờ nhanh gọn dứt khoát, tuyệt đối không lùi bước, sao mà hôm nay lại lề mề lôi thôi thế này? Sức mạnh thừa thắng xông lên vừa nãy đi đâu rồi?

Ngô An cũng giận dữ hét lên:

- Mẹ nó, ai lùi về sau một bước, ai chính là đồ rùa rụt cổ, là thứ được chó mẹ nuôi lớn.

Tất cả mọi người đều sôi trào máu nóng, đám dân cờ bạc này đã bị khơi dậy vạn trượng hùng tâm rồi, vung tay hô to:

- Cược! Cược! Cược…

Sắc mặt của Trần Tiểu Cửu đỏ lên, hai cánh tay căng thẳng đến mức liên tục run lên, bị tiếng hô vang trời làm cho da đầu sởn gai góc, lại bắt gặp đôi mắt sắc bén của Thạch Đầu Trù, hắn đột nhiên hung hăng vỗ lên bàn, giận dữ hét:

- Cược thì cược! Sợ chết không phải là đàn ông, đến đây, chúng ta viết giấy ký tên, ai rụt cổ, ai chính là con rùa.

Trong lời nói của hắn có ý vô cùng oán hận.



Thạch Đầu Trù vui mừng quá đỗi, thằng nhãi này ngàn năm không ngã, lại bị mình một chiêu chế ngự, mẹ nó, thật là sảng khoái!

Ngô An thấy thế, vội vàng qua lấy giấy bút, viết xong văn thư, đóng dấu vân tay lên.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt oán hận nhìn một cái, nói với Thạch Đầu Trù:

- Nếu tiền cược đã là sòng bạc của Thạch công tử, Thạch công tử cũng nên đóng dấu tay mới phải, bằng không, ta cũng không đóng.

Thạch Đầu Trù vốn còn tưởng may mắn tránh được ải đóng dấu tay này, không nghĩ tới thằng nhãi Trần Tiểu Cửu đang trong cơn thịnh nộ vẫn cẩn thận thế này, lòng thầm nghĩ lần này mình nắm chắc phần thắng, còn có gì không dám đóng dấu tay chứ.

Cười lạnh một tiếng, đưa tay ra in dấu, dường như đã ăn chắc con cá to béo Trần Tiểu Cửu rồi.

Trần Tiểu Cửu vẫn không yên tâm, lại nói với đám dân cờ bạc đang vung tay hô hoán nói:

- Chư vị huynh đệ, mọi người tuyển ta mười người, in dấu tay, giúp ta cùng Ngô công tử, Thạch công tử trấn thủ.


Đám dân cờ bạc này mắt lóe ngàn sao, đã bị máu nóng làm cho kích động một cách khó hiểu, mười mấy người tranh nhau đóng dấu tay.

Cuối cùng mới đến lượt Trần Tiểu Cửu.

Phan Tường kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu lại, lo ngại nói:

- Tiểu Cửu, thủy vận không thể mất, đề phòng chuyện chẳng may, hay là đặt cược sòng bạc Phan thị này đi, dù sao nơi này cũng có phần của huynh.

Trần Tiểu Cửu hài lòng nhìn Phan Tường, nhỏ giọng nói:

- Những lời này của Phan huynh, đủ để chứng minh huynh và ta hiểu lòng nhau, là bằng hữu thật sự.

Hắn không do dự nữa, ấn dấu tay lên cả hai phần văn thư, một phần trả lại cho Ngô An, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngày mai, ngươi cứ ngoan ngoãn đến đây chịu chết đi.

Thạch Đầu Trù vội vàng chạy tới, tỉ mỉ xem văn thư lại một lần, lúc nhìn thấy chữ kí và dấu tay của Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt y tràn đầy vẻ bí hiểm, lộ ra thần sắc giống như cầu vồng sau cơn mưa, nhất thời, cảm giác thấy bến tàu ẩn chứa núi vàng kia dường như đã thật sự trở thành vật trong túi của mình rồi…

- Trần công tử thật có gan, phần thắng phần bại, ngày mai nhất định sẽ rõ!

Thạch Đầu Trù che giấu tâm trạng hưng phấn của mình, nho nhã hướng về phía mọi người mà chắp tay, sau đó lại vô cùng đắc ý mà rời đi.

Đám dân cờ bạc bị ván cược lớn như mạng người của Trần Tiểu Cửu và Ngô An làm cho kích động không ngừng, không còn tâm tư đánh bạc nho nhỏ cho vui nữa, người người đều tản đi, sòng bạc to lớn chỉ còn thưa thớt vài người bảo vệ và đầy tớ của Phan gia.

