Từ trong mái tóc truyền tới từng trận mùi hương, lay động theo đầu, nhẹ nhàng vòng quanh quần hắn, khẽ đụng chạm, khiến hơi thở của Trần Tiểu Cửu có chút nhũng loạn.
Lúc này, cảnh này, đổi lại là bất kỳ một người đàn ông nào, e là cũng không thể thờ ơ được.
Trần Tiểu Cửu mơ hồ cảm thấy sự thay đổi dưới thân mình, đến mức khó chịu, nhẹ nhàng giật mình, nhẹ nhàng tìm một không gian hợp lý, ngượng ngùng cười nói:
- Tuyết Tử tiểu thư , nàng đừng như vậy, ta…ta hơi không thoải mái.
- Trúng độc, sao có thể thoải mái?
Y Đằng Tuyết Tử rõ ràng hiểu lầm ý trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, ghé mắt nhìn, phát hiện phía dưới của Trần Tiểu Cửu một lều trại mới được dựng lên.
Trong phút chốc, nàng dừng một chút, mặt đỏ lên, cũng hiểu ý thật sự trong lời nói của Trần Tiểu Cửu.
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, gắt giọng:
- Ngươi tưởng ta muốn thế này sao? Còn không phải là kiểm tra vết thương cho ngươi sao? Ta không thể thoải mái chút, muốn hành động xấu xa như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của Y Đằng Tuyết Tử, mái tóc có chút rối, che lấp đi cái lỗ tai, kiều mỵ giống như một đóa hồng diễm lệ.
Đặc biệt là cái miệng anh đào kia, dung mạo hồng nhuận, thật muốn sát lại, hung hăng hôn một cái.
Nhìn ra ngoài một hồi, càng thấy mê người.
Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại, thở phào một cái, nỉ non nói:
- Tuyết Tử tiểu thư , nàng không biết nàng mê người biết bao, đừng nói là ta, ngay cả Phật Tổ hạ phàm, e là cũng không cưỡng lại nổi sự thẹn thùng quyến rũ của nàng .
- Người còn không đứng đắn như vậy.
Y Đằng Tuyết Tử đỏ mặt, tay véo hắn một cái, nghe tiếng kêu của Trần Tiểu Cửu, mới gắt giọng:
- Ta dập lửa cho ngươi.
Sau khi véo xong, mới cảm thấy cái chỗ mình vừa véo, có lẽ là chưa đủ, cái đồ vật kia của Trần Tiểu Cửu lại có ý ngẩng đầu.
Y Đằng Tuyết Tử tuy tức giận, trong lòng lại có sự kiêu ngạo thản nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Trần Tiểu Cửu, như lầm bầm nói:
- Ta tưởng, ngươi không có cảm giác gì với ta…
- Hả?
Trần Tiểu Cửu chỉ say mê trong sự vuốt ve dịu dàng của Y Đằng Tuyết Tử, không nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của nàng.
- Hả cái gì? Mau thu lại ý nghĩ của ngươi.
Y Đằng Tuyết Tử lườm hắn, dịu dàng nói:
- Có lẽ ngươi thật là yêu quái, phong châm của Ma Vương không có tác dụng với ngươi, nhưng, phong châm này lại phải rút ra, cắm trên người ngươi, thời gian lâu, sẽ không có gì tốt đẹp.
Trần Tiểu Cửu có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Y Đằng Tuyết Tử, trong lòng ấm áp vô cùng, nhìn thoáng qua miệng vết thương, mới nói:
- Vậy để tự ta làm đi, phải làm thế nào, nàng nói với ta là được.
- Người tự mình làm sao được? Đại nam nhân, còn có thể làm việc tỉ mỉ vậy sao?
Y Đằng Tuyết Tử cắn môi, khuôn mặt mang theo vẻ u oán.
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ bé trắng nõn của Y Đằng Tuyết Tử, ngượng ngùng cười nói:
- Ta không phải sợ nàng khó xử sao?
- Khó xử cái gì?
Y Đằng Tuyết Tử hai mắt vụt sáng lên, bỡn cợt nhìn hắn
Trần Tiểu Cửu mới không yếu thế, chăm chú nhìn nàng, cười xấu xa nói:
- Nàng hiểu rõ ta đang nói cái gì mà? Nếu nhớ không cẩn thận, ta sẽ ăn thịt nàng luôn đấy.
Y Đằng Tuyết Tử không ngờ Trần Tiểu Cửu lại khiêu khích nàng lộ liễu như vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng, cúi đầu thở dốc, nhìn chằm chằm vào cái lều nhỏ kia, khoa tay múa chân cái kéo trong tay, cười xấu xa nói:
- Ngươi dám dính vào, ta liền dính lại, xem chúng ta ai sợ ai? Nguồn:
Trần Tiểu Cửu đương nhiên nhận thức được: Cô nàng này giết người như ngóe, việc cắt đi bảo bối của hắn, chỉ là giơ tay chém xuống, rất đơn giản, nàng thật có thể làm ra.
