Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 570: Vương tình




Trần Tiểu Cửu cả kinh ngây dại, quên cả mình đang nôn, quay lại nhìn chằm chằm Độc Hoàng , thất thanh nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ... tỷ cười như thế, đến cả mặt trời giữa trưa cũng ảm đạm thất sắc nha!

Độc Hoàng giảo hoạt trừng mắt, tay nhỏ bé chỉ trỏ cười nói:

- Ngươi lại còn nói, hừ... Ta liền hỏi lại ngươi một câu, lập tức làm cho ngươi khó ở!

- Nói cái gì?

Độc Hoàng nói:

- Ngươi nói ta và trăng trên trời người nào xinh đẹp hơn?

Ánh trăng tất nhiên là đại biểu cho Nguyệt Thần, nói ánh trăng đẹp thì Độc Hoàng không vui, nói Độc Hoàng xinh đẹp, chính là hạ thấp lão bà thân yêu của ta, ta mới không làm việc ngốc như vậy. Hắn há mồm vừa muốn lên tiếng...

Lại nghe Độc Hoàng vặn vẹo thắt lưng, hấp tấp nói:

- Ta không cho ngươi nói ta cùng với ánh trăng xinh đẹp như nhau.

Trần Tiểu Cửu từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị lời nói sắc bén làm cho kinh ngạc, không thể không bội phục trí tuệ Độc Hoàng . Hắn gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ thực làm ta khó ở... hai người các tỷ mỗi người một vẻ!

Độc Hoàng che miệng anh đào nhỏ, đắc ý liếc hắn một cái:

- Xem về sau ngươi còn có dám tán dương ta hay không? Ta nhiều năm không nói gì miệng đã đến mức khó chịu, rất lợi hại. Ngươi nói một câu, ta liền chỉnh ngươi mười câu.

Nàng tuy có dáng vẻ của tiên nữ, nhưng trong mắt Tiểu Cửu, nhất cử nhất động của nàng hoạt bát như một cô nương mười bảy mười tám tuổi vậy, ríu ra ríu rít kêu không ngớt.

Trần Tiểu Cửu và nàng cãi cọ loạn một trận, Nguyệt thần và Hoa Như Ngọc dắt tay, cười thản nhiên đi tới. Độc Hoàng liền khôi phục hình tượng tiên nữ phóng khoáng tuyệt trần, nói mà cũng không chịu nhiều lời. Chỉ có điều, hai tròng mắt lấp lánh, đảo tới đảo lui trên mặt Trần Tiểu Cửu, không biết suy nghĩ cái gì.

Chăng qua, ai cũng không nghĩ tới Độc Hoàng tỷ tỷ như tiên nữ hạ phàm, không ngờ lại là một đầu bếp tuyệt vời!

Bốn người ngồi vây quanh bàn ăn, nhấm nháp món ngon mỹ vị, trong lòng đặc biệt phấn khởi, nhất là Trần Tiểu Cửu. Sức ăn của hắn rất tốt, không chút làm bộ khiêm tốn, ăn như gió cuốn mây tan, sợ về sau rốt cuộc không còn được ăn món ngon thế này nữa. Hắn như sói nhai hổ nuốt, không ngừng vươn ngón tay cái tán thưởng:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ thật sự là đầu bếp thượng hạng, tỷ làm đầu bếp sao?

Trong lòng lại bỏ thêm một câu, lên được giường lớn!

Độc Hoàng ra chiều vui thích, mắt nhìn chiếc đũa qua lại như con thoi của Trần Tiểu Cửu, hạ giọng nói:

- Chậm một chút! Chậm một chút! Chẳng lẽ còn có ai cướp thức ăn của ngươi nữa hay sao?



Trần Tiểu Cửu cười hì hì tán thưởng nói:

- Ăn ngon! Ăn ngon...

Nguyệt Thần liếc mắt nhìn Độc Hoàng một cái, lại nhìn nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng có chút tức giận, nhẹ nhàng buông bát buồn bã nói:

- Tiểu Cửu, ta cùng với Hoa muội muội, Độc Hoàng ngày mai phải đi Phúc Kiến, một thời gian về sau chàng không được ăn đồ ăn ngon miệng như vậy nữa rồi!

- Ngày mai? Nhanh như vậy?

Tiểu Cửu, Độc Hoàng , Hoa Như Ngọc đều kinh ngạc một trận.

Nguyệt Thần thở dài nói:


- Lần này ta bị thương, lại trì hoãn quá lâu, trong bản giáo sự vụ phức tạp, vả lại lòng người thay đổi. Nếu còn đợi nữa chỉ sợ không còn kịp rồi, nhất là Hạnh nhi đã về tới Phúc Kiến trước, ta sợ nàng ứng phó không được sẽ sơ xuất!

Nhắc tới đến Hạnh nhi, Trần Tiểu Cửu liền chột dạ. Cô gái nhỏ này một mình ở Phúc Kiến cô đơn lẻ loi, giống như một con nhạn cô độc vậy, thật không dễ dàng. Hắn vội gật đầu đáp ứng nói:

- Ngày mai thì ngày mai, vẫn là Hồng Hạnh quan trọng hơn! Bằng không ta cũng đi theo mọi người đi...

- Chàng đi làm gì? Ta còn chưa giải quyết được được giáo chúng, chàng nếu dám lộ mặt thì sẽ làm hại ta!

Nguyệt thần oán trách nói.

- Hồng Hạnh?

Hoa Như Ngọc theo bản năng sinh ra bài xích, ngoắc mắt nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, chất vấn:

- Hồng Hạnh là ai?

Nguyệt Thần mỉm cười duyên dáng nói: Đọc Truyện Online Tại doctruyen.me

- Hoa muội muội, muội gấp cái gì? Hồng Hạnh là tiểu đồ đệ của ta, không có chút quan hệ gì với Tiểu Cửu!

Hoa Như Ngọc nghe vậy không tiếp tục chất vấn nữa.

Trần Tiểu Cửu thầm cười khổ, hiện tại hắn phát hiện Hoa Như Ngọc mới là bình dấm chua lớn nhất. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, luôn giống như con cọp mẹ dẫn đầu đi ra chất vấn, cảnh giác ghen cũng không phải cao bình thường!

Hắn nghe thấy hai vị lão bà và Độc Hoàng nhanh như vậy liền phải rời khỏi mình, tâm tình áp lực, không còn tâm tư đi thưởng thức đồ ăn ngon hay không. Hắn vội vàng ăn xong, liền cùng Nguyệt Thần, Hoa Như Ngọc về tới căn khuê phòng ngọt ngào.

Chính ngọ, ba người đổ mồ hôi đầm đìa ngọ ngoạy trên giường, mấy cơ thể trắng muốt tỏa ra hương thơm ngào ngạt quyến rũ. Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc sắp đi xa, không còn kiêu ngạo, ngượng ngùng như hôm qua, đều chủ động quấn quanh thân mình Trần Tiểu Cửu, dùng dáng vẻ đẹp nhất của mình, tình cảm yêu thương để lại trong lòng Trần Tiểu Cửu tình cảm khó có thể dứt bỏ.


Lại là mười bốn lần !

Chết trên hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ! Trần Tiểu Cửu chìm trong biển ôn nhu nồng ấm.

Nửa đêm canh ba, vầng trăng tròn sáng bạc, xuyên qua tầng tầng mây mù, vẩy ra vòng tròn trong suốt quyến rũ, mỉm cười rong chơi đến giữa trời, mộng ảo giống như ngân huy, gợn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng lén lút tràn ngập bốn bờ.

Trần Tiểu Cửu trái ôm phải ấp, ôm vòng eo hai người, trên nóc căn nhà cỏ. Nguyệt thần, Hoa Như Ngọc im lặng tựa vào đầu vai Tiểu Cửu, cảm thụ ấm áp của hắn.

Trần Tiểu Cửu ôm chặt hai người hơn nữa, nhẹ giọng nói :

- Mộng hồi tàn nguyệt tại, thác ngộ thị thiên minh!

(*)

- Tiểu Cửu...

Nguyệt thần dùng sức chui vào lòng Trần Tiểu Cửu cọ cọ, vừa mới tân hôn, đã phải ly biệt, nước mắt không kìm nổi chảy xuống dưới, nhẹ giọng khóc nức nở nói:

- Tiểu Cửu, cùng Hoa muội muội giải quyết đại sự trong giáo xong, ta lập trở về cùng chàng, đến lúc đó, mọi sự đều tùy theo chàng!

Trần Tiểu Cửu trái phải thơm các nàng một cái, dặn:

- Bất kể trong giáo đã xảy ra sự tình gì, nhất định phải bảo hộ bản thân thật tốt. Trên người của ai mà lưu lại vết sẹo nào, Tiểu Cửu ta nhất định phải đánh bằng roi !

Hoa Như Ngọc phì một cái, oán trách nói:

- Khốn khiếp, đều tại cái miệng này, huynh không đứng đắn chút. Huynh cứ yên tâm đi, muội với tỷ tỷ nhất định sẽ an toàn trở về. Độc Hoàng chính là đại gia dùng độc, độc thuật tinh thông, chỉ một mình nàng đã có thể địch hàng nghìn hàng vạn, huynh sợ cái gì?


- Có vì các nàng đều là nữ tử yếu đuối, lòng ta luôn khó có thể dứt bỏ...

Tiểu Cửu thở dài nói:

- Các nàng lúc nào cũng phải nhớ rõ, ánh trăng trên trời chính là ánh mắt của ta, ta sẽ bảo hộ các nàng bất cứ lúc nào, cũng luôn luôn chờ các nàng trở về!

Hai nữ nhân cảm động tột đỉnh, dịu dàng tựa vào đầu vai hắn, nhẹ giọng khóc nức nở. Độc Hoàng nhẹ giọng than thở:

- Ai cần được ngươi tới bảo vệ...

Ánh bình minh bao phủ miền sơn dã, khắp một mảnh mông lung!

Chân núi đã tụ tập hơn trăm người, Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng , Nguyệt Thần dẫn theo hơn mười hán tử nhanh nhẹn xuất phát. Trần Tiểu Cửu, La Đồng mang theo các huynh đệ đưa tiễn.


Lúc này Trần Tiểu Cửu lộ ra bộ dạng tươi cười vô tâm không tim phổi, cười ha hả nói:

- Các lão bà thân yêu, nhất định phải sớm trở về, Tiểu Cửu chờ sinh cục cưng đây...

Hoa Như Ngọc thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:

- Ngay trước mặt các huynh đệ, đừng nói chuyện linh tinh!

Trần Tiểu Cửu lại kéo Độc Hoàng đến một bên, dặn:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, bản lĩnh dùng độc của tỷ có một không hai trong thiên hạ, chỉ cần chỗ có thể sử dụng độc thì không nên động thủ động cước đánh đánh giết giết, độc chết hết là sạch sẽ, cũng bớt việc ...

Độc Hoàng cười nói:

- Ta là nổi danh là sát thần, ngươi chỉ không biết ta từng có ác danh thôi! Kẻ thù chết trong tay ta vô số kể. Ngươi cứ đặt trái tim trong ngực đi, lão bà thân yêu của ngươi cam đoan mang về hoàn hảo cho ngươi.

Trần Tiểu Cửu lay động tay áo Độc Hoàng , một hồi dịu dàng nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ cũng phải giữ mình cẩn thận, Tiểu Cửu rất thích đồ ăn do đích thân tay tỷ làm.

Độc Hoàng như gió mùa xuân, lộ ra chút dại khờ của nữ nhân, cười mãn ý, nắng động lòng người, từ trong tay lấy ra một hộp thuốc, đặt trong tay Trần Tiểu Cửu nói:

- Đây là vu cổ mà vu nữ ta đã nghiên cứu chế tạo ra một loại kịch độc, cùng vơi thuật vu cổ, ý là lấy độc trị độc.

- Hiện giờ lực lượng lớn vu nữ đã tiến vào Hàng Châu, khi không có ai bên cạnh chăm lo, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng có chạy lung tung gây họa, tránh làm cho các nữ tử khác sinh lòng ái mộ, bằng không, khi Hoa Như Ngọc và Nguyệt Thần trở lại, nói không chừng sẽ đại khai sát giới đó.

Trần Tiểu Cửu gật đầu, cười híp mắt nói:

- Ta chỉ cần Tam nương ái mộ ta là đủ …

Nguyệt Thần thấy hai người ở bên nhau thầm thì nhỏ to, trong lòng nảy sinh ghen tị, vội vàng thúc giục:

- Thời gian không còn sớm, phải nhanh lên đường thôi.

- Lão bà của ngươi đang ghen, ta phải đi rồi!

Độc Hoàng xoay người lên ngựa, Nguyệt Thần, Hoa Như Ngọc một hàng hơn mười người, cưỡi con ngựa cao lớn, mênh mông dàn trải mà đi, lưu lại phía sau là một màn bụi đất.

- Đi sớm về sớm!

Trần Tiểu Cửu nhìn bóng dáng oai hùng của các nữ nhân, trong lòng dường như cô đơn hiu quạnh, cảm giác vắng vẻ thật khó chịu.