Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 422: Là địch hay bạn?




Trong nháy mắt khi hắc quỷ xuất thương, thân hình Trần Tiểu Cửu bùng lên, như tên rời cung hướng y đâm tới, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn quyết tuyệt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng đến được nửa đường, thân hình Trần Tiểu Cửu đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, rất ngạc nhiên nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin ở trước mắt.

Phốc… Phốc…

A…

Âm thanh kêu rên khủng bố liên tiếp phát ra, cương thương của hắc quỷ dĩ nhiên đã đâm xuyên qua yết hầu của hai gã Tử Cấm vệ, máu tươi nồng đậm theo yết hầu bọn họ phun ra, nhiễm đỏ một vùng bóng đêm.

Họa từ trong nhà? Đây là vì sao? Chẳng qua Trần Tiểu Cửu chỉ sửng sốt như vậy một chút, liền nắm lấy cơ hội, nhanh như thiểm điện nhằm về phía Tử Cấm vệ, bất luận thế nào, giết thêm một con chó săn, đều là chiếm được lợi thế. Lúc này tâm tình hắn không sợ hãi, nội tức âm hàn ở trong cơ thể di chuyển khắp nơi, sống chết trước mắt, đã dốc toàn lực của hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Tên Tử Cấm vệ mặt dài kia đúng là tâm sinh sợ hãi với Trần Tiểu Cửu, thấy hắn như con báo vọt tới, run run muốn chống đỡ, đã thấy bạch quang lóe lên, Trần Tiểu Cửu đã giơ tay chém xuống, gân cốt trên cổ gã bị chặt đứt hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút da thịt , trong lồng ngực tràn đầy máu tươi như sơn tuyền ồ ồ phun ra.

Vừa nhìn xuống, đã thấy ghê người.

Võ nghệ hắc quỷ không biết cao minh hơn Trần Tiểu Cửu bao nhiêu lần, y phong khinh vân đạm phất tay sang trái, sang phải, ba tên Tử Cấm vệ đã bị mất mạng trong tay y.

Tên Tử Cấm vệ này hồn nhiên không biết hắc quỷ phát điên gì, lại như thế nào đột nhiên lâm trận phản chiến, giết chết huynh đệ của mình? Trong lòng vô cùng hoảng sợ, liên tục cầu xin tha thứ nói:

Khang huynh đệ, ngươi… Ngươi điên rồi sao? Như thế nào lại giết huynh đệ của mình?

Khang… Khang huynh đệ, chúng ta sẽ không đoạt công lao của ngươi, bách hộ hầu và ngàn lượng vàng tất cả là của ngươi, chúng ta cái gì cũng không lấy, cầu… Cầu ngươi buông tha cho chúng ta đi!

Gã Tử Cấm vệ hai tay cầm cương thương run rẩy, sợ tới mức tiểu ra quần, trong không khí tràn ngập mùi khai.

Ta không tin lời ngươi, ta chỉ tin tưởng người chết! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Vẻ mặt hắc quỷ nhe răng cười độc ác, động một chút, cương thương gào thét đánh ra, tạo thành một đạo hào quang.



Phốc…

s

Ngực của tên Tử Cấm vệ đã bị cương thương xuyên thủng, không cam lòng ngã trên mặt đất, làm một tên quỷ chết oan.

Tuy rằng Trần Tiểu Cửu làm một bộ liều mạng, nhưng một đôi mắt sáng lại đang không ngừng đánh giá hắc quỷ lâm trận phản chiến, võ công hắn mạnh mẽ như vậy, cho dù là cảnh giới hay công lực, gần như có thể sánh vai vwosi Viên Tử Trình, làm sao có thể cam nguyện làm một gã bừa bãi vô danh?


Cẩn thận nghĩ lại, ý vị sâu xa!

Hắn thú tính đại phát, đi xuyên qua đám người, thừa dịp hỗn loạn giết chết hai người, mà lúc này, hắn cũng phải trả giá bằng máu, ở trên đùi bị cương thương rạch một vết máu, tuy rằng thương thế không nặng, nhưng máu tươi lại ồ ồ trào ra, làm cho thân hình hắn nhuộm thành người máu, từ xa nhìn lại, giống như hung thần ác sát Thái tuế xuất sơn tuần du.

Hắn và hắc quỷ, một người không để ý sinh tử, rat ay tàn nhẫn; một người chiêu số cao minh, phong khinh vân đạm, trong giây lát, mười một tên Tử Cấm vệ chỉ còn lại hai người sống sót, run run nhìn hai sát thần!

Khang huynh đệ, lúc trước chúng ta không oán, bây giờ không thù, hơn nữa đã nói rõ, tất cả công lao đều là của ngươi, ta mảy may không đụng đến, vì sao ngươi lại phải hạ sát thủ, nguyên do trong đó, có thể nói một chút hay không?

Một người đàn ông mặt tròn lấy hết can đảm dò hỏi.

Ha ha… Đó là một bí mật, không thể nói được… Hôm nay xem như các ngươi xui xẻo, sau khi giết các ngươi, hàng năm ta sẽ hóa vàng mã cho, quyết không bạc đãi!

