Anh Mộc cân nhắc nói:
- Cửu ca, bây giờ có lời đồn ở bên ngoài, nói là ngươi đã cứu người áo đen ám sát lão thái giám, tuy nhiên cũng chỉ là đồn đại, không ai dám nói chuẩn xác việc này, các huynh đệ của chúng ta, nghe được một tên tiểu tử lấm la lấm lét, dám đi khắp nơi nói bậy về ngươi, ta liền phái người đem y bắt tới, thằng nhãi này chết cũng không thừa nhận, sau lại bị các huynh đệ đánh cho kêu cha gọi mẹ, mới thừa nhận chính mình là thổ phỉ của Hỗ gia trại!
Các ngươi bắt được Diều Hâu dễ dàng như vậy?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm nghĩ, cẩn thận mấy cũng có sai sót, nếu là thằng nhãi Diều Hâu này cứ một mực chắc chắn chính mình cứu đi tên thích khách, lão thái giám kia không chừng lại xem là thật! Hiện tại Diều Hâu đã bị Anh Mộc bắt được, liền không có chuyện gì nữa.
Khóe miêng Cao Cung nhếch lên, khoa trương nói:
- Quân đoàn Anh Mộc chúng ta muốn bắt ai thì rất dễ dàng, Cửu ca không biết mấy ngày nay, các bang phái hắc đạo lớn nhỏ ở Hàng Châu, ngoại trừ Long Đại kia, đều bị chúng ta thu phục, vùng Hàng Châu lớn như vậy, chỉ cần có gió thổi cỏ lay nhà ai có đám tang đám cưới, lão công chơi gái, chỉ cần quân đoàn Anh Mộc chúng ta muốn biết, thì không thể che giấu được!
- Làm tốt lắm!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy mừng rỡ, thầm nghĩ thế lực ngầm của Hàng Châu rốt cuộc cũng hợp thành thành công, quân đoàn Anh Mộc phối hợp với Lô Sài Bổng, quả nhiên là vô địch. Hắn lại muốn biết tin tức về Thôi Châu Bình và Tuệ Nương, vội hỏi lại tình huống tỉ mỉ.
Anh Mộc nhíu mày, hì hì cười nói:
- Cửu ca, chuyện này, nếu nói thì vô cùng khôi hài, Thôi Viễn Sơn vì Trích Tinh Lâu bị một phen hỏa hoạn, giận dữ sinh bệnh, nằm đến không dậy nổi, mà thằng nhãi Thôi Châu Bình này lại vẫn đi khắp nơi đùa giỡn con gái người ta, có một lần, y một mình ở Cực Lạc tự bên cạnh tiểu miếu đổ nát, ta liền biết hắn muốn làm gì, ta lại tiến lên, làm nhân chứng! Tên Thôi Châu Bình kia, liền bị ta cho ở lại trong tiểu miếu đổ nát, ha hả Cửu ca, ngươi đoán y đang làm gì?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe đến đây, cười hì hì nói:
- Ngươi nhìn thấy gì?
Anh Mộc đỏ mặt nói:
- Thôi Châu Bình và bốn năm gã hòa thượng toàn thân không mặc gì,
- Không ngờ thật sự bị các ngươi ngăn chặn?
Trần Tiểu Cửu vỗ tay khen tốt.
Anh Mộc nói:
- Đó là hiển nhiên mà! Căn cứ vào luật pháp Đại Yến, trong đó, không được làm việc xấu xa, thằng nhãi này bị ta và Chung Việt bắt được, sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, y cầu xin bọn ta giơ cao đánh khẽ, tha cho y một còn đường sống!
- Sau đó thì sao?
Trần Tiểu Cửu nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng này, cũng không kìm nổi cười ha ha.
