Trần Tiểu Cửu tâm hoảng ý loạn xoay đầu, trong màn đêm mát mẻ máu tanh này, trong lòng như bốc lửa.
Y Đằng Tuyết Tử nhìn thấy quẫn cảnh của hắn mỉm cười nói:
- Không ngờ ngươi lại xấu hổ vậy? thật khó có được.
Cái này của Cửu ca không gọi là thẹn thùng, cái này gọi là kiêu ngạo! kiêu ngạo nàng hiểu không? Trần Tiểu Cửu muốn hỏi Y Đằng Tuyết Tử sao lại ở đây lúc nửa đêm, lại thấy năm người Anh Mộc sau khi sử dụng " cửu thiên thần chùy" phát hiện ra , cuối cùng cũng đuổi tới, có vài lời, không thể hỏi được ra.
Anh Mộc thở hổn hển, thấy Trần Tiểu Cửu và Y Đằng Tuyết Tử đang đứng cùng nhau, nói chuyện thân mật, trong lòng nghĩ lẽ nào hai người sớm đã ước hẹn rồi? Đêm hôm khuya khoắt, vụng trộm yêu đương dưới trăng?
Gã gãi tóc, ngượng ngùng cười, không dám lên gây ồn ào.
Trần Tiểu Cửu thấy được tâm tư của gã, thở phì phì gọi gã lại, truy vấn hỏi:
- Tình hình này phải điều tra rõ sao ?
- Không còn ai!.
Anh Mộc cười khổ:
- Tuy im ắng, khắp nơi đều là thi thể, chỉ sợ không còn người sống.
Y Đằng Tuyết Tử liếc mắt, Trần Tiểu Cửu hiểu ý, liền nói với Anh Mộc:
- Các ngươi về bến tàu trước đợi ở đó, đề phòng có người đánh lén, nhớ đấy. Nhất định phải thủ khẩu như bình, tất cả mọi việc đêm nay, không được phát sinh nữa, hiểu chưa?
Anh Mộc thấy Trần Tiểu Cửu nói rất nghiêm trọng, vội gật đầu, mang theo bốn người biến mất vào bóng đêm.
Trong không khí máu tanh, chỉ có hai người Trần Tiểu Cửu và Y Đằng Tuyết Tử, đứng rất gần nhau, Trần Tiểu Cửu mặt đầy nghi vấn hỏi:
- Tuyết Tử tiểu thư, sao nàng lại xuất hiện ở nơi này thế?
Y Đằng Tuyết Tử nhíu mi nói:
- Đám người này là người của Ma Vương, ta nghe nói phong thanh, vốn cho rằng bọn họ vốn muốn gây bất lợi cho ta, không ngờ lại cũng là kẻ địch Long Đại, điều này khiến ta suy nghĩ mãi mà không có lời giải đáp
Trần Tiểu Cửu cũng nhíu mày, mối thù giữa Long Đại và Ma Vương, bất luận thế nào cũng không liên hệ được với nhau.
Chẳng lẽ, bên trong còn có bí mật gì không thể cho ai biết sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn thoáng qua Y Đằng Tuyết Tử, cười nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, ta có chút sợ hãi, nàng đi vào cùng ta xem xét thế nào? Nếu có đồ đệ của Ma Vương thừa dịp giết ta, nàng hối cũng không kịp
Trong đôi mắt quyến rũ tràn đầy phong tình của Y Đằng Tuyết Tử liếc nhìn bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, bĩu môi nói:
- Nói đáng thương như vậy, ai có thể tin lời ngươi?
Lắc eo nhỏ, thoải mái tiến lên kéo cánh tay hắn, chạy vào phòng.
Lúc này, giết chóc đã ngừng, bóng đêm không một tiếng động.
Nhưng, khi Trần Tiểu Cửu bước lại vào cửa phòng, chợt nghe thấy một mùi máu tanh nồng nặc, như là rơi vào trong một hầm băng nhuộm đẫm máu tanh.
Đập vào mắt là sự u ám và vẻ lo lắng.
Y Đằng Tuyết Tử tuy giết người như ngóe, nhưng rút cục cũng chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, thân thể mềm mại run lên, không khỏi dựa vào vai Trần Tiểu Cửu, hận không thể được hắn ôm vào lòng mới có thể cảm thấy an toàn chút.
Trần Tiểu Cửu ban đêm có thể thấy mọi vật, bên trong là mấy chục cỗ thi thể, đều bị kiếm đâm vào ngực, có người thì bị đâm thủng cổ họng, có có người bị chém mất nửa người.
Một đám vẻ mặt dữ tợn, rõ ràng là vừa có một trận đánh nhau kịch liệt.
- Tiểu Cửu, ta ngươi kéo ta, ta hơi sợ…
Y Đằng Tuyết Tử mặt trắng bệch, thần sắc có chút u oán.
