Với vẻ xấu hổ của Nguyệt Thần, tuy trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng sảng khoái, nhưng trong tâm khảm thì lại rất rõ ràng, đây chẳng qua là sự ngụy trang giả vờ dối trá của nàng mà thôi, để người khác cho rằng nàng là một cô gái quyến rũ yếu đuối vô hại.
Hắn bình ổn lại nội tâm mình, cao giọng giải thích:
- Những tên tử cấm vệ kia trong lòng rõ ràng sợ chúng ta, nhưng vẫn cố tính truy đuổi chúng ta, rõ ràng là ham phú quý giàu sang mà thôi!
- Trong lòng bọn họ chắc chắn đều muốn lập đại công, một một lúc thăng thiên luôn, không hề muốn chia xẻ miếng ngon này cho kẻ khác đâu, hơn nữa, một khi bọn họ phát hiện ra tung tích của chúng ta, cũng sẽ không ngốc nghếch mà đứng dưới chân núi chờ đợi đâu, không hề muốn cơ hội tốt này lọt vào tay kẻ khác, rõ ràng sẽ nôn nóng muốn là người lập công đầu!
- Hừ... đúng là một đám lòng tham không đáy, ta phải lợi dụng cái nhược điểm này, sẽ tiêu diệt từng nhóm nhỏ của bọn chúng.
Nguyệt Thần nghe thấy vậy, thầm tán thưởng: Đầu óc của tên đại dâm tặc này quả nhiên không đơn giản chút nào, nghiền ngẫm được những suy nghĩ của người khác, quả nhiên đã thấy rõ được ý đồ của bọn họ rồi, khiến người khác không thể không phục được. Nếu ai đắc tội với hắn, thì chẳng phải là hậu hoạn khó lường đó sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng lại chuyển ý nghĩ: Hồng Hạnh là người sẽ kế vị ta, Tà Nguyệt phái sau này sẽ nằm trong tay nó, mà nó lại có tình có ý với tên đại dâm tặc này, chỉ có cách giết chết tên dâm tặc này, thì mới hóa giải tất cả những vấn đề nan giải được.
- Ánh mắt đê mê của Nguyệt Thần tỉ tỉ đang ngưng đọng, rốt cuộc là đang có ý đồ gì đây?
Nàng đang nghĩ ngợi lung tung, đôi mắt Trần Tiểu Cửu đầy đùa giỡn nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
Trong lòng Nguyệt Thần cảm thấy có chút áy náy, người ta toàn tâm toàn ý mà cứu mình, còn mình thì luôn nghĩ cách làm thế nào để giết hắn, rốt cục tên đại dâm tặc này quá giảo hoạt, hay là Nguyệt Thần ta quá vô tình rồi? Trong ân oán này, lúc này khó có thể phân biệt rõ ràng được!
Nàng suy tư một hồi lâu, nhìn xung quanh, lại nghi ngờ hỏi:
- Vậy vì sao chúng ta lại tới vách núi hiểm trở này?
Trần Tiểu Cửu lộ vẻ quỷ dị nói:
- Nơi này cỏ dại mọc um tùm, rất khó đi lại, hơn nữa ánh trăng lại mờ ảo, rất dễ để ẩn náu. Nếu trong đêm mà đánh lén, thì rất ít người có thể tránh né được, hơn nữa, vách núi hiểm trở này lại là một vách đá hoàn toàn tự nhiên, nếu biết lợi dụng nó, thì có thể lấy một chọi với trăm kẻ địch được đó!
Nói tới đây, hắn lại chuyển sang đề tài khác, ánh mắt đầy dâm đãng, bộ mặt quỷ dị nói:
- Nhưng, cái này cũng phải xem Nguyệt Thần tỉ tỉ có đủ gan dạ không thôi!
- Thế là thế nào?
Nguyệt Thần quả quyết nói:
- Ngay cả một tên đại dâm tặc đầy nham hiểm như ngươi ta còn không sợ, thì còn sợ những chuyện khác sao?
- Nguyệt Thần tỉ tỉ nói rất đúng, Tiểu Cửu ta đầy nham hiểm, bụng đầy mưu đồ, ngay cả ta nàng còn không sợ, sao lại không có gan làm chuyện khác chứ? Hừ... nếu đã như vậy, thì ta nói luôn vậy...
Trần Tiểu Cửu bước một bước lên phía trước, nhìn xuống vách núi tối tăm và hiểm trở, thản nhiên nói:
- Ta muốn nàng nhảy xuống đó...
