Trần Tiểu Cửu rời khỏi Chu gia, cả người nhẹ nhàng, dặn dò Lô Sài Bổng mua một tòa nhà nghỉ dưỡng, tuy ngôi nhà không lớn, nhưng cảnh sắc rất đẹp, nội viện hoa nở rộ, rất động lòng người.
Mấy ngày nay những việc lớn bé xảy ra trong thành Hàng Châu., tuy hắn không ra khỏi nhà, nhưng quân đoàn Anh Mộc có tới mấy trăm người, tam giáo cửu lưu, tai mắt khắp nơi, không có một việc nào thoát khỏi tai hắn, nhất là khi nghe tin Chu lão phu nhân mắc bệnh không dậy nổi, tuy trong lòng mơ hồ lo lắng cho Chu Mỵ Nhi liệu có chịu đả kích gì không, nhưng vẫn không kìm nổi một tia khoái cảm dâng lên từ đáy lòng.
Lão bà này, tự làm tự chịu.
Chỉ là cái bộ trang phục sĩ tử Hỗ Tam nương tặng cho ta này sao lại có thể dẫn đến sự tức giận của lão phu nhân này? Trong lòng suy nghĩ, lại nhớ tới Hỗ Tam nương từng dặn dò mình, nhất định phải mặc bộ quần áo này cho Chu lão phu nhân xem.
Lẽ nào giữa Hỗ Tam nương và Chu lão bà này còn có một vài chuyện cũ khắc sâu trong lòng? Chỉ là bộ y phục này là đồ vật của người Hỗ Tam nương yêu thương, Chu lão bà sao cũng lại kích động như vậy?
Lẽ nào?
Trần Tiểu Cửu cũng không dám nghĩ nữa, trong mơ hồ, hắn đã phỏng đoán ra một vài chuyện năm xưa, nhưng hắn không muốn nghĩ, chỉ muốn tìm thấy Tam nương, để Tam nương đích thân nói cho hắn nghe.
Khi đang trong lúc cân nhắc, tiếng cười sang sảng, lại truyền tới:
- Trần huynh, ngôi nhà này của huynh thật là thanh nhã, ta thật sự vô cùng thích thú.
Chính là đại công tử của Phan gia Phan Tường tới thăm.
Trần Tiểu Cửu loạng choạng, đang tự do tự tại ngồi dưới bóng cây hóng mát, nghe thấy tiếng cười, mở to mắt nói:
- Phan huynh, ta chuyển tới chỗ ở mới, huynh cũng không tới chúc mừng, thật là keo kiệt.
Phan Tường cười ha hả, ngồi xuống đối diện với Trần Tiểu Cửu, đĩnh đạc bưng chén trà của Trần Tiểu Cửu lên, không hề e dè uống một ngụm, nhíu mày nói:
- Lần nay ta đến, chính là muốn chúc mừng huynh. Nguồn:
- Là lễ vật gì vậy?
Trần Tiểu Cửu lười biếng nói cho xong.
- Một trăm chiếc tàu đương nhiên đã chế tạo xong, toàn bộ đã chuyển tới bến tàu sông Tiền Đường.
Trần Tiểu Cửu đứng lên khỏi ghế, không kìm nổi nở ra nụ cười vui mừng, dùng sức ôm cánh tay Phan Tường nói:
- Phan huynh, huynh đúng là giúp ta một việc lớn, không bột sao gột lên hồ, mấy trăm huynh đệ tốt này của ta có được cơm ăn đều nhờ đám thuyền này.
Trong lòng hắn bỗng thấy sốt ruột, quân đoàn Anh Mộc từ từ mở rộng, mấy trăm huynh đệ, hàng ngày chỉ thu chút phí bảo vệ, không chỉ thanh danh không tốt, cũng kiếm chỉ được vài đồng bạc, duy chỉ có bước trên chính đồ, mới có thể tthay đổi được vận mệnh này.
Phan Tường nói:
- Việc ta đồng ý với huynh, đương nhiên sẽ hết sức cố gắng. Đại ân cứu mạng của Trần huynh, ta quyết không dám quên.