Phan Tường kinh ngạc nhìn vào phần văn thư kia, trong lòng lại không hiểu tự tin của Trần Tiểu Cửu từ đâu mà tới, nhưng hắn đối với Trần Tiểu Cửu đã khâm phục đến mức mù quáng rồi.

Cho dù Trần Tiểu Cửu xạo sự, nói bản thân hắn có thể đâm thủng trời, Phan Tường cũng sẽ vạn phần tin tưởng từ tận đáy lòng.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Trần Tiểu Cửu chắp tay sau lưng, thảnh thơi đi lên lầu, Phan Tường nói:

- Tiểu Cửu làm gì mà lên đó?


Trần Tiểu Cửu chỉ chỉ vào khuê phòng mà Y Đằng Tuyết Tử nghỉ ngơi, nhướng mày nháy mắt nói: Đọc Truyện Online Tại doctruyen.me

- Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lắng nghe tiếng đàn của Tuyết Tử tiểu thư, ngày mai nhất định sẽ có vận may bên người.

Đi được vài bước, lại khẩn trương quay đầu, dặn dò nói:

- Một lát Đan Nhi đuổi đến, huynh đừng có để lộ hành tung của ta.

Phan Tường tất nhiên biết Trần Tiểu Cửu và Y Đằng Tuyết Tử quan hệ không tầm thường, nhưng lại không biết hai người tiến triển đến mức độ nào rồi, có ngủ chung với nhau chưa?

Nhìn thấy Trần Tiểu Cửu lúc này đang chuyện khẩn trương trước mắt mà còn nhàn hạ thoải mái đi tán gái, bình tĩnh thế này, đưa mắt nhìn khắp Hàng Châu, có mấy người có thể sánh bằng? Ngay đến chính mình, so với Trần Tiểu Cửu, chẳng phải là cũng kém hơn một trăm lần sao?

Đồng thời trong lòng lại vạn phần vinh hạnh, may mà mình và Trần Tiểu Cửu là bằng hữu, nếu là kẻ thù mà nói, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Y Đằng Tuyết Tử giúp Trần Tiểu Cửu rót chén trà thơm, liền lả lướt ngồi xuống một bên, đôi mắt hàm chứa vẻ phong tình quyến rũ, nhìn chằm chằm vào hắn, khiến tên lãng tử Trần Tiểu Cửu thân từng trải trăm trận này cũng phải mặt đỏ tai hồng.

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt của Tuyết Tử tiểu thư, mà thèm thuồng nhìn lên thân hình mê người của nàng.

Nàng mặc bộ váy áo bó sát người màu tuyết trắng, thắt eo, cổ rộng, vòng eo thon cùng với chiếc mông tròn đã tạo thành đường cong cực kì duyên dáng, nếu ai không chảy ra máu mũi thì uổng là đàn ông.

Trong khuê phòng, Y Đằng Tuyết Tử không cố ý trang điểm, nàng để chân trần, đong đưa qua lại trước mặt Trần Tiểu Cửu.

Trên móng chân trắng muốt sáng bóng được tô phấn hoa màu hồng, mà đôi chân của nàng, bắp chân mềm mại mịn màng, nhìn vào trắng nõn, chói mắt, đoạt mất hồn phách của người ta.

Trần Tiểu Cửu nhìn đến có chút ngây người, trái tim hắn bay qua bay lại trong lòng ngực theo nhịp dao động của đôi chân ngọc, nơi bụng dâng lên một luồng khí nóng bỏng, lại không có chỗ nào để giải phóng.

- Tuyết Tử tiểu thư, nàng nhìn ta chằm chằm làm gì?

Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng không chịu nổi sự cố ý mê hoặc của Y Đằng Tuyết Tử, vội vàng tìm kiếm đề tài để chuyển dời tâm thần đi.

Y Đằng Tuyết Tử lườm hắn một cái, mang theo bảy phần vui vẻ, ba phần gắt gỏng nói:


- Ngươi cược thoải mái không? Nói lời ngon ngọt nhờ ta đến cổ động, nhưng tên vô lương tâm nhà ngươi, lại không thèm quan tâm đến ta, đến hai ngày rồi, không ngờ lại không hề chào hỏi ta một cái, uổng công ta đối xử tốt với ngươi như thế.

Ngôn ngữ mềm mại, hàm chứa nhu tình.

Trần Tiểu Cửu tuy rằng cảm thấy Y Đằng Tuyết Tử mê người, nhưng lại thấy giữa mình và Y Đằng Tuyết Tử vẫn còn rất "trong sáng", nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là có tồn tại "tình bạn" siêu tốt thôi.