Anh Mộc nói:
- Còn có thể như thế nào được? Huynh nói với ta không được động vào y, tự nhiên ta sẽ không bắt buộc y làm gì! Chỉ có điều ta và Chung Việt cùng nhau tiến lên, hù dọa y một chút, khiến y đem công văn đã kí với phụ thân ta giao ra, liền buông tha y, phỏng chừng từ nay về sau, y cũng không dám… làm tỷ tỷ của ta khó xử nữa, ha ha!
- Anh Mộc làm tốt lắm!
Trần Tiểu Cửu vỗ tay nói:
- Từ bây giờ, Tuệ Nương đã có thể yên tâm!
- Yên tâm cái gì hả!
Anh Mộc than thở nói:
- Cửu ca ngươi cũng không biết, bây giờ tỷ tỷ của ta mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi, sợ Cửu ca thực sự xảy ra chuyện, nếu tỷ tỷ của ta biết Cửu ca yên ổn đứng ở Hỗ gia trại, còn muốn cưới đầu lĩnh sơn trại làm vợ, chắc là tức giận đến nổi điên nha!
Bên trong lời nói, ẩn ẩn rất nhiều tiếc nuối.
Trần Tiểu Cửu là quỷ thành tinh, đương nhiên biết Anh Mộc đang lo lắng cái gì, hắn vỗ bả vai Anh Mộc, nói từng chữ một:
- Đợi cho đợt phong ba này lắng xuống, ta liền cưới Tuệ Nương làm vợ, quyết không tiếp tục như vậy nữa, ngươi cái tên này, hãy tập trung tinh thần làm việc khác đi!
Anh Mộc nghe vậy, trong lòng như nở hoa, gãi da đầu ngượng ngùng nói:
- Vẫn là Cửu ca hiểu ta, nếu như vậy, ta đã không còn lo lắng gì nữa, đêm nay là đêm đại hỷ của Cửu ca, năm huynh đệ chúng ta, liền chúc đại ca làm tân lang!
Năm người của quân đoàn Anh Mộc nhất trí đồng ý!
Một hồi công phu, Hoa Như Ngọc lại phái nha hoàn Tiểu Đào tới, đưa cho hắn quần áo tân lang, Trần Tiểu Cửu mặc ở trên người, tinh khí thần thái trong nháy mắt được thăng hoa, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng có khí độ của chú rể, Trần Tiểu Cửu lại bảo Tiểu Đào nói:
- Lấy cho năm vị phù rể của ta, mỗi người một bộ xiêm y!
Tiểu Đào vừa thấy đã choáng váng, năm người này cao thấp mập gầy, dáng người sớm vượt qua phạm trù của người bình thường, bây giờ tình thế cấp bách, đi đâu tìm được quần áo thích hợp? Nhưng lão công của Đại đương gia đã lên tiếng, ai dám cự tuyệt? Nàng linh cơ vừa động, chạy ra đem khăn trải bàn màu đỏ, tìm vài người phụ nữ linh hoạt, làm thành năm cái "Hồng bào" giản dị.
Quân đoàn Anh Mộc đem "Hồng bào" khoác lên trên người, nhìn qua một cái, thật sự có cảm giác của phù rể.
Hoa Như Ngọc tránh ở trong phòng, nghĩ chính mình đêm nay thành thân với Trần Tiểu Cửu, làm nữ nhân của hắn, trong lòng kích động, cũng không yên. Nàng muốn đêm nay đem vẻ xinh đẹp nhất của mình phô bày trước Trần Tiểu Cửu, bàn tay nhỏ bé trúc trắc cầm một đống lớn đồ trang điểm của nữ nhân, đối mặt với tấm gương, nhưng trái phải vẽ xong, lại đem gương mặt vốn hiên ngang oai hùng của mình tạo thành một bộ mặt bạch cốt tinh thật khó coi!
Bỗng nhiên nàng ném son phấn xuống đất, lấy hai chân liên tục giẫm lên, hầm hừ nói:
- Ai nói khi nữ nhân thành thân phải trang điểm, tô mắt? Hoa Như Ngọc ta thành thân, phải làm cách trái trược!
Trong lúc bận rộn mỗi người của sơn trại đều khoái hoạt và kích động.