Trần Tiểu Cửu sang sảng nói:
- Phan huynh quả nhiên là người thẳng thắn, không phải là loại người keo kiệt coi tiền hơn tính mạng, huynh hơn ta vài tuổi, sau này gọi ta là Tiểu Cửu là được rồi, đừng khách sáo.
Phan Tường vui vẻ nói:
- Tiểu Cửu, nếu như vậy, ta cũng không khách khí nữa, chỉ là…ôi, hiện giờ có vài việc phiền lòng, ép trên đầu ta, thật sự rất khó…nói nghiêm trọng chút, Phan gia hiện giờ lâm vào cảnh thù trong giặc ngoài.
- Phan huynh nói nghe xem.
Phan Tường thở dài nói:
- Thạch gia và Lý gia đã trở thành một thể, đón đầu tiến vào ngành giải trí, mở quán rượu, hiệu ăn, kỹ viện và sòng bạc khắp nơi, nhất là sau lưng còn có Phủ doãn đại nhân Tôn Khoa giả công tế sĩ, không chỉ lợi dụng quan chức hộ giá Thạch gia, còn tự điều tra, chèn ép mấy chục sòng bạc trong tay ta, khiến cho khách cũ của ta thần hồn nát thần tính, đều chuyển vào sòng bạc của Thạch gia, thật là phiền lòng.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chỉ dựa vào cái này, Phan huynh cũng không đến mức phiền muội như vậy?
Phan Tường vẻ mặt lại đau khổ nói:
- Tiểu Cửu nói rất trúng, sòng bạc kinh doanh chỉ là nhẹ, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được chút bạc, cũng không có gì to tác lắm, ta cũng không đặt trong lòng, chỉ là…chỉ là đệ đệ của ta nghe lời mê hoặc của thằng nhãi Thạch Đầu Trù, cách đây mười mấy ngày không ngờ sử dụng độc thủ với ta, ta suýt nữa thì chết oan.
Gã nói tới đây, trong giọng nói có chút phiền muộn, cởi bỏ quần áo, bi thương nói:
- Tiểu Cửu, xem đi.
Trần Tiểu Cửu giương mắt nhìn, chỉ thấy trên sương sườn kia băng bó một lớp vải dầy, mức độ băng bó rất dầy, cũng không phải là vết thương nhỏ, xem ra Phan Tường thật sự bị trọng thương.
Hắn thưởng trà, tự tin nói:
- Đại nạn không chết, sau này tất có hạnh phúc tới cuối đời.
Phan Tường kích động chắp tay nói:
- Tiểu Cửu cứu ta.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Tính cách của lệnh đệ không tệ, chỉ là bị đồ xấu xa Thạch Đầu Trù lợi dụng, tâm địa có chút đơn thuần, chỉ cần ta đánh một con bài bi tình, lập tức có thể kéo lệnh đệ ra khỏi trận doanh của thằng nhãi Thạch Đầu Trù, hừ…trong vòng ba ngày, tất có kết thúc.
Phan Tường nghe thấy Trần Tiểu Cửu nói như vậy, trong lòng thấy kiên định lên nhiều, khí phách hăng hái, hàn huyên với Trần Tiểu Cửu một lát, liền cùng Trần Tiểu Cửu đi nhận thuyền.
Sông Tiền Đường tàu đi tàu lại, khí độ vô cùng , nhìn mấy cái, đột nhiên thấy hăng hái lên nhiều.
Trần Tiểu Cửu đứng trên bến tàu, nhìn hàng trăm chiếc thuyền xếp cùng một chỗ, không kìm lòng nổi vỗ vai Phan Tường, nói nhỏ:
- Phan huynh, hai ta liên kết, nhất định có thể mở ra một đế quốc buôn bán.
- Liên kết?
Trong mắt Phan Tường lóe ra chút sắc cạnh.
- Đúng! Liên kết!
Trần Tiểu Cửu từng chữ từng chữ một nói:
- Huynh có tiền, nắm chắc; ta có người, có quyết đoán, càng có chút thế lực phía sau không nhìn thấy, chỉ cần chúng ta liên hợp lại, sợ gì lũ chim nhỏ xu nịnh kia?