Vậy mà Tuyết Tử tiểu thư lại nói ra những lời nhu tình mật ý này, giống như là nói chuyện với tình lang vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Trần Tiểu Cửu mỉm cười một cái, nói:

- Ta không phải là có cái đuôi nhỏ Đan Nhi sao? Mấy ngày nay bị nàng ấy giám sát rất chặt, không có nhàn hạ! Nàng xem, ta vừa thoát được cái đuôi nhỏ kia, liền vội vàng chạy tới, gặp gỡ Tuyết Tử tiểu thư, Tuyết Tử tiểu thư sao còn trách ta chứ?

- Hứ…

Y Đằng Tuyết Tử khuôn mặt đỏ lên, trong đôi mắt quyến rũ phát ra ánh sáng:


- Ngươi đến thăm ta, liên quan gì đến ả Đan Nhi không nói lý lẽ kia chứ? Nàng ta tương tư thích ngươi à? Nhưng không có quan hệ gì đến ta, giống như kẻ trộm đến thăm ta làm gì? Ai mà thèm cướp đàn ông của nàng ta?

Lan Lan, Không Không ở một bên nghe được, không khỏi cười đến cong cả người: Hai tiểu cô nương này đều nghe ra, trong lời của Tuyết Tử tiểu thư, sao lại thoang thoảng ý ghen tuông thế này?

Trần Tiểu Cửu cũng vội vàng uống trà, che giấu đi sự ngượng ngùng của mình.

Y Đằng Tuyết Tử bị Không Không, Lan Lan cười đến ngượng ngùng, trên khuôn mặt yêu kiều trắng nõn dâng vầng sáng mỏng manh màu hoa hồng, bàn tay ngọc ngà vỗ thật mạnh lên bàn, giận dữ nói:

- Hai tiểu cô nương này, khi không cười cái gì? Không biết quy tắc, còn không nhanh chóng trở về phòng thêu thùa đi?

Lan Lan, Không Không bị Tuyết Tử mắng vài câu, làm mặt quỷ với Tuyết Tử rồi mới vui cười mà trở về phòng của mình, trước lúc đi đóng cửa lại, Không Không lại bổ sung một câu:

- Tỷ muội chúng tôi đi đây, a tỷ, lần này không ai quấy rầy hai người nghỉ ngơi rồi…

Nha đầu chết tiệt, nghỉ ngơi cái gì?

Tuyết Tử u oán thở hổn hển, chiếc cổ trắng ửng đó như thấm máu, cúi đầu lại thấy Trần Tiểu Cửu mượn tay áo che giấu ý cười, trong lòng càng cảm thấy ngượng ngùng, thở phì phì đến ngồi bên cạnh Trần Tiểu Cửu, buồn bã nói:

- Bọn họ ức hiếp ta, ngươi cũng đang chê cười ta sao?

Trần Tiểu Cửu dùng sức một lúc lâu mới có thể ngăn ý cười lại, ngửi hương thơm mê người truyền đến từ khắp người Tuyết Tử, lại có chút mê luyến, tham lam hít mấy hơi mới nói:

- Trong lòng ta xem Tuyết Tử tiểu thư là người một nhà, sao lại dám chê cười nàng?

Người một nhà?

Trái tim của Y Đằng Tuyết Tử đập loạn xạ, không biết "người một nhà" này của Trần Tiểu Cửu là có ý gì? Là xem mình là tỷ tỷ, muội muội, hay là bằng hữu, hoặc là nữ nhân mà hắn ngưỡng mộ trong lòng?

Tất cả những khả năng đó đều tồn tại.

Nhưng nàng không mặt dày như Tiểu Đường muội muội, nắm lấy Trần Tiểu Cửu mà truy hỏi đến cùng, mà vẫn duy trì tác phong tao nhã kiêu ngạo, không theo đuổi nét dịu dàng không thể có được, đó mới là lựa chọn cụ thể nhất của nàng.

Cùng Trần Tiểu Cửu ở quá gần nhau, dường như cảm thấy hương vị trên người hắn đã ảnh hưởng đến nội tâm bối rối của chính mình, nàng cách xa hắn ra một chút, mới gắt giọng nói:

- Ngươi không có việc gì thì không lên gặp ta, mỗi lần tìm ta nói chuyện, vẫn luôn có mục đích không thể cho ai biết.

Trần Tiểu Cửu lại không chịu buông tha cho ý tứ của Tuyết Tử tiểu thư, càng đến gần nàng hơn một chút, bả vai như có như không cọ xát vào cánh tay nóng bỏng của Tuyết Tử, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mê người của nàng, mới buồn bã nói:

- Ta lại gặp chuyện khó xử rồi, ta với Ngô An đánh bạc, gần như định ra giấy sinh tử rồi, Tuyết Tử tiểu thư nhất định phải giúp ta đó.

- Giấy sinh tử?

Đôi mắt quyến rũ khẽ giật, liếc Trần Tiểu Cửu một cái, u oán nói:

- Ta cũng không biết đánh bạc, sao mà giúp ngươi?