Hắn chịu thua, khẽ mỉm cười, uyển chuyển nói:
- Đùa với Tuyết Tử tiểu thư vài câu, thấy thoải mái hơn, ngay cả vết thương cũng không đau nữa.
- Ba hoa.
Y Đằng Tuyết Tử nhìn thấy sự quẫn bách của Trần Tiểu Cửu, thổi phù một cái, trong ánh mắt lộ ra ánh hào quang bỡn cợt, không thấy có sự tức giận, rõ ràng là rất vui.
Nàng đẩy Trần Tiểu Cửu vào trong , để nàng có chút không gian, dặn nói:
- Ta lát nữa hút phong châm ra giúp ngươi, ngươi không được lo lắng, cũng không cần nhúc nhích, biết chưa?
- Hút ra?
Trần Tiểu Cửu không rõ hỏi lại:
- Hút thế nào?
Y Đằng Tuyết Tử đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Quan tâm nhiều vậy làm gì? Chỉ cần ngươi không được nghĩ ngợi lung tung, bằng không…sẽ phải chịu tội.
Nghĩ ngợi lung tung?
Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại, nằm trên giường, cân nhắc lời nói của Y Đằng Tuyết Tử, cảm giác tư thế chuyển mình của Y Đằng Tuyết Tử, dường như ngang trên đùi.
Lẳng lặng chờ đợi một lát, liền cảm thấy hai tay của Y Đằng Tuyết Tử dịu dàng vuốt ve, mang theo nội lực, khiến đùi hắn phát nhiệt, ngứa ngáy! Ngừng một chút liền cảm thấy một miếng thịt mềm mại, dịu dàng khóa vết thương lại.
Vừa hút, vừa liếm.
Trái tim Trần Tiểu Cửu như nhảy ra ngoài, cái tư vị đục khoét này, chua chua, cay cay, giống như là có luồng điện mỏng manh lủi vào trong lòng hắn, cơ thể không khỏi run lên.
- Đừng lộn xộn.
Trong khoảng không hắn đang bay lên trời, lại truyền tới tiếng hờn dỗi của Y Đằng Tuyết Tử.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu thấy tò mò không biết Y Đằng Tuyết Tử đang làm gì, sao có thể khiến mình thoải mái như vậy, dùng cánh tay nâng người lên, nhìn một cái, cảnh tượng xa hoa trước mặt, khiến hắn suýt nữa phun ra máu vui sướng.
Y Đằng Tuyết Tử đang quỳ bên cạnh đùi của Trần Tiểu Cửu, vòng eo vùi xuống rất sâu, cái mông tròn vo giơ cao lên, lay động theo đầu, tả hữu đong đưa, tản ra hơi thở mê người.
Một mái tóc đen buông xuống, che đây hai má xinh đẹp của Y Đằng Tuyết Tử.
Tuy nhiên, cho dù Trần Tiểu Cửu không nhìn thấy Y Đằng Tuyết Tử đang làm gì, dựa vào sự đong đưa của mông nàng, đầu khẽ lay động, lại thêm trên đùi lại truyền tới cảm giác sảng khoái, cũng có thể đoán được cô nàng này dang dùng miệng để trị thương cho mình, muốn hút phong châm ra khỏi đùi.
Tuyết Tử tiểu thư , nàng thật không tiếc à.
Trần Tiểu Cửu rất cảm động và vui sướng, trong lòng dục niệm cháy lên, mỹ cảnh mê người trước mắt khiến hắn say mê, không kìm nổi muốn sờ lên một cái, ừ. …chỉ là một cái sờ thuần khiết là dược rồi.
Trong lòng vô cùng do dự, bàn tay lại duỗi ra.
Chợt chỗ đùi truyền đến một cảm giác đau lành lạnh, Trần Tiểu Cửu khẽ kêu một tiếng, trong lòng lại như cơn đói khát lên tới đỉnh điểm, bị áp chế xuống.
Đã thấy Y Đằng Tuyết Tử ngẩn đầu lên, đôi môi đỏ tươi, cắn một cây phong châm, thấy Trần Tiểu Cửu đang kinh ngạc nhìn nàng, trên mặt hơi thẹn thùng, ngậm châm trèo lên, dừng lại trước mặt Trần Tiểu Cửu, u oán nói:
- Không phải bảo ngươi nằm xuống, không được nhìn sao? Sao không nghe lời ta thế?
Trần Tiểu Cửu không trả lời, Y Đằng Tuyết Tử lại nói:
- Đây chính là cây phong châm đâm vào đùi ngươi, rất dài, thật dọa người.
Trần Tiểu Cửu chỉ liếc mắt nhìn phong châm một cái, lại tập trung vào trên người Y Đằng Tuyết Tử, đầu khẽ nâng lên, khiến Trần Tiểu Cửu có thể nhìn rõ tư thế quyến rũ đang quỳ trước người hắn.
Nhìn theo hai má dịu dàng xuống dưới, trong cái xoay người vô cùng duyên dáng, bộ ngực sữa ép xuống đất, ép vào quần áo, dường như thể hai trái đu đủ nặng trĩu.