- Nàng là đại ma đầu giết người không chớp mắt, không ngờ cũng sợ sao? Ai tin chứ?
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa ôm lấy vòng eo của Y Đằng Tuyết Tử, thật ra là cảnh tượng đầm đìa máu tươi này, ai nhìn cũng đều thấy sợ , đều thấy ghê người, trong lòng theo đó cảm thấy khó chịu.
- Ngươi mới giết người như ngóe ấy.
Y Đằng Tuyết Tử nhíu mày, gắt giọng:
- Ta thật sự hơi sợ.
Hai người gắt gao dựa vào nhau, đi vào gần nội đường, mới thấy mùi máu tanh kia giảm bớt nhiều, trong phòng bài trí rất ngăn nắp, gần như không có dấu hiệu gì của một cuộc ẩu đả gay gắt.
Còn Long Đại thân mình mập mạp, dựa vào ghế gỗ, hai mắt mở to, trong con ngươi, như thoáng có chút hướng tả khuynh vẹo, chỗ cổ họng, có một cái đinh cắm chặt.
Long Đại đã chết như vậy?
Không đợi ta ra tay, đã bị Ma Vương giết chết rồi ?
Nhưng…giữa Ma Vương và Long Đại có quan hệ gì?
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ rất lâu vẫn không có lời giải, đi xung quang Long Đại một vòng nhìn một lượt.
Y Đằng Tuyết Tử kéo chặt tay Trần Tiểu Cửu, nhìn chằm chằm vào chiếc đinh cắm trên cổ họng của Long Đại, lạnh lùng nói:
- Cốt đinh này là ám khí độc môn của Ma Vương nhất phái, Long Đại chắc chắn là bị đồ đệ của Ma Vương giết chết.
Trần Tiểu Cửu bừng tỉnh không nghe thấy lời nói của Y Đằng Tuyết Tử, vẫn nhíu mi, nhìn xung quanh thi thể Long Đại.
Dần dần, hắn phát hiện chỗ quỷ dị trong thần thái của Long Đại.
Cái đinh nay rõ ràng là đâm từ phía trước mặt đâm tới, hơn nữa Long Đại biết rõ phương hướng của cây đinh, nhưng, trong thời khắc quan trọng như vậy, ánh mắt y sao lại nhìn sang bên trái chứ?
Chẳng lẽ…y không cần mạng nữa?
Lại nhìn thấy hai tay của Long Đại, cánh tay phải vô lực buông xuông không trung, cánh tay trái đặt trên ghế, ngón tay duỗi ra, loáng thoáng, cùng hướng với ánh nhìn của Long Đại,
Nguyên lý như vậy!
Trần Tiểu Cửu phát hiện ra một bí mật lớn, không khỏi hung hăng vỗ lên mặt bàn.
Y Đằng Tuyết Tử sợ đến mức giật mình, trên cổ tay trắng nõn, nổi lên một lớp da gà, thấp giọng giận dữ nói:
- Ngươi làm gì vậy? Giật bắn mình, người tốt cũng bị ngươi dọa chết…
Trần Tiểu Cửu không đếm xỉa tới tâm tư của nữ nhân, nhìn theo hướng Long Đại nhìn, lại thấy một bức tường đá, trên tường trống không.
Hắn đi tới bên tường, vỗ vài cái, không ngờ phát ra tiếng động, âm thanh như dội lại.
Y Đằng Tuyết Tử không hiểu gì, mắm môi, khinh thường nói:
- Ngươi đập tường làm gì? Ở đó có cơ quan sao?
Trần Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Tường đá này trống rỗng.
Hắn vận nội công, che kín toàn thân, hai tay dồn sức, một kình lực dời non lấp bể trào ra, trong nháy mắt phát huy tới cực hạn.
Oanh…
Tường đá ầm ầm sập xuống, lộ ra một căn phòng bí mật.
Bên trong ánh vàng lóng lánh, ánh sáng của châu báu lượn lờ, một cây vàng thỏi rực rỡ trước mắt, ước chừng có hơn nghìn cây.
Hóa ra là một quỹ đen...
Y Đằng Tuyết Tử dường như bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người, nàng loạng choạng nắm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, hạ giọng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi phát tài rồi.
Trần Tiểu Cửu lại không để ý tới vàng bạc châu báu, mà ánh mắt đặt ở một cái thùng đen ở góc tường. Hắn thử lấy cái thùng ra, nhìn xung quanh, muốn mở thùng ta, lại không được, trong lòng hơi sốt ruột.
Y Đằng Tuyết Tử một chưởng đánh cái thùng, âm thanh ong ong phát ra, thùng vẫn không hề bị tổn hại gì, bất động.