Hắc quỷ thở dài một tiếng, tuy rằng trông khuôn mặt có chút thương cảm, nhưng không có ý tứ muốn bỏ qua cho bọn họ.

Thật ngoan độc… Xem Quách Nhị ta là bao cỏ sao? Ta… Ta liều mạng với ngươi!

Người đàn ông khuôn mặt tròn tròn rít gào nói.

Hắc quỷ mỉm cười không nói, vẻ mặt gian tà miệt thị, liền đâm một thương.


Hai mắt Trần Tiểu Cửu đỏ bừng, đã bị máu tươi khơi dậy bản tính bá đạo của nam nhân.

Nội tức âm hàn trong cơ thể theo huyết mạch chạy cuồn cuộn, kình lực mênh mông lại một lần nữa chạy khắp toàn thân, làm huyết mạch hắn phun trào. Nhất là cảm giác đã khắc sâu trong hắn, sau khi chính mình bị một chưởng tàn nhẫn của hắc quỷ, một chút huyết mạch trước kia còn bế tắc, bây giờ đều thông suốt, nội tức như sóng biển, lưu động cuồn cuộn, không ngờ một khắc cũng không dừng lại.

Giờ phút này đan điền của hắn trướng lên khó chịu, cần phải nhanh chóng giải phóng toàn thân, Trần Tiểu Cửu tiến lên ngăn hắc quỷ đang giết chóc, sắc mặt tràn đầy hưng phấn, liếm liếm máu đỏ tươi ở khóe miệng, âm trầm nói:

Hắc quỷ huynh, để cho ta đi…

Quách Nhị tuy rằng nhát gan, nhưng võ công so với những tên đã chết này còn cao cường hơn, Trần công tử có nắm chắc không?

Hắc quỷ dao động không chừng nói.

Để cho ta tới…

Trần Tiểu Cửu không có để ý đến lời nói của hắc quỷ, trong ánh mắt tràn ngập ngọn lửa hừng hực, ngang ngược muốn thử thân thủ một lần.


Hắc quỷ giơ tay thử mạch đập của hắn một chút, tùy ý chỉ điểm nói:

Mặc dù tàn nhẫn có thể khắc địch, nhưng chín quá hóa nẫu, tâm tùy ý động, mới có thể thành công!

Trần Tiểu Cửu đối với đạo võ học dốt đặc cán mai, lời nói của hắc quỷ hắn cái hiểu cái không, gật gật đầu, quơ cánh tay hướng về phía tên Tử Cấm vệ Quách Nhị đâm tới! Dao găm sắc bén mang theo lạnh lẽo tang tóc, thân đao lóe ra hào quang quỷ dị như âm hồn.

Ta… Ta liều mạng với ngươi…

Quách Nhị trong cảnh sống chết trước mắt, bộc phát ra tiềm lực kinh người, y lắc mình né tránh Trần Tiểu Cửu đánh tới, lưỡi thương sắc bén lóe ra vô số điểm sáng, thật hư khó phân, mang theo sát khí cực mạnh, hướng Trần Tiểu Cửu đâm ra.

Cẩn thận… Không thể dùng lực, phải thuận thế mà đi!


Hắc quỷ cất lời khuyên bảo .

Trần Tiểu Cửu coi thường không thèm để ý, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh!

Nhãn lực hắn đặc biệt, ít người có thể đạt được, loại mánh khóe ngụy trang này đối với hắn không có một điểm tác dụng. Tinh quang trong mắt đảo qua một cái, trong vạn điểm mũi nhọn, tìm được lưỡi thương chân thật, cả người không lùi mà tiến tới, ở trong vô số quang ảnh, như một con bướm trong gió, nhìn như mạo hiểm mà xuyên vào, dao găm trong tay lóe lên u quang, trong màn đêm họa xuất ra một đường cong tuyệt đẹp.

Tính mạng của Quách Nhị bị đe dọa hết mức, đã phát huy ra bản lĩnh kinh người, trước mắt lóe ra vầng sáng không chừng, khiến lòng y tràn đầy tự tin.

Cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ, nhìn thấy thanh mang như vậy, cũng chỉ có thể tránh xa ba thước, nếu cưỡng ép lao vào mũi nhọn này, ắt chín phần chết một phần sống.

Mà Trần Tiểu Cửu chính là trường hợp đặc biệt còn sống kia, Quách Nhị trơ mắt nhìn hắn lông tóc vô thương xông vào, nhìn dao găm hướng về cổ họng của chính mình đâm tới.

Mà chính mình, lại là một con sơn dương đợi làm thịt!

Hàn quang chợt lóe, y cảm thấy cổ họng có một trận lạnh lẽo, trong lòng dĩ nhiên minh bạch kết cục thê thảm của chính mình, hai tay run rẩy ôm lấy yết hầu, khàn khàn hỏi:

Ngươi… Ngươi đã dùng chiêu thức gì?

Trần Tiểu Cửu nghe được lời trăn trối lúc sắp chết của y, nhẹ nhàng thổi vào vết máu trên dao găm, trong đầu hồi tưởng Nguyệt Thần mị hoặc điên đảo chúng sinh, ba hoa ba láp, mỉm cười đáp:

Có chết cũng phải yêu!