Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 547: Ô Nhã! Hiên Viên!




Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, miệng há hốc, trong mắt là niềm vui bất ngờ, dường như đang nhìn thấy một điều thần kỳ đang đến.

Phía trước là một con ngựa cao to, ngạo khí lẫm liệt đang ầm ĩ hí vang, đúng là con vật yêu quý của hắn – thần tuấn phi phàm Ô Nhã.

Có một gã phỉ đạo thấy Ô Nhã thân cao ngựa lớn, thân thể hùng vĩ, liền phi thân lên lưng nó. Ô Nhã hí dài một tiếng, đầu ngựa lắc một cái lập tức hất bay gã kia ra ngoài.

Đây là người bị thương đầu tiên trong số năm mươi hán tử phỉ đạo, không ngờ lại bị thương vì phẫn nộ của Ô Nhã.

- Ô Nhã! Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me

Trần Tiểu Cửu ngẩn người, nhẹ nhàng kêu một tiếng, trong mắt đầy tình cảm áy náy, còn có nghi hoặc. Ô Nhã sao lại ở trong Huyền Vũ doanh?

Cái đầu lớn của Ô Nhã dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, làm nũng ủi qua ủi lại. Trong đôi mắt đỏ thẫm của nó là ủy khuất, trong nháy mắt dường như còn có thể thấy được nhớ nhung xa cách từ lâu.

Hoa Như Ngọc cầm cương đao, bay lên bay xuống đã tự tay đâm hơn mười gã kỵ binh, tranh thủ lúc rảnh tay hô lên với Trần Tiểu Cửu:

- Tiểu tử thối, nó là lão bà của ngươi sao? Ôm cái rắm ấy! Còn không mau lên ngựa giết địch?

Trần Tiểu Cửu lúc này mới sợ phát khiếp mà tỉnh lại, hắn không kịp chơi đùa với Ô Nhã nữa, xoay người lên ngựa.

Ô Nhã vung chân trước lên, hí một tiếng, phóng vọt lên trước. Trần Tiểu Cửu thân cưỡi tuyệt thế bảo mã, tay nắm Hiên Viên kiếm, u quang tĩnh mịch, tiếng rên ai oán.

Hắn cười dài một tiếng, giục ngựa tiến lên. Hiên Viên kiếm thoải mái vung ra, liếm quang lóng lánh trượt đi như điện quang lạnh lẽo. Chùm sáng kia trùng trùng điệp điệp như hàng hà dãy núi chồng chất, lại biến ảo hàng nghìn hàng vạn, như mây hồng liễu nhiễu dâng lên, lại cuồn cuộn cuốn về, giữa đêm đen tức khắc tràn ngập một mảnh sát khí sắc bén khiến lòng người sợ hãi.

Trong tay hắn gần như không một kẻ địch toàn thây, chân cụt tay cụt rơi rụng đầy đất, nồng nặc máu loãng nhuộm hắn thành huyết nhân.

Mọi người nhận được ân huệ của hắn, chớp mắt một cái tất cả đã cướp được chiến mã.

Hoa Như Ngọc quay đầu ngựa lại, giục ngựa tiến về phía bộ binh doanh, khẽ kêu:

- Các huynh đệ, đi theo sau ta, không thể ham chiến, giết xuyên qua rồi nhanh lui lại!

Trần Tiểu Cửu cảm nhận được uy thế của bảo kiếm, lòng tự tin chưa từng có bành trướng. Những binh lính của Huyền Vũ doanh trước mắt hắn cũng giống như cải trắng cỏ xanh vậy, chỉ cần hắn nhẹ chém một kiếm liền thu hoạch một cái đầu không cam lòng.

Hắn cười lớn một tiếng, đi song song với Hắc Sơn và lão Từ theo sau Hoa Như Ngọc, tạo thành một trận hình mũi nhọn, hung hăng lao tới bộ binh doanh.



Năm mươi hán tử như hổ tranh dê, trong chớp mắt điên cuồng tấn công bộ binh doanh .

Ầm ầm vang dội!

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, trận trận điếc tai!

Dưới sự tấn công của tuấn mã, mấy ngàn bộ binh doanh bị năm mươi chiến mã vạch ra một đường máu tươi đầm đìa. Năm mươi hán tử thổ phỉ vung đao lên, năm mươi binh sĩ đầu một nơi thân một nẻo; lại vung đao lên, lại năm mươi binh sĩ mổ bụng phá ruột. Ngắn ngủi vài hơi thở đã có hơn trăm binh lính chết oan chết uổng.

Những binh lính khác liền luống cuống. Màn loạn sát rung trời, đạo phỉ võ công siêu cường lập tức khiến đám người vốn an nhàn bị đánh thức từ trong mộng, chỗ soái kỳ của Huyền Vũ doanh còn chưa hiểu được đã có chuyện khủng bố phát sinh, bộ binh doanh liền hỗn loạn.

Hoa Như Ngọc một thân đầy máu, tựa như Cửu Thiên Huyền nữ hạ phàm, sát khí lẫm lẫm, đi đầu múa cương đao như chặt rau thái dưa, dẫn các huynh đệ giết thành một dải máu tươi đỏ thẫm. Mấy trăm binh lính Huyền Vũ doanh chết đi trong sợ hãi tuyệt vọng.


Các hán tử thân nhuốm máu tươi gợi lên vạn trượng hào hùng. Hoa Như Ngọc quay đầu ngựa lại, còn muốn xung phong liều chết.

Trần Tiểu Cửu ngăn nàng lại, bình tĩnh nói:

- Mới rồi quân địch trận thế rối loạn, chúng ta xuất kỳ bất ý mới chiếm được tiện nghi; hiện giờ nếu còn xâm nhập địch doanh chỉ sợ nguy cơ quá lớn!

Hoa Như Ngọc bộ mặt dữ tợn, từng chữ một nói:

- Phùng Hạo lão tặc gian hoạt giả dối, chỉ có chết mấy trăm người vẫn chưa đủ để dẫn động lửa giận của y, sắp thành lại bại! Chúng ta lại giết qua một lần nữa, nhất định có thể khiến y đuổi theo lên núi, đại thế có thể thành!

Nàng không đợi Trần Tiểu Cửu phản bác đã giãy khỏi tay hắn, giục ngựa phi vào trong biển người.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ, lao theo gia nhập chiến đoàn.

Mà Huyền Vũ doanh quả nhiên như Trần Tiểu Cửu đoán, sau một nhịp trống trầm bổng vang lên, các binh sĩ liền kết thành trận pháp đối địch. Từng cây trường thương lập lòe sắc bén nhất tề giương về phía đám Hoa Như Ngọc.

Hoa Như Ngọc lâm nguy không sợ, cương đao lấp lánh hào quang, một đao chém ra, hơn mười cây thương đứt đoạn, lại xoay tay một cái, máu tươi bắn ra!

Đám binh lính thấy Hoa Như Ngọc dũng mãnh như thế không khỏi sợ hãi, đều lui về phía sau.

Từ trong đám lính đột nhiên xuất hiện một tướng lãnh mặt đen đằng đằng sát khí, y vung đao chém chết một gã lính khiếp sợ lui về, gầm lên rung trời:


- Kẻ nào lui về sau, giết không tha, đứng vững con mẹ nó cho ta!

Bọn lính thấy người lui về cũng chết, đành phải hợp lực tử chiến, ý đồ vây chết năm mươi sát thần không biết là người hay quỷ này vào giữa.

Hoa Như Ngọc vung cương đao đầy oai lực, những binh lính gần đó đều bị quấy thành bãi tương. Nàng phất tay ra hiệu cho các hán tử nói:

- Tất cả đứng vững, liều chết xung phong ra ngoài, chúng ta liền thắng lợi!

Tướng lãnh mặt đen đứng sau đốc chiến, người chạy tức chết. Binh lính nhất nhất cùng lên, năm mươi hán tử chịu áp lực ngày càng tăng.

Hoa Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt bay lên, một đôi kim liên tám tấc được vũ trang hạng nặng giẫm lên đỉnh đầu binh lính, như chim đại bàng bay qua mười trượng, lăng không đá về phía tướng lãnh mặt đen.

Tướng lãnh mặt đen nghiêng người sang bên mới né tránh được đại cước hùng dũng của Hoa Như Ngọc.

Thình lình từ đôi kim liên tám tấc kia đột ngột bắn ra dao găm, đâm thẳng vào cổ tên tướng lĩnh.

Tướng lĩnh mặt đen trong vòng một chiêu, chết một cách ly kỳ.

Bọn lính thấy tướng lĩnh đốc chiến vừa chết, ai còn ngu ngốc liều mạng nữa? Cả đám dù miệng kêu to hung hãn, nhưng thân hình lại không ngừng lùi về phía sau, làm sao có nửa điểm tâm tư giết địch.

Hoa Như Ngọc cao giọng cười to, phi thân lên ngựa dẫn huynh đệ mở ra một đường máu.

Đột nhiên nàng liếc mắt thấy, cách xa hơn hai mươi trượng giữa đám lính dâng lên một cây cờ lớn, trên có thêu một chữ "Phùng" rồng bay phượng múa!


Nàng thấy Huyền Vũ doanh binh lính vốn đang tan hoang không chịu nổi, không hề có chiến lực, trong phút chốc không ngờ lại dâng lên tâm tư liều mạng cực độ!

Nàng vận khí song phi, lập tức bay lên giẫm lên đầu đám người đang hoảng hốt chạy trốn, lẻ loi một mình vọt tới soái kỳ đằng xa, thét lên:

- Lão tặc, nạp mạng đi!

Các huynh đệ không có khinh công cao minh như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoa Như Ngọc trôi đi trong bóng tối, nghĩ sức chiến đấu của Huyền Vũ doanh như cặn bã thế này, không chừng Đại đương gia thực có thể xông vào dễ như trở bàn tay.

Nhưng Trần Tiểu Cửu lại không có suy nghĩ như vậy.


Chỗ soái kỳ là nơi tập trung võ tướng dũng mãnh nhất, đều là người lấy một địch mười, Hoa muội muội tiến lên tất nhiên sẽ gặp một trận ác chiến.

Hắn nhìn từ xa đã thấy Hoa Như Ngọc khó khăn di chuyển, tất nhiên là rơi vào trong vòng vây của cường địch. Vô số đao thương lóe hào quang nghênh đón nàng. Cứ giết một đám lính lại có một đám khác không muốn sống xông ra, chặt chẽ vây quanh nàng.

Muốn trốn đi, thực khó như lên trời.

Hai mắt Hoa Như Ngọc đỏ quạch, thấy mình bị vây khốn, trong lòng sinh ý độc ác, đã có lòng liều chết!

Thấy con ngựa lớn dưới soái kỳ có một tướng quân tai to mặt lớn ngồi ngay ngắn bên trên, thân mặc giáp tím, nàng không khỏi tức giận đến tứ chi run rẩy, không thể ức chế phẫn nộ. Máu trong người nàng như ngựa đứt cương chạy chồm lên. Thân hình nàng bay lên, như một mũi tên nhọn liều lĩnh phóng về phía người nọ.

Một đám giáp sĩ xuất trường thương, ngăn cản thân hình cuồng bạo của nàng.

Bốn năm cao thủ hạng nhất lắc mình bay ra từ sau soái kỳ, quơ trương đao, mặt mày dữ tợn chém thẳng về phía Hoa Như Ngọc.

Đối mặt với đao thương vô tận từ bốn phương tám hướng, có là võ công thông thiên cũng không có lực phản kháng.

Hoa Như Ngọc một đao chém trúng một võ tướng trong đó, tay trái cũng trọng thương. Một dòng máu tươi ồ ồ chảy xuống từ bả vai nàng. Lòng nàng đầy quyết tuyệt, ngoái đầu nhìn lại Trần Tiểu Cửu, tuy rằng đập vào mắt chỉ là một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng hiểu rõ, tiểu tình lang yêu dấu nhất định có thể đang chăm chú ngắm nhìn dung nhan của mình.

Trần Tiểu Cửu mắt sáng như đuốc, sớm đã thấy rõ Hoa Như Nguyệt từng bước nguy cơ.

Nàng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt vừa thảm thiết vừa lưu luyến, như một sợi dây hồng cuốn đến, xoắn lấy tim hắn.

Hắn bất chấp sự ngăn cản của các huynh đệ, thân hình vụt lên, như một dải lụa hồng phóng qua hai mươi trượng đầu người, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Hoa Như Ngọc, bảo kiếm chém ra, hàn quang lóng lánh, năm tên lính đầu một nơi thân một nẻo.

- Cửu ca!

Hoa Như Ngọc ôm vết thương trên vai, kinh ngạc nhìn khuôn mặt dịu dàng của Trần Tiểu Cửu tư thế oai hùng bừng bừng hưng phấn, cứng cỏi lao đến. Trong mắt nàng hàm chứa ưu thương, nàng mím môi, nói:

- Cửu ca, chàng tội gì phải theo ta nhận cái chết!

Trần Tiểu Cửu một tay múa kiếm, chém ra vạn đạo hào quang, một tay ôm eo nàng, mặt mày nghiêm nghị, dứt khoát nói:

- Chúng ta đều không thể chết được, bất luận lúc nào cũng không thể chịu thua, ta, Cửu ca, không gì không làm được!