Phan Tường cũng phập phồng ngực, vô cùng hào hứng nói:
- Tiểu Cửu, ta tin đệ…, ôi… chao..., xương sườn lại đau rồi, tên Thạch Đầu Trù đáng chết.
Một vầng trăng mới lên cao, giống như là quả chuối tiêu, treo lơ lửng trên bầu trời, vô cùng sáng chói.
Vào buổi đêm, Trần Tiểu Cửu và quân đoàn Anh Mộc cả người hắc y, nấp ở một chỗ tối trên đường đi tới Tửu Hương lầu, giống như một con báo đen, lẳng lặng đợi mục tiêu xuất hiện.
Hồng Hạnh rời khỏi, thanh danh của Tửu Hương lầu cũng xuống dốc không phanh, công việc bù đầu lại thêm lực lượng mới của Thạch gia lại xuất hiện, lần nữa khiến Tửu Hương lầu rơi xuống đáy vực, thằng nhãi Phan An này lại nghe sự mê hoặc của Thạch Đầu Trù, tranh đoạt quyền kế thừa của Phan Tường, làm gì còn tâm trạng xử lý công việc kinh doanh của Tửu Hương lầu.
- Cửu ca, thằng công tử bột Phan An này sẽ không thể không ra chứ? Vậy thì chúng ta dợi mất công rồi sao? ….
Anh Mộc xoa tay, dường như sớm đã không đủ kiên nhẫn, mấy ngày nay cùng luyện tập với La Đồng, thân thủ đã tiến triển nhiều, tiến triển cực nhanh, một ngày nghìn dặm, vốn dĩ gã rất bạo lực, tới nay càng thêm tự tin, lúc này, đối chiến với lão hổ, gã cũng tin tưởng nắm phần thắng.
- Đừng vội, con mồi sẽ xuất hiện.
Trần Tiểu Cửu liếm môi, nhìn vào Tửu Hương lầu kinh doanh bận rộn, trong lòng lại hiện lên bóng dáng thiên kiều bá mị của Hồng Hạnh.
- Đến rồi...ra rồi...
Theo tiếng híô hí hửng cực nhỏ của Cao Cung, Phan An dẫn theo mười mấy võ phu, ôm một cô gái mỹ mạo, xiêu vẹo đi vào cửa, thẳng tới một con đường nhỏ vào một thôn.
- Đuổi theo họ, từ một nơi bí ẩn gần đó, tốc chiến tốc thắng, không thể để lại hậu hoạn.
Trần Tiểu Cửu dặn dò nói.
Anh Mộc đáp ứng một tiếng, dẫn quân đoàn Anh Mộc, không hề có tiếng động đi theo sau.
Khi đi tới một con đường nhỏ yên tĩnh, bóng cây dày đặc che khuất ánh trăng thanh u, bỗng nhiên lúc đó, quân đoàn Anh Mộc như báo đen, mang theo sát khí, vồ ra.
- Ba ba ba ba…
Năm người như hổ tranh dê, ba chân bốn cẳng, liền đánh hôn mê mười mấy hộ vệ, võ công của Phan An cao hơn chút đỉnh, cảnh giác được sự phục kích, buông cô gái kia ra, cướp đường mà chạy, Trần Tiểu Cửu như gió lao tới, nhẹ nhàng đánh cho gã một chưởng, khiến Phan An đau tới hôn mê bất tỉnh.
Vẻ mặt Anh Mộc vô cùng đắc ý nhìn mười mấy võ phu ngã xuống, bĩu môi nói:
- Thực không có ý nghĩa, một lũ bỏ đi.
Lợi dụng lúc trăng sáng, đám người Anh Mộc trói bọn Phan An lại, đưa tới Hỗ gia trại, nói rõ dụng ý của Trần Tiểu Cửu với La Đồng, La Đồng tuy không hiểu Trần Tiểu Cửu làm như vậy là vì cái gì, nhưng nghĩ Trần Tiểu Cửu trí tuệ siêu tuyệt, sau lưng tất có dụng ý sâu sắc, cũng không hỏi chi tiết, liền gật đầu đáp ứng.
Sáng hôm sau, tin con trai của Phan gia ở Hàng Châu. Phan An bị Hỗ gia trại bắt cóc gây xôn xao dư luận.
Giấy truy nã dán khắp nơi, khiến trong lúc nhất thời toàn thành đều rất chú ý, toàn bộ đều tập trung trên người Phan An.
Phan gia họa trời giáng xuống.
Nhất là Phan Giao Long, cả đêm thức trắng, sáng sớm đã dẫn Phan Tường tới nha môn Tri phủ khóc lóc sướt mướt, đem việc Phan An bị Hỗ gia trại bắt cóc khóc lóc kể ra.
Trong lòng Phan Tường biết rõ, đây nhất định là diệu kế của Trần Tiểu Cửu, chỉ là nhất thời không hiểu, cũng khóc lóc lau nước mắt.
Chung Bân gần đây có nhiều chuyện phiền lòng liên tiếp xảy ra, việc Trần Tiểu Cửu giả thích khách bắt cóc người, mang đến cho họ vô số là phiền phức, hơn nữa Tào lão thái giám rõ ràng có chuẩn bị trước, cùng một ổ với đám Tôn Khoa, đến đâu cũng gây phiền phức cho ông ta, không thể không cẩn thận
Ngày thường ông ta có giao tình không tồi với Phan Giao Long, nghe thấy Phan An không ngờ bị Hỗ gia trại bắt cóc, vội tới mức xoay chuyển đầu óc không ngừng nghiêng bút, Hỗ gia trại này sao đột nhiên lại gióng trống khua chiêng bắt cóc Phan An chứ? Tuy nhiên, người ta rất có thực lực, rõ ràng là Huyền Vũ doanh với đại quân năm nghìn người, cũng bị Hỗ gia trại tiêu diệt hoàn toàn đấy thôi?
Bắt cóc Phan An đâu phải là việc lớn chứ? Chỉ là việc nhỏ thôi.
Chung Bân châm chước đắn đo rất lâu, nghi vấn nói:
- Phan đại gia, Hỗ gia trại tại sao lại bắt cóc lệnh công tử? Lẽ nào không phân được rõ ràng sao? Hay họ muốn trao đổi chút tiền bạc với ông, không cần lo lắng, quyết sẽ không làm hại tới tính mạng của lệnh công tử.
Phan Giao Long bi thương nói:
- Chung đại nhân, nếu chỉ đơn giản như ngài nghĩ, thì tốt biết bao, Phan gia chính là nhiều bạc, Hỗ gia trại nếu như thiếu thốn cái đó, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn tặng bạc, quyết không phải yêu tiền hơn cả tính mạng của con trai, nhưng…nhưng người của Hỗ gia trại có đưa ra một điều kiện! Mà là một điều kiện hoang đường khiến người người khó có cách nào tiếp nhận.
- Hả? Không ngờ không phải vì việc này, Hỗ gia trại kia rút cuộc có điều kiện gì?
Chung Bân không khỏi âm thầm kinh hãi, phán đoán việc này, tuyệt không đơn giản như vậy.
Phan Giao Long lấy ra một phong thư từ trong ngực, thở dài nói:
- Đây là mật tin sáng nay nhận được của Hỗ gia trại! Việc này nói ra thật hoang đường, bọn họ hóa ra lại có thù oán với Thạch gia, vốn là định bắt cóc công tử của Thạch gia Thạch Đầu Trù, không ngờ lại bắt nhầm người, bắt con trai Phan An của ta.
- Nếu đã nhầm, vậy tại sao họ còn không thả người?
Chung Bân ngạc nhiên nói.
Phan Giao Long nghe vậy, không khỏi rơi nước mắt, vừa tức vừa hận nói:
- Sơn tặc đó nghe nói Thạch Đầu Trù có giao hảo với Phan An con trai ta, không ngờ nói cho ta, trong vòng ba ngày, phải trói Thạch Đầu Trù lên núi, đổi lấy sự tự do cho con trai ta, bằng không, tính mạng con trai Phan An ta khó lòng giữ được.