Một đám đại hán lỗ mãng dựng lều trại giản dị, lại xuống dưới chân núi mua rất nhiều pháo, chữ hỷ và vật phẩm thiết yếu; mà nữa quyến trong núi cũng không còn nhiều, một đám đang hỗ trợ sắp xếp phòng tân hôn, treo chữ hỷ, nến đỏ, dùng màn che màu hồng làm phòng tân hôn càng thêm đẹp đẽ và ấm áp, trên cái giường đàn mộc, cũng xếp đầy chăn đệm màu hồng!
Tóm lại, tất cả đều mới tinh, Đại đương gia của Hỗ gia trại, sẽ lấy thời cơ đại thắng Huyền Vũ doanh, thành hôn với người anh hùng trong mắt mọi người là Trần Tiểu Cửu!
Giai nhân bên nhau, khắp nơi vui mừng!
Cho đến gần tối, trang trí cho buổi thành thân đã được chúng hảo hán tạo thành hình dáng, lều trại giản dị, được dựng lên ngay trước Nghị sự đường!
Trần Tiểu Cửu mặc đại hồng bào, cưỡi ngựa Ô Nhã, đi theo phía sau là năm vị phù rể, vui mừng hướng khuê phòng của Hoa Như Ngọc đi đến, các hảo hán đi theo phía sau, khua chiêng gõ trống, thổi kèn Xô-na, tranh thủ lúc rảnh rỗi, cũng nói chuyện một chút, nhưng trung tâm cũng không phải là Trần Tiểu Cửu, mà chủ yếu tập trung trên người quân đoàn Anh Mộc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Năm tên ngốc này, rốt cuộc là từ đâu đến vậy? Như thế nào lại cho bọn họ làm phù rể? Thật là đánh mất hết mặt mũi của ân công!
- Huynh đệ đừng nói loạn, đây là năm đồ đệ mà Tam đương gia mới thu nạp, công phu rất lợi hại! Ngay cả đại ca Hắc Sơn, cũng bị thiết đầu công của tên tiểu tử tóc hồng kia chế phục!
Trần Tiểu Cửu nghĩ tới Hoa Như Ngọc thẹn thùng trong bộ phục trang toàn màu đỏ, trong lòng nảy lên một niềm hạnh phúc mãnh liệt! Có thể lấy được nữ tử cực phẩm như Hoa Như Ngọc, chính là phúc khí đã tu luyện mấy đời của mình nha!
Trong thời gian ngắn, liền đi tới trước của phòng của Hoa Như Ngọc.
Trần Tiểu Cửu xuống ngựa, đã thấy cửa phòng của Hoa Như Ngọc đóng chặt, thằng nhãi Cao Cung này lại phát bệnh, cao giọng hô:
- Đại tẩu, chú rể đến đón dâu đây, còn không nhanh mở cửa!
Kêu liền ba tiếng, chợt thấy của phòng mở ra, Hoa Như Ngọc được mấy nha hoàn dìu đỡ, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn đi ra, chỉ có điều trang phục nàng mặc không phải là màu đỏ, trên đầu cũng không đội hồng sa, thực là khiến chúng đại hán chấn động!
Chỉ thấy một thân nàng bao bọc giáp màu bạc, trước ngực có miếng hộ tâm kính, đầu đội tử kim khôi, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, bên hông còn đeo một thanh cương đao sắc bén.
Một thân trang phục này, rõ ràng là một tướng quân xuất chinh thảo phạt, nào có nửa phần nhu tình của nữ nhi xuất giá?
Đám hán tử không khỏi nghẹn họng trân trối nhìn!
Vốn năm người đi theo chú rể đã có hình dáng quái dị lôi thôi, lúc này lại thấy được tân nương không ngờ lại mặc một thân khôi giáp để bái đường thành thân, chậc chậc, hôn lễ hoang đường như thế này, thật chưa từng có ai, mà sau này cũng không có người nào tương tự!