Trần Tiểu Cửu đúng là không quan tâm mấy thứ thanh quy giới luật, hắn chỉ là một tiểu gia đinh thân phận hèn mọn, cho dù có làm mấy việc xấu xa, cũng hợp với thân phận của hắn, không sinh ra chênh lệch lớn.
Chung Việt và Diệp Ngâm Phong nhìn nhau cười, đều lộ ra vẻ mặt không gì diễn tả được hết, Chung Việt nói với Diệp Ngâm Phong:
- Diệp huynh, huynh xem nhất cử nhất động của tên tiểu gia đinh này có phải mang theo một bí ẩn hấp dẫn không? Hắn khiêu khích Hàn Thái như vậy, thân phận của Hàn Thái như thế, làm sao mà chịu được chứ!
Diệp Ngâm Phong cũng dở khóc dở cười, nhưng hắn quan sát sự việc luôn cao hơn Chung Việt một cấp độ, hắn vô cùng hiểu rõ động cơ của Trần Băng là muốn làm rối loạn tinh thần của đám người Lý Phách Thiên, nhất là muốn làm loạn tinh thần của Hàn Thái, khiến hắn tự bại dưới chính tay hắn.
Hắn bây giờ vẫn chưa thể xác định được đáp án giải thế cờ mà Trần Băng vội vàng đưa ra có chính xác không, nhưng cái này không quan trọng rồi, từ cái bài thơ tứ tuyệt tuyệt diệu mà Trần Băng châm chọc Hàn Thái vừa rồi, hắn đã có thể chắc chắn rằng tên tiểu gia đinh này là một đại tài.
Hắn là qúy công tử đến từ kinh thành, tiếng tăm của phụ thân hắn Diệp Các Lão truyền khắp Nam Bắc, không ai không biết, không ai không rõ, trong tất các đại sứ biên cương khắp nước không biết là có bao nhiêu người đều do ông ta đào tạo ra. Mà Diệp Ngâm Phong cũng hiển nhiên thành nhân vật được thơm lây.
Nhưng càng như vậy, Diệp Ngâm Phong làm việc rất nghiêm túc, hành động và lời nói của hắn luôn đi cùng với chính trị, đám bạn hữu của hắn ngày ngày đều nghiên cứu những nhân vật trong triều chính.
Mỗi khi nghĩ đến cái này, đầu hắn đều rất loạn, lần đi xa tới Hàng Châu này, không phải là bởi vì sự đấu đá nhau trong nhóm quyền quý ở kinh thành, thậm chí liên quan tới việc sắc lập Thái tử cũng bị đồn tháo huyên náo cả lên, mà hắn với thân phận là đại công tử của Diệp Các Lão, tự nhiên sẽ trở thành đối tượng hàng đầu để bọn quan lại lôi kéo.
Diệp Ngâm Phong tất nhiên là biết trong đó có sự hung hiểm, nếu không may, thì sẽ vấp ngã mà không thể nào ngóc đầu lên nổi, trong lúc bất đắc dĩ hắn phải chạy ra bên ngoài du ngoạn sơn thủy, rồi cùng với người bạn tri tâm như Chung Việt tám chuyện, để tâm trạng được thoải mái hơn.
Còn Trần Tiểu Cửu một bước chân có thể làm được một bài thơ, lại được so sánh là như chó ngáp phải ruồi với những bọn xấu xa ghê tởm trong triều đình kia, điều này cũng khiến Diệp Ngâm Phong phải phiền lòng, lúc này hắn lại có như có cùng cảnh ngộ với tên tiểu gia đinh này.
- Luộc đậu cháy cành đâu, đậu ở trong nồi khóc thét, vốn cùng sinh ra từ một giống, sao lại đối xử với nhau khác như vậy?
Trong lòng Diệp Ngâm Phong bỗng nhớ tới những vần thơ này, vẻ bất đắc dĩ mà lắc đầu, sự đấu đá lục đục ở triều đình, biên cương thì đang bị bại trận, quả thật không biết những đám bảo thủ này đang nghĩ gì nữa.
Nếu những trọng thần quan lớn trong triều đình nghe thấy được bài thơ bất hủ này, thì chắc phải xấu hổ lắm đây, chắc sẽ tìm một cái hố mà chui xuống thôi.
Chung Việt thấy Diệp Ngâm Phong lắc đầu thẫn thờ, không khỏi mỉm cười nói:
- Diệp huynh đang nghĩ tới bài thơ mà tên tiểu gia đinh mới làm đó sao? Ta đã nói trước rồi mà, tên tiểu gia đinh này không phải là người đơn giản đâu, ta nghĩ Diệp huynh cũng không phải là một người không chú ý quá mức tới tôn ti phàm phu tục tử, nếu huynh có ý, thì lát nữa chúng ta sẽ cùng nói chuyện với hắn.
- Ta cũng đang có ý vậy, không ngờ ta đến Hàng Châu là quá đúng rồi, không ngờ lại gặp một diệu nhân như vậy, không uổng chuyến đi này à.
Diệp Ngâm Phong mỉm cười nói, đôi mắt thì đang quan sát từng câu từng chữ trên bài thơ này.
Sự khiêu khích của Trần Băng khiến Hàn Thái run hết cả người, hắn chỉ là người chỉ biết đọc trên sách vở thôi, nên năng lực thì sẽ kém hơn rồi, những điều Trần Băng làm đã vượt qua phạm trù của một người xuyên việt đọc sách rồi, Hàn Thái chỉ biết ngẩn ngơ mà ngồi đó, một câu cũng không nói nên lời.
Thằng ranh Lý Phách Thiên tuy rằng càn rỡ lỗ mãng, nếu mà luận năng lực động thủ không biết mạnh mẽ hơn Hàn Thái bao nhiêu lần nữa, hắn ỷ vào có Long Đại ở đây, nên không có chút sợ hãi gì, vỗ mạnh xuống bàn chỉ vào Trần Băng nói:
- Cái thằng nhãi nhép khốn kiếp này, dám khoa trương như vậy sao, hôm nay ta không trị được ngươi thì ta không còn là Lý Phách Thiên nữa.
Chu Ngộ Năng là người không thể chịu được sự kiêu ngạo của Lý Phách Thiên, không phải chỉ biết giơ ngón tay cái lên đó sao? Như vậy thì có gì ghê gớm chứ. Tuy từ trước tới đi đâu cũng chỉ có mỗi tên Tiểu lục tử thôi, nhưng đã làm gì thì cũng dám chịu.
Nam nhi đại trượng phu, có gì mà phải sợ ai chứ?
Hắn nói với Lý Phách Thiên:
- Cái thằng nhãi này, cũng chỉ biết ỷ thế ức hiếp người khác, ức hiếp huynh đệ của ta làm gì hả? Những vết thương lần trước đã quên rồi sao? Nếu có bản lĩnh thì mình ngươi qua đây, hai chúng ta cùng chiến để xem ta có đánh cho ngươi không còn cái răng mà ăn cơm không nào.
Nói xong rồi vén tay áo lên, rồi lại quay đầu dặn dò Trần Băng:
- Tiểu Cửu, ngươi là người đọc sách, tránh xa một chút, những chuyện lưu manh du côn này, cứ để ta tiếp cho.
Cái tên nhãi này, quả nhiên cũng biết lấy lòng cao thủ đấy chứ, câu này nói ra khiến Trần Băng vô cùng ấm lòng, suýt chút nữa thì mướt đẫm lệ.
Lý Phách Thiên nháy mắt cho Long Đại, sau đó như hổ đói vồ tới Chu Ngộ Năng, trong lòng hắn biết rõ ràng rằng, giơ ngón tay giữa lên thực ra cũng chẳng có gì, hắn muốn dựa vào sự khiêu khích này để có cơ hội đánh cho tên Chu Ngộ Năng này như một con heo thừa sống thiếu chết, đỡ phải nhìn thấy hắn lải nhải ở đây, làm hỏng việc đại sự của mình.
Long Đại ra lệnh, hơn hai mươi tên thủ hạ của hắn nhanh chóng lao lên.
Trần Băng cười lạnh lùng một tiếng, rồi lấy chiếc côn điện cầm trên tay, vận sức chờ phát động rồi nói:
- Long Đại, ngươi vẫn còn tâm trạng ở đây vẽ đường cho hươu chạy nữa sao, ở nhà ngươi xảy ra chuyện gì ngươi cũng không biết sao?
Câu hỏi này khiến Long Đại ngẩn cả người vô cùng sửng sốt, thấy bộ dạng không có chút đáng sợ gì của Trần Băng, trong lòng cũng có chút do dự, hắn không phải là loại người lỗ mãng, vừa nãy thuộc hạ của hắn dường như có việc gấp gì muốn bẩm báo với hắn, nhưng hắn đang vui vẻ ở đây, quả thật không muốn bị quấy rầy, nên đã đuổi bọn chúng đi.
Bây giờ hắn nghĩ lại thấy có gì không hay cho lắm, vẫy tay kêu tên thuộc hạ vừa tới bẩm báo với hắn tới để hỏi.
Tên thuộc hạ kia vội vàng chạy tới, rồi ghé sát tai Long Đại nói to nhỏ điều gì vậy.
