Trần Tiểu Cửu trong lòng ngút trời hận đối với tên xấu xa Tư Đồ Bá, nói xằng là anh hùng, luận võ sa trường, không ngờ cũng muốn dùng môn đạo, sử dụng âm mưu quỷ dị hại ta? Nếu không phải có mẹ nuôi phát hiện quỷ kế âm hiểm như thế, ta với gấu chó chẳng phải giống nhau, sẽ phủ phục dưới chân ngươi mà nhận lấy cái chết rồi!
Hắn nhẹ nhàng nhướn thân mình về phía trước, đôi mắt ác nghiệt quét một lần trong căn phòng tối sáng phân trah, mười sáu tên hán tử cường tráng, dĩ nhiên sẽ ghi tạc bọn chúng trong lòng. Hắn thấy Hỗ Tam nương lộ ra khuôn mặt tươi cười, đang dùng khinh công tuyệt đỉnh của nàng đưa hai người xuống, lại như hạc hồng, tiếp tục bay ra khỏi thung lung.
Hỗ Tam nương khinh công rất cao minh, mang theo Trần Tiểu Cửu cao lớn như vậy dường như không có gì vướng bận cả.
Trần Tiểu Cửu ngoan ngoãn dựa vào thân thể mềm mại của nàng, cảm nhận được lửa nóng tận sâu trong tâm hồn nàng. Lúc này trong lòng Hỗ Tam nương mâu thuẫn thật lớn, lại không đành lòng trách cứ hắn, trong suy tư đau đáu xen lẫn với hạnh phúc, nàng cứ mờ mịt bay đi.
Cuối cùng không hiểu sao hai người lại dừng lại bên bờ Sương Hải.
Hỗ Tam nương miễn cưỡng nở nụ cười dịu dàng, nhìn thoáng thấy Trần Tiểu Cửu có vẻ không vui, liền nói:
- Ta đưa ngươi tới để ngươi biết âm mưu hiểm độc của Tư Đồ Bá mà phòng bị, đừng trúng vào bẫy của y! Nhưng ngươi cũng không được dùng loại âm mưu hiểm độc hạ lưu như vậy, ngươi phải đường đường chính chính đánh bại y, dùng võ lực chinh phục y, chỉ có như thế, ngươi mới xứng đáng ở bên cạnh Ngọc Nhi, mới là một đại anh hùng hoàn mỹ, mới có thể khiến nó trở thành con hổ nhỏ, cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của ngươi… Ngươi đã hiểu ý của mẹ nuôi chưa?
Trần Tiểu Cửu mím chặt môi, dùng sức gật đầu!
- Vua dùng độc tán khí đan, vô cùng lợi hại, ngươi ngàn vạn lần không thể sơ suất, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được. Về phần kỹ nữ nước Uy kia, không biết có loại vu thuật gì? Việc này mẹ nuôi cũng không hiểu nhiều. Nói chung ngươi phải hết sức cẩn trọng!
Trong lòng Trần Tiểu Cửu hiểu rõ, kỹ nữ dung mạo đẹp như hoa, bà đồng tâm như rắn rết đó. Bình thường hắn đối với bà đồng này đã không chút sợ hãi. Cho tới giờ phút này, đã có hai bà đồng chết trong tay hắn một cách khác thường.
Cái loại tán khí đan chó má này, thật ra không thể không phòng.
Nhớ ra vài điều, Trần Tiểu Cửu vội hỏi:
- Mẹ nuôi, về vua dùng độc đó, rốt cuộc là người như thế nào? Chẳng lẽ rất lợi hại sao?
- Vua dùng độc…
Hỗ Tam nương nghe vậy, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ, ngẩng đầu nhìn lên những vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời, thở dài nói:
- Nói đến thật dài, ta với Vua dùng độc vốn có thâm giao, gọi là bạn bè tốt, cũng không quá đáng!
- Là bạn bè tốt sao?
Trần Tiểu Cửu trong lòng quái lạ, quay lại nhìn Hỗ Tam nương, chao ôi tài năng quả không ngờ !
- Độc Hoàng (vua dùng độc) danh như tiếng, vua trong độc, võ công của nàng tu không thể đăng phong cực đại, nhưng thủ pháp chế độc của nàng, kỹ xảo dùng độc của nàng thì cực thành thạo, đương nhiên đat tới tận sâu của bí hiểm. Chỉ có điều mười năm trước đã bị Lão tổ Thôi gia gây thương tổn, liền bặt vô âm tín. Đến nay ta cũng không biết rõ tung tích của nàng!
Không ngờ bị Thôi lão tổ gây thương tích. Trần Tiểu Cửu trong lòng khẽ động, vội hỏi:
- Mẹ nuôi và Vua dùng độc rốt cuộc quen biết thế nào?
Hỗ Tam nương cười buồn, nắm cái mũi của hắn, cười nói:
- Đó là một bí mật, ngươi nếu sau này có thể cùng Ngọc nhi kết thành vợ chồng, ta sẽ đem mọi chuyện kể cho ngươi nghe. Hiện giờ thôi đi. Vẫn còn hơi sớm quá…
- Mẹ nuôi còn xem con như người ngoài sao?
Trần Tiểu Cửu làm nũng.
Hỗ Tam nương xoa đầu hắn yêu thương, an ủi nói:
- Tiểu bại oại, cũng không phải bảo ngươi là người ngoài, nhưng có một số việt, nếu ngươi biết, liền phải gánh vác một phần trách nhiêm. Chỉ chờ ngươi trở thành một anh hùng thực sự, mới có thể đảm đương được trọng trách nặng nề này!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy trong lòng u mê lại tò mò, nhưng cũng không tiện truy vấn.
- Còn có …
Hỗ Tam nương chỉ vào phiến sương mù trong rừng rậm nói:
- Bên trong biển sương có chút quỷ dị, ngươi ngàn vạn lần không nên vào, truyền thuyết bên trong có một vị thần tiên, gọi là Lan Đình Quân, không thể mạo phạm, ngươi nhất định phải nhớ rõ…
Thần tiên cái gì? Hừ… rõ ràng là một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Trần Tiểu Cửu mỗi khi nghĩ tới Lan Đình Quân với bộ dạng như cương thi kia trong lòng bất giác cảm thấy chút khó chịu.
Từ Lang trung chết tiệt, không ngờ còn chưa trở lại,
Ai da! Không biết Nguyệt Thần tỷ tỷ ép độc ra hết chưa? Tướng công ta thật không làm tròn bổn phận với nàng! Hắn vội vàng từ biệt Hỗ Tam nương, chạy trở về, lưu lại trong mắt Hỗ Tam nương một hình bóng hoang mang.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, Nguyệt Thần tỷ tỷ…
Hắn thấy trong phòng Nguyệt Thần không có ánh sáng, ở cửa gõ nhẹ vài cái, lại không có tiếng vang, cũng không có ngýời trả lời! Hắn xoay ngýời ði vài býớc, trong lòng không yên, cả người nóng như lửa đốt, lại quay trở lại, vận khí co chân, hung hăng đạp vào cánh cửa.
Cửa phòng theo đó mà nứt ra, một mảnh tối đen, Trần Tiểu Cửu vội vàng đi vào trong, đã thấy Nguyệt Thần ngất xỉu úp mặt trên giường.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, nàng sao vậy?
Trần Tiểu Cửu hoảng sợ thất sắc, vội nâng nàng dậy ôm vào lòng, cúi đầu đã thấy mắt đẹp nhắm chặt, sắc mặt xanh mét, môi đào phủ sắc trắng nhợt nhạt, nét xinh đẹp ngày trước, đã bị thay thế bởi sắc trắng bệch ủ rũ.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, nàng đừng làm ta sợ…
Trần Tiểu Cửu chưa bao giờ rối loạn như vậy, trong lòng hắn quặn đàu, như bị vạn tên xuyên tim, chỉ vì mình sơ sảy mà Nguyệt Thần bị tổn thương, mà đau tới tận tâm can, khóe mắt không kìm nổi bi thương lăn xuống dòng lệ.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, nàng mau tỉnh lại,, Tiểu Cửu tới rồi đây, ta sẽ không đi đâu nữa… không tán gái nữa, chỉ ở cùng nàng thôi…
Hắn ghé vào bầu ngực mềm mại của nàng lắng nghe nhịp tim, tuy rằng chậm chạp nhưng rất đều đặn, chắc chắn có lực, trong lòng vẫn còn hy vọng cứu sống.
Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ nuôi… Mẹ nuôi nhất định có cách! Ở trong lúc suy sụp nhất, hắn nghĩ tới không phải La Đồng, không phải Hoa muội muội, mà là mẹ nuôi cho hắn cảm giác ấm áp!
Trần Tiểu Cửu ôm Nguyệt Thần hướng ra ngoài lao đi, vừa chạy vừa hô:
- Mẹ nuôi, mẹ nuôi, cứu mạng… Cứu mạng…
Vừa tới cửa đã chạm phải một thân thể mềm mại.
- Tiểu Cửu, ngươi gọi cái gì? Mẹ nuôi còn chưa đi đâu? Ngươi… Ngươi làm gì vậy?
Hỗ Tam nương vừa nhìn thấy bóng dáng Tiểu Cửu có chút kỳ quái, liền tò mò chạy theo xem xét, không ngờ tới lại đụng ngay hắn ở đây.
- Mẹ nuôi, tiểu nương tử của con trúng độc… Người… người mau tới cứu nàng…
Trần Tiểu Cửu nắm chặt cánh tay Hỗ Tam nương, hồ loạn cầu khẩn.
Hỗ Tam nương bị Trần Tiểu Cửu hung hăng chạm vào một chút, bầu ngực lại bỏng rát đau nhức, nàng cong môi, nhưng vẫn ở một bên xem xét khuôn mặt tuyệt mỹ mệt mỏi của Nguyệt Thần, thất thanh nói:
- Nàng … nàng trúng độc? Là ai làm?
- Là Lan Đình Quân… là Lan Đình Quân làm…
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cầu xin, đem toàn bộ việc tiến vào biển sương nhất nhất kể lại cho Hỗ Tam nương nghe. Đương nhiên đoạn hắn và Nguyệt Thần điên loan đảo phượng thì hắn giữ lại cho mình.
- Không ngờ ngươi tiến vào biển sương? Còn gặp Lan Đình Quân?
Trong ánh mắt quyến rũ Hỗ Tam nương lộ vẻ ngạc nhiên:
- Tiểu Cửu, ngươi mau mang bông hoa nàng đưa cho ngươi ra đây ta xem! Nguồn:
Trần Tiểu Cửu nhớ tới Lan Đình Quân dặn chỉ cho người mù Từ Hạt Tử xem, không khỏi do dự một chút!
- Việc này, ngươi không tin mẹ nuôi sao? Nói thật cho ngươi biết, Từ Hạt Tử từng là gia tướng của ta, một thân bản lĩnh đó, đều là học ở ta…
Hỗ Tam nương thúc giục nói.
Gia tướng? Gia tướng là cái gì vậy?
Trần Tiểu Cửu không rảnh tìm hiểu từ lạ lùng này, vội vàng trở về phòng lấy ra đóa hoa tươi kia, đưa cho Hỗ Tam nương xem.
Đóa hoa tươi tuy ủ rũ nhưng sắc hoa vẫn tươi sáng như cũ, kỳ quái nhất chính là lá của nó màu hồng còn cánh hoa lại màu xanh biếc.
Hỗ Tam nương nhìn thấy bó hoa kỳ lạ này, không nhúc nhích, trong mắt lóe ra tia sáng sắc nhọn, một thời gian sau, thân hình khẽ run, khóe mắt không ngờ đã ươn ướt!
- Mẹ nuôi… người… người sao vậy?
Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ hỏi.
Hỗ Tam nương bỗng nhiên cất tiếng cười to, tay áo nhẹ nhàng lau khô khóe mắt, vỗ cánh tay hắn:
- Tiểu tử thối, ngươi bận rộn giúp đỡ sơn trại, cũng vì mẹ nuôi mà lập công lớn!
Trần Tiểu Cửu gấp đến độ dậm chân, liên tục cất tiếng thúc giục;
- Mẹ nuôi, người nói điều này con không hiểu được, con hiện giờ muốn Nguyệt Thần tỷ tỷ của con sống lại, bằng không, con không có tiền đồ gì, chỉ là một tên vô lại thích tán gái, cũng không muốn sống nữa…
- Yên tâm, tiểu nương tử của ngươi không chết được!
Hỗ Tam nương đầy mặt thần bí nói:
- Ngươi không phải muốn biết ai là Vua dùng độc sao? Hừ… Mẹ nuôi lúc này liền dẫn ngươi đi gặp nàng!
- Ai là vua dùng độc ? Trần Tiểu Cửu kinh ngạc hỏi.
- Lan Đình Quân, chính là vu dùng độc…
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, há hốc miệng đầy kinh ngạc!