Trần Tiểu Cửu thật sự hoài nghi, nút thắt của sự yếu đuối đó sẽ được mở ra, lộ ra một màu trắng kinh người.
Bộ ngực hoàn mỹ, rất lớn, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Trần Tiểu Cửu.
Y Đằng Tuyết Tử dường như không chú ý tới ánh mắt tham lam của Trần Tiểu Cửu, dựa mình cao hơn chút, nhẹ nhàng đưa cây phong châm kia cho hắn xem, sợ nói:
- Ngươi thật là người kỳ quái, nếu ta bị phong châm chui vào đùi, sẽ rất đau đớn.
Khoảng cách rất gần, hương khí thản nhiên, khiến Trần Tiểu Cửu không khống chế được mình liền thở dốc.
Quần áo dường như không chịu nổi sức nặng của "trái đu đủ", áo khoác bị rơi ra ngoài , lộ ra hai bầu vú được bao bọc trong một chiếc áo ngực màu hồng, làn da trắng muốt lay động trước mặt Trần Tiểu Cửu, gần như muốn bày ra.
Cho dù ánh nến mờ ảo, mùi hương này, khoảng cách này, làn da trắng mịn kia, còn có mùi hương nhè nhẹ, đều khiến tim đập thình thịch.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cảm thấy Tuyết Tử tiểu thư như khiêu khích mình, muốn dụ dỗ mình mắc câu, sau đó lại nhân cơ hội, lấy kéo cắt cái kia, cái chân thứ ba kêu răng rắc.
Hắn quay đầu đi, khẽ ho khan một tiếng.
Y Đằng Tuyết Tử thấy hai má Trần Tiểu Cửu đỏ lên, cúi đầu nhìn xuống, mới thấy bộ ngực của mình lộ ra phân nửa, ngay cả mình nhìn cũng thấy hơi thích.
Nàng trừng mắt liếc Trần Tiểu Cửu một cái, cũng không cố ý bày ra thái độ khiêu khích để dụ dỗ hắn.
Nắm chặt quần áo, che bộ ngực đầy đặn đi, phun ra phong châm, nhẹ nhàng xoa xoa hai má nóng bỏng, có chút khinh thường, gắt giọng nói:
- Ngươi sao lại có tính vòng vo vậy? Không chiếm đoạt tiện nghi của người khác, không phải tác phong hành sự của ngươi.
Trần Tiểu Cửu lén nhìn Y Đằng Tuyết Tử, bất đắc dĩ nhắm mắt, thở dài nói:
- Ta sao lại có tính tình vòng vo, ta là sợ nàng bị nhỡ tay.
- Đều là cớ, miệng nói không thành thật như vậy, cẩn thận ta đâm lại cây phong châm này, đau chết ngươi.
Y Đằng Tuyết Tử cười khanh khách, tràn đầy xuân tình.
- Nàng nỡ sao?
Trần Tiểu Cửu rầm rì nói.
- Sao không nỡ? ngươi không phải là gì của ta.
Lời này của Y Đằng Tuyết Tử vừa nói ra, lại cảm thấy có chút liều lĩnh, giống như xuân tâm của mình động lên, dường như mong ước giữa mình và hắn xảy ra chuyện gì.
Nàng trầm mặc một lúc, cũng không đấu khẩu với Trần Tiểu Cửu nữa, tiếp tục cúi xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ phong châm cho Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu không dám thử nghiệm cái sự đói khát khi nhìn thấy bộ ngực đầy đặn và cái mông vểnh cao của Y Đằng Tuyết Tử làm cho không chịu nổi, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh kiều diễm.
Lòng không cam, lại lén lút ngồi dậy, tham lam đánh giá dáng người xinh đẹp của Tuyết Tử tiểu thư .
Y Đằng Tuyết Tử cũng không so đo với Trần Tiểu Cửu, phong nhã hào hoa, thanh xuân mạo mỹ, đúng là tâm tư rất tốt, trong lòng đương nhiên cũng thích tiếp cận đần ông.
Bỏ qua tính cách của Trần Tiểu Cửu không nói, dung mạo phóng khoáng, vừa nhìn đã cảm nhận dược sự lựa chọn lý tưởng! Ánh mắt thâm thúy, nụ cười xấu xa, còn có lời nói khôi hài, không gian ba chiều hiện ra rất nhiều thứ.
Chỉ là thân phận chênh lệch, khiến nàng buộc mình không được nảy sinh hy vọng xa vời.
Lúc này, ánh sáng nến lóe ra, hương lượn lờ, trong khuê phòng đầy hương vị lãng mạn.
Y Đằng Tuyết Tử ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Trần Tiểu Cửu, trong lòng có chút hưng phấn.
Huống chi chính mình ghé vào đùi Trần Tiểu Cửu, cái miệng nhỏ nhắn gắn chặt trên vết thương ở đùi của hắn,
Tưởng tượng như vậy, cả người nóng lên, tâm can khẽ run rẩy.