Vẻ mặt Long Đại từ đen biến thành trắng bệch rồi dần dần trở nên xanh xao rồi lại chuyển sang màu xanh lục, trong chốc lát vỗ mạnh một cái xuống đùi, mắt trợn trừng lên rồi kêu lên một tiếng:
- Tên củi khô, ta sẽ giết cả nhà ngươi.
- Các huynh đệ, mẹ kiếp còn ngẩn người ra đó làm gì nữa? Đi theo ta, xem tên chó Củi khô kia đang ẩn náu ở đâu nào?
Long Đại cũng chẳng thèm đứng đây để làm cọc cho Lý Phách Thiên nữa, dẫn theo đám huynh đệ vội vàng đi tìm tên Củi khô để tính sổ.
Những vị công tử ở đây chẳng hiểu mô tê gì cả mà nhìn theo bọn Long Đại rời đi, trong lòng mơ hồ chẳng biết gì, tên tiểu gia đinh kia không biết đã dùng thủ đoạn nào đối phó với tên Long Đại kia, không ngờ khiến Long Đại phải vội vàng chạy đi như vậy, ngay cả Lý Phách Thiên cũng chẳng thèm quan tâm nữa rồi.
Ông chủ của Túy Hương Lầu là Phan An đang ngồi trong phòng khác, đang thấy những màn kịch mình dự đoán rất theo ý mình nên đang rất hứng khởi, hắn đã sớm dự đoán được Long Đại sẽ có một trận quyết đấu, do vậy đã bố trí trước rất nhiều cao thủ, một khi xảy ra xung đột sẽ tới khống chế lại ngay.
Mắt thấy Long Đại động thủ, hắn cười lạnh lùng một tiếng, đang định xuất thủ, nhưng không thể tin nổi Long Đại lại dẫn theo đám đàn em vội vàng chạy ra khỏi Túy Hương Lầu.
Điều này quả thật khiến hắn không thể nào tin nổi, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, trong lòng cũng có chút ảo não khi biết mình đã dự đoán sai. Mắt thất Lý Phách Thiên và Chu Ngộ Năng đánh nhau, cũng biết hai tên mập này có đánh nữa thì cũng chẳng thể xảy ra chuyện lớn nào cả, hơn nữa hai vị phú hào công tử đánh nhau ở Túy Hương Lầu càng khiến danh tiếng của Túy Hương Lầu tăng thêm mà thôi. Text được lấy tại
Đầu óc hắn rất linh hoạt, rất coi trọng hiệu ứng của quảng cáo, đúng là thiên tài trong kinh doanh, là một cao thủ biết cách PG.
Hắn ý thức được rằng, hoàn toàn có thể dựa vào cơ hội hai đại hào phú công tử đánh nhau này bóp méo rằng vì muốn tranh chấp Hồng Hạnh cô nương của Túy Hương Lầu mà động thủ, nếu như vậy, thì thân phận của Hồng Hạnh cô nương sẽ càng có giá mà thôi, Túy Hương Lầu cũng theo đó mà đội giá lên theo.
Hắn hi hí lạnh lùng cười một tiếng, liền ngoảnh mặt làm ngơ, không chút để ý tới.
Lý Phách Thiên vốn dựa vào uy phong của Long Đại để trị Chu Ngộ Năng, không ngờ gần tới lúc đó, cái tên tiểu tử Long Đại lại thay đổi, đem theo đám thuộc hạ chạy mất, lần này khiến Lý Phách Thiên tức muốn ứ máu ra, giậm chân chửi lớn:
- Long Đại cái tên ăn cháo đá bát, ngươi chạy cái gì vậy? Ngươi quay lại ngay cho ta.
Bây giờ Long Đại gì còn chút tâm trạng nào quan tâm tới hắn, sớm đã chạy xa mất rồi, nhưng tuy rằng Long Đại không để ý tới hắn, nhưng Chu Ngộ Năng sẽ không bao giờ buông tha cho hắn, lợi dụng lúc hắn đang sững sờ ra đó hắn giơ nắm đấu lên ra sức đám vào mắt Lý Phách Thiên, hắn lập tức ôm lấy mắt ngồi xổm xuống, mồm thì không ngừng oán trách:
- Long Đại, ngươi... ngươi là tên không biết nghĩa khí... ngươi... ngươi quay lại đây ngay cho ta.
Có người vui mừng có người ưu, sự thay đổi này khiến Lý Phách Thiên không kịp trở tay, điều này khiến Chu Ngộ Năng vô cùng vui mừng.
Tuy vừa nãy Chu Ngộ Năng biết rõ rằng Long Đại đang ở đây, nếu động thủ sẽ bị thiệt thòi, nhưng trong lúc này, hắn cũng không thể do dự, không thể lùi bước, rồi dựa vào cái bản lĩnh vốn có của mình mà xông lên gánh vác vụ này, quyết không để người khác đứng sau lưng nói này nói nọ, nó hắn nhát gan, không dám sống chết với người khác. Cái anh hùng này hắn không làm không được, tuy rằng bi tráng những cũng không oán không hận gì.
Tâm tình này hắn hoàn toàn khác với những loại con ông cháu cha như Lý Phách Thiên và đám người khác, cũng là điều đáng yêu nhất là điều đáng để trân trọng nhất.
Nhưng không ngờ trong lúc mấu chốt nhất, cái tên Long Đại này lại vội vàng chạy đi mất, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Chu Ngộ Năng, không có uy thế của Long Đại nữa, Chu Ngộ Năng trở nên mạnh mẽ hơn có đủ sức mạnh để chiến với tên Lý Phách Thiên kia.
Tiểu lục tử cũng đứng một bên hô to để cổ vũ cho công tử nhà mình.
Những cô nàng vừa nãy còn ngồi ưỡn ẹo bên Lý Phách Thiên và đám người kia, khi thấy xảy ra đánh nhau, máu mê là chạy toán loạn cả lên.
Trần Băng giả bộ muốn lên để hỗ trợ, những cú đấm đá sung sướng của Chu Ngộ Năng, từng cú đấm trong lòng như xả được cục tức, không có chút lương tay gì.
Hắn vội ngăn Tiểu Cửu lại, vẻ chính nghĩa nói:
- Người trong giang hồ cần phải đạo nghĩa, ngươi đừng nhúng tay vào, để mình ta chiến với hắn là đủ rồi.
Trần Băng nghe vậy rất vui mừng, giang hồ cần phải đạo nghĩa cái đít gì chứ, ngươi gặp may nên vẻ tinh vi.
Hàn Thái và một tên văn nhân khác thì nhát gan hơn chuột nhắt, giống như những con kiếm bò trên chảo nóng vậy, cũng không dám lên trên để trợ giúp, chỉ có cái miệng là không ngừng kêu lên:
- Anh hùng nhẹ tay, anh hùng nhẹ tay.
Bản thân Chung Việt đối với vẻ kiêu ngạo hung hăng của thằng nhãi Lý Phách Thiên này thấy rất phản cảm, cộng thêm Lý Phách Thiên lại là rắn chuột một ổ với Tôn Kiến, là kẻ địch trên chính trị, hắn không vỗ tay tỏ ý vui mừng cũng đã là nể tình rồi, đương nhiên sẽ không ngăn cản hành động ngang ngược của Chu Ngô Năng.
Tôn Kiến nhìn vậy, cảm thấy nóng ruột, có ý định muốn lên trên ngăn lại, nhưng lại sợ máu me thế kia làm bẩn hết quần áo mồi của mình, thì lát nữa làm sao mà ngâm thơ làm phú với Hồng Hạnh cô nương được chứ, nếu có chút máu me dính vào thì chẳng phải có chút khiếm nhã sao.
Hắn đang vẻ do dự, Lý Phách Thiên lại bị đánh cho mấy cái sưng vù mắt lên.
Phan An đang ngồi trong phòng thấy tình hình cũng đã ổn ổn rồi, những câu chuyện được thêu dệt hay như vậy mà truyền ra ngoài thì đúng là Túy Hương Lầu lại bước lên một tầm cao mới rồi, nên hắn vẫy tay dặn dò thuộc hạ tới ngăn hai người họ lại.
Tên nhãi Chu Ngộ Năng này thấy cơ hội ngàn vàng nên càng đánh càng hăng, mấy tên cao thủ của Túy Hương Lầu cố gắng hết sức lôi hắn ra mà cũng không thể lôi được, đang lúc giao tranh vậy, một giọng nói thanh thót vang lên:
- Các vị công tử, Hồng Hạnh cô nương muốn các vị bình tĩnh lại, đáp án đã có rồi, mong các vị công tử chú ý nghe cho kỹ.
Chu Ngộ Năng nghe thấy giọng này, lập tức ngừng ngay sự công kích với Lý Phách Thiên, quay đầu lại, lau những vết máu tươi trên đầu, hố hốc miệng, thở hổn hển cười ngây ngô nói:
- Hồng Hạnh cô nương muốn ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó, Hồng Hạnh cô nương đã bảo ta tha cho tên khốn này thì ta sẽ tha cho hắn, nhưng tuyệt đối không được làm mất hứng Hồng Hạnh cô nương được.
Mọi người nghe thấy những lời nịnh hót của Chu Ngộ Năng, trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh.