- Ta là không kìm nổi.
Trần Tiểu Cửu tuyệt không thể ướt át, bàn tay xuyên qua sự phòng tuyến của Đan Nhi, ôm chặt thân thể của nàng vào lòng.
- Sao ngươi lại vậy? Không kìm nổi thì có thể chà đạp ta sao? Không sợ ta đánh ngươi ?
Hai ngực của Đan Nhi bị tình lang đè xuống gắt gao đã biến đổi hình dạng, một thứ mê hoặc người lấp ló nơi cổ áo, lúc này toàn thân nàng nóng như lửa, xao động bất an, từ đáy lòng truyền tới một khát vọng da thịt, trong miệng phả ra hơi thở nóng bỏng, dường như còn cấp bách hơn cả Trần Tiểu Cửu:
- Tên phóng đãng mặt dày.
Trong bóng đêm, tiếng cười từ xa xa truyền đến như có như không, dường như đang hướng về phía bọn họ, Đan Nhi vội vàng bắt lấy bàn tay đang tạo ra sự hoan lạc không thể kiềm chế, sẵng giọng:
- Mau buông ta ra, cũng không sợ người ta tiến vào sao?
- Không thể, cảnh tối lửa tắt đèn, ai có thể vào chứ?
Một mảnh tối đen trong phòng, nhưng lại không ngăn được ánh mắt nóng bỏng của Trần Tiểu Cửu, Đan Nhi đang trong lòng oan trách ngượng ngùng, cơ thể mềm mại, mùi hương kiều diễm, đều khiến hắn say mê, lúc này nếu không ăn được Đan Nhi, thì đúng là trời đất không dung! Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Đan Nhi lên, giọng nói vô cùng trìu mến ghé vào tai Đan Nhi:
- Cùng ta đi! Tiểu Cửu mặc cho nàng đánh cả đời.
- Đồ tồi.
Đan Nhi muốn phát ra uy phong của tiểu hổ, toàn thân lại vô lực, cuối cùng một lớp cửa sổ bị mở ra, trong lòng bàng hoàng, có niềm vui không nói lên lời, mặc cho tay Tiểu Cửu đang nhẹ nhàng sờ trên mặt:
- Cùng ngươi? Song Nhi làm thế nào? Ta không có mặt dày tranh giành chồng với muội muội.
Cứ mờ ám ôm như vậy, tình ý sáng tỏ, Đan Nhi cũng không cần che dấu, quyết tâm, nói ra lời khó xử tự đáy lòng.
- Nàng này thật ngốc. Chỉ cần nàng và Song Nhi cùng với ta, hai tỉ muội không phải là có thể cả đời ở gần nhau sao? Song Nhi sẽ vô cùng vui mừng.
Trần Tiểu Cửu thiện ý, hai tay vờn quanh eo nàng, khiến cho cơ thể đang nóng lên dán chặt vào ngực mình, để thể hội được sự mỹ cảm mềm mại, cái miệng kiếm tìm đôi môi xuân hồng của nàng mà hôn lên.
Đan Nhi bất luận là trên người, hay là trong tim đều động tình với Trần Tiểu Cửu, đặc biệt là trên người, bị Trần Tiểu Cửu sờ loạn, giống như một ngọn lửa, vô cùng bức thiết cần được dập tắt, Trần Tiểu Cửu hôn sâu, nàng chống cự, trốn tránh một chút, nhưng sau đó lại bị miệng rộng tham lam của hắn bắt được.
- Ui đừng.
Đối diện với tình lang đầy mộng mị, Đan Nhi nhắm chặt mắt, đợi cho hơi thở nóng bỏng bổ nhào vào miệng, đôi môi mềm nhũn, dán vào môi mình, trên người truyền đến từng trận run rẩy, bóng tối đã che dấu được sự hoảng loạn của nàng, nàng cố lấy dũng khí, không dám biểu hiện ra sự dịu dàng.
Nàng chưa từng trải qua tình yêu nam nữ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không biết tiếp theo nên làm thế nào? Làm sao đón nhận tình lang, chỉ theo bản năng ôm lấy Trần Tiểu Cửu, ngượng ngùng hưởng thụ sự dịu dàng của hắn.
Trần Tiểu Cửu lại ôm Đan Nhi lần nữa, để nàng tách hai chân, ngồi lên chân đối diện với mình.
Lúc này thời tiết nóng bức, Đan Nhi toàn thân võ sĩ phục tuy che hết da thịt, nhưng lại cực mỏng, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần mỏng, như vậy mà dám ngồi trên người, lập tức có thể cảm nhận dược sự ấm áp của đối phương truyền sang, cảm xúc dâng lên trong lòng, khiến người như lên chín tầng mây.
Tiểu Cửu nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, lộ ra cơ thịt rắn chắc, giơ tay muốn tháo bỏ quần áo của nàng.
- Ngươi ngươi không được cởi quần áo của ta. Như vậy như vậy là được rồi.
Đan Nhi nhắm mắt chống cự.
Trần Tiểu Cửu cười, cũng không cưỡng ép nàng, một tay nâng hàm dưới của Đan Nhi, một tay ôm lưng nàng, không để nàng ngượng ngùng mà giãy ra, hôn vào môi nàng, từ trong miệng chiếc lưỡi đưa ra giống như một con rắn, không cần tốn nhiều sức, đã mở được hàm cuốn lấy đầu lưỡi trắng mịn của nàng.
Đan Nhi đâu chịu nổi sự chơi đùa như vậy? Trái tim lo sợ, đầu choáng váng, tê dại, toàn thân lan tràn nóng rực như lửa, chân không kìm nổi co lại, nếu không phải Trần Tiểu Cửu gắt gao ôm lấy lưng nàng, chỉ e đã ngã xuống từ chân hắn.
Trên bụng, một cái cọc gỗ phóng to như một sợi dây rất cứng.
Nàng tuy không có chút kinh nghiệm của sự thân mật, nhưng trong lòng cũng biết cái thứ giống như cái cọc gỗ trên bụng mình là cái gì?
Cái miệng nhỏ nhắn bị đầu lưỡi của Trần Tiểu Cửu tùy ý trêu đùa, toàn thân lâm vào biển ngọc, trong lòng Đan Nhi có khát vọng không hiểu nổi, tuy bị cái cọc gỗ đâm vào, nàng có tâm muốn lùi lại sau một bước, muốn tránh xa cái đồ xấu xa đó, nhưng trong lòng lại không nỡ, tư vị đó man diệu vô cùng, khiến người ta phải suy nghĩ.
Nàng giả bộ làm gì cũng không hiểu, liền bỏ mặc, cũng không muốn lùi lại, tự đáy lòng có âm thanh của sự thèm khát, lại muốn mình dựa vào trước một chút, động đậy cơ thể, để cho cái cọc gỗ kia đặt vào nơi bí ẩn của mình, chỉ là còn chút lý trí, ngăn trở hành động của nàng.
Trần Tiểu Cửu nóng như lửa đốt, cũng không chịu nổi, bắt đầu có ý thức vuốt ve, không ngờ lại không kìm lòng nổi, rơi vào sự mơ màng.
Bàn tay to càng phát triển những kĩ xảo linh động, loạn xạ trên người Đan Nhi, vô cùng thoải mái, sự ngứa ngáy ở giữa hai chân, như muốn hóa giải sự ngứa ngáy của cả cơ thể đang tê dại như gặp điện giật vừa rồi.
Tay hắn vẫn sờ soạng khắp cơ thể nàng, Đan Nhi vô cùng khó chịu, điên cuồng ôm lấy cổ hắn, cơ thể mềm mại vặn vẹo trong lòng hắn.
Tay Trần Tiểu Cửu quơ vào mông đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng xoa; Đan Nhi tuy xấu hổ, trong lòng lại hi vọng hắn mạnh hơn chút nữa, hoặc là lên xuống tuần tra qua chiếc đùi thon của nàng vài cái, càng thấy thoải mái hơn.
Hai người càng ngày càng gấp gáp, hai miệng quấn lấy nhau, nước bọt giao nhau, toàn thân đầy vong tình
Tuy tiếng cười kia càng lúc càng lớn, hai người lại không hề nghe thấy, cho dù lúc này nghe thấy, hai người cũng tuyệt sẽ không tách nhau ra.
Lửa nóng hừng hực thiêu đốt, bàn tay Trần Tiểu Cửu lại đuổi tới đùi Đan Nhi, cảm nhận được sự mềm mại, run rẩy, còn có cả khát vọng chống cự, bàn tay chuyển phương hướng, liền thò vào trong áo, không hề ngăn cản thần bí đi xuống bụi cỏ thơm tho thần bí.
Đúng lúc này, một tiếng cửa mở phát ra, không ngờ cửa đã mở.
Tiếng cười của một nam một nữ, đang ở cửa phòng, thản nhiên truyền vào.
- A.
Đan Nhi tiểu cô nương, da mặt mỏng như ve cánh, sao lại dám gặp người? Đầu đang đặt trong ngực Trần Tiểu Cửu, sợ bị nhìn thấy.
- Bà nội ngươi, cút ra cho ta.
Một nam một nữ kia không ngờ bên trong lại có người, nghe thấy tiếng khiển trách cao giọng như sấm sét, không khỏi thót tim, vội vàng ra khỏi phòng, chạy vội ra ngoài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Trần Tiểu Cửu giận không thể phát tiết.
Vừa đúng lúc, lại bị kẻ không thể làm phá hỏng bầu không khí, trong lòng vô cùng uể oải, giống như một bức thêu vô cùng đẹp đẽ, sắp thêu xong rồi, liền bị người khác xé vụn, tâm phế vô cùng đau đớn.
Hắn xoay ngoài xông ra, muốn bắt đôi cẩu nam nữ vừa quấy rầy hắn kia quỳ xuống trước mặt đánh, lại phát hiện, bóng dáng của lão già kia không ngờ lại là Kỷ Đức.
Hơi thở bị kìm hãm.
Đan Nhi đâu dám lộ diện, kéo cánh tay hắn, dùng sức túm người, loạng choáng dịu giọng cầu xin nói:
- Ngươi đừng ra ngoài, chúng ta trong bóng tối, hắn không nhìn rõ chúng ta, nếu ngươi ra ngoài lý luận, ta chắc chịu khổ cùng ngươi.
Khi Trần Tiểu Cửu nhìn thấy người xông vào kia là Kỷ Đức, liền không có tâm trạng gây rắc rối cho ông ta: cười, ngươi tặng con gái bảo bối người ta một cái quần lót, lại nhận được một cái quần của tiểu cô nương nhà người ta, trong lòng không biết xấu hổ, lại còn dám đánh cha ngươi ta sao?
- Hừ, nể mặt Đan Nhi, ta không truy cứu nữa.
Trần Tiểu Cửu tìm một lý do thích hợp, liền bỏ ngay cách nghĩ vốn có, hung hăng đạp cửa, quay vào ôm lấy eo Đan Nhi, cười hi hì nói:
- Đan Nhi ngoan, chúng ta tiếp tục, bây giờ không có ai làm phiền chúng ta nữa.
Thè lưỡi rồi tiếp tục hôn Đan Nhi.
- Đừng có hy vọng nữa, ta không bị ngươi xỉ nhục nữa đâu.
Đan Nhi giãy dụa nhảy ra khỏi ghế, giống như một con nai con sợ hãi, lẻn vào đầu giường, thấy Trần Tiểu Cửu lại đi về phía đó, liền buông bức màn che xuống, rút bảo kiếm, khoa tay múa chân nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi không được qua đây, ta nhắm mắt rồi.
Một cỗ tầ hỏa trong người Trần Tiểu Cửu không phóng xuất ra được, vô cùng khó chịu, duỗi tay cười nói:
- Đan Nhi ngoan, nàng dịu dàng chút, ta đang khó chịu, nàng để ta ôm nàng chút đi.
- Không được là không được.
Đan Nhi quơ bảo kiếm, chu cái miệng cong lên, đôi mắt liếc hắn một cái, oán hận nói:
- Ngươi tưởng ngươi khó chịu? Ta còn khó chịu hơn nhiều. vậy vậy thì cũng không thể để ngươi làm loạn, tiến thêm một bước.
Trần Tiểu Cửu cũng biết Đan Nhi đương nhiên không để mình thực hiện, ai làm việc tốt cũng gian nan, từ từ sẽ được.
Lại quay lại ghế ngồi, nhâm nhi một chén trà, hạ hỏa, cười hì hì nói:
- Ta là muốn tốt cho nàng, không theo thì không theo! Tà hỏa của ta tới nhanh, đi cũng nhanh, lát nữa sẽ hết thôi mà, con gái thì không giống vậy, tâm trạng nóng rực ấy của nàng, không phải thời gian một nén nhang, vẫn khó mà hết được.
- Ai cần ngươi lo?
Đan Nhi thấy Trần Tiểu Cửu quả nhiên không tới gần, thở dài, ngồi xuống giường, thả lòng một chút, cảm giác kỳ lạ giữa hai chân trở nên trầm trọng, lại phân tán khắp nơi, lại không tìm thấy chỗ thoát ra, trở nên nóng hơn, tay nhỏ lén xoa xoa chỗ sâu đó, giữa chân dường như hơi ẩm ướt.
- Ai dà, xấu hổ quá.
Nàng thở phì ném bảo kiếm lên giường, ôm mặt lăn lên giường, trên mặt lại nóng bừng, cũng không dám ngẩng lên.
Trần Tiểu Cửu biết nàng đang oán giận gì, cười hì hì ngồi ở đầu giường, nỉ non nói:
- Ta đều nói nàng rồi, lại không nghe lời ta, đang khó chịu, nhưng không phải là dễ đối phó như vậy.
- Đều không phải tại ngươi sao?
Đan Nhi càu nhau, ghé vào tai Trần Tiểu Cửu, nói:
- Ngươi nghĩ cách cho ta, để ta dễ chịu chút, nhưng không thể, không thể làm cái đó.
- Cái đó còn không dễ sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt nghi vấn nói:
- Sao nàng lại giống khỉ, lại mai phục trong phòng Hồng Hạnh?
Đan Nhi vừa nghe, ghen tuông, nháy mắt, sự khó chịu đó hình như đã tiêu tan mất, bàn tay bóp cổ hắn, lay động nói:
- Ngươi không nói thì đã quên mất, kẻ phóng đãng ngươi, ta bóp chết ngươi.