Nàng thở dài, lắc đầu nói:
- Cái thùng này rất chắc chắn, chúng ta không thể nào mở được.
Chắc chắn khác thường? Không mở được?
Trần Tiểu Cửu mỉm cười với cái thùng một cái, kéo Y Đằng Tuyết Tử sang một bên, lấy kiếm bên hông chém một cái, ảo hóa ra một cảnh tượng hoang mang trước mặt.
Y Đằng Tuyết Tử không hề chuẩn bị, ánh mắt quyến rũ không chịu nổi vàng sáng, vội vàng chúi đầu vào ngực Trần Tiểu Cửu.
Răng rắc…
Khí thế của Hiên Viên kiếm vô cùng sắc bén, chiếc thùng không chịu nổi một đao của nó, lên tiếng vỡ ra.
Y Đằng Tuyết Tử giãy ra khỏi cái ôm của Trần Tiểu Cửu, lại nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay hắn, trong ánh mắt quyến rũ nở rộ ra một sự kỳ dị vô cùng.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu thực sự rất chung tình với cái thùng, hoàn toàn đối lập với khối vàng bạc , có thể tùy sức tưởng tượng, trong cái thùng ô kim này, nhất định mang theo trân bảo có giá trị vô cùng lớn. Nguồn truyện: doctruyen.me
Nếu không, sao phải đựng trong một chiếc thùng rắn chắc như vậy?
Nhưng, nhìn vào bên trong cái thùng, không khỏi thất vọng: ở bên trong không có gì đáng quý, chỉ có mấy chục bức thư cũ.
Ai!
Đồ vật rách nát.
Những bức thư này, lẽ nào là thư tình Long Đại viết cho tình nhân?
Trần Tiểu Cửu thiếu hăng hái, lại quay đầu nhìn đống vàng ngất ngây.
Y Đằng Tuyết Tử dù sao cũng chỉ là môt cô gái, nên rất có "hứng thú" với những bức thư tình đó, nàng ngồi xổm xuống lấy ra một phong thư, trong miệng cằn nhằn nói:
- Tôn Khoa tự tay viết…
Tôn Khoa?
Không đợi Y Đằng Tuyết Tử đọc thêm, Trần Tiểu Cửu liền đoạt lấy bức thư trên tay nàng, nhìn lướt qua như gió, một lát sau, trong đôi mắt lộ ra sự kích động vô cùng.
Bảo bối! Bảo bối à.
Trần Tiểu Cửu quên sạch mọi thứ, khoa chân múa tay vui sướng, đột nhiên như phát điên, ôm lấy thân thể mềm mại của Y Đằng Tuyết Tử, khẽ lay, lên tiếng kêu:
- Không tưởng được! Thật không tưởng được. Ha ha.
Y Đằng Tuyết Tử bị Trần Tiểu Cửu điên cuồng ôm vào lòng, cảm nhận được sự ấm áp từ bên trong hắn phát ra, hơi thở của đàn ông, trong lòng không khỏi nhảy loạn, nhưng nàng biết mình là một cô gái, không nên bị đàn ông ôm như vậy.
Bản thân mình, bộ ngực mềm mại đều bị tên này ôm không kiêng nể gì, dính sát vào nhau, cảm giác kiều diễm này thấu tới tận xương tủy, cũng dần dần thấm vào lòng.
Cơ thể mềm mại của Y Đằng Tuyết Tử cứng lại, nóng rực, trên mặt đỏ ửng, hơi thở cũng nóng.
Trong đôi mắt quyến rũ tựa như sóng gợn, lông mi khẽ run lên, trong lòng cất giấu một chút hoảng sợ và kỳ vọng? Không giãy dụa? Giãy dụa? Không giãy dụa?
Suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu, cơ thể ngày càng nóng bỏng, lộ ra sự tê dại.
Cuối cùng, nàng quyết định giãy ra khỏi Trần Tiểu Cửu, đã thấy Trần Tiểu Cửu đẩy ra, vẻ mặt tò mò nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng dính vào ngực ta làm gì? Nàng lạnh sao? cảnh tối lửa tắt đèn, ta là người đứng đắn.
Y Đằng Tuyết Tử không khỏi chán nản.
Tiểu Cửu thối, ngươi có mặt mũi không vậy? Một cô gái xinh đẹp nào đó chủ động dính vào ngực ngươi, để ngươi vừa kéo vừa ôm, thì vừa hôn vừa gặm, ngươi rõ ràng là ăn cỏ xanh, lại giả bộ làm người tốt.
Y Đằng Tuyết Tử hung hăng lườm hắn, nói:
- Ta tuy là nghệ kỹ, nhưng cũng không phải là người để ngươi tùy ý khinh thường, sao lại đem lý do xấu xa đó đặt lên đầu ta, ôm ta một lần, ta có thể dựa vào ngươi sao?