Nguyệt Thần nghe xong ngẩn người ra, ngoảnh đầu nhìn xuống vách núi sâu thẳm không đáy, trong lòng so đo: nếu ta nhảy xuống, rõ ràng là mất mạng rồi, nếu đã vậy thì ta cần ngươi tới cứu ta sao?
Nàng đang suy tính những tâm địa của Trần Tiểu Cửu, lại thấy vẻ mặt đầy đùa giỡn của hắn, với ánh mắt bất cần đời của hắn đã lộ bản chất thực của hắn, không khỏi đau khổ nói:
- Hừ, đại dâm tặc, chỉ biết giễu cợt ta thôi, có ý đồ gì vậy, ngươi cứ thoải mái mà nói ra, nếu cần ta giúp sức, thì nhất định ta sẽ ra tay giúp đỡ.
- Nói hay lắm!
Trần Tiểu Cửu đang lúc kích động, bàn tay không tự chủ được bóp nhẹ một cái vào chiếc mông đẫy đà của nàng, vẻ mặt kiên quyết nói:
- Ta chỉ muốn Nguyệt Thần tỉ tỉ nhảy xuống vách núi, đích thân kiểm nghiệm độ cao của nó mà thôi!
Nguyệt Thần nghe vậy, ánh mặt lóe lên sự mờ mịt, không hiểu Trần Tiểu Cửu có ý gì nữa.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng búng vào chiếc trán trắng mịn của nàng, trào phúng nói:
- Cứ tưởng Nguyệt Thần tỉ tỉ thông minh cái thế, tinh xảo đặc sắc, không ngờ cũng chỉ như một khối đá chưa được mài rũa mà thôi! Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me -
- Dâm tặc... lại đang chế ngạo ta rồi, trên thế gian này có mấy người giả dối đê tiện như ngươi chứ, không từ một thủ đoạn tồi tệ nào.
Nguyệt Thần lườm hắn một cái, quả thật cảm nhận được sự chế nhạo của tên nhãi này, thân hình uốn éo nói:
- Ngươi có chủ ý gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa. Tỉ tỉ ta sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp với ngươi...
Bộ dạng tức giận của nàng cùng với sự chút oán hận, giống như một người tiểu thiếp hiền lành, đang hờn dỗi với tướng công của mình.
Lúc này Trần Tiểu Cửu nhìn mà ngẩn người ra, ánh mắt nhìn chằm chằm toát ra những tia lửa, trong lòng cũng vô cùng kích động.
Nguyệt Thần ghé sát vào ngực hắn, đầu tiên là để cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của hắn, cảm nhận nhịp tim đang đạp mãnh liệt của hắn, vẻ mặt có chút đắc ý. Nàng đưa đôi tay vàng ngọc khua khua trước mặt hắn, đợi hắn định thần lại, rồi khẽ vuốt vuốt cằm của hắn, dịu dàng nói:
- Tỉ tỉ... có xinh đẹp không?
Hài... mất mặt quá đi, uổng cho ta cứ chém gió bốc phét, không ngờ cũng không thể đỡ được vẻ mặt u oán của Nguyệt Thần, đúng là vô dụng thật! Hắn có chút ngại ngùng nhìn Nguyệt Thần đang cười tươi rói, than thở nói:
- Tỉ tỉ phong tình vạn chủng, khuynh đảo ngàn vạn chúng sinh! Ta cũng là một trong số những kẻ bị mê hoặc đó...
Nguyệt Thần cười khanh khách nói:
- Ta có vẻ xinh đẹp hơn người này thì có tác dụng gì chứ? Sự sống chết của ta, chẳng phải đang nằm trong tay của tên đại dâm tặc ngươi đó sao?
- Tuy ta nắm trong tay sự sinh tử của nàng, nhưng nàng lại nắm được trái tim của ta rồi.
Trần Tiểu Cửu có chút buồn bã.
- Ngươi nói dối không biết thẹn, trong mười câu mà có một câu là thật lòng thì cũng coi ngươi là một người thành thật rồi!
Nguyệt Thần nói nhưng vẫn cười tươi, xương sườn và bả vai bị thương cũng đã đỡ đi nhiều rồi.
Trần Tiểu Cửu nhìn xuống vực xâu thăm thẳm, quả quyết nói:
- Khứu giác của chó săn rất nhạy bén, ngửi thấy mùi máu tanh trên người nàng, tất nhiên sẽ điên cuồng mà lao tới, cứ thử nghĩ xem, nếu Nguyệt Thần tỉ tỉ nhảy xuống vách đá này thì bọn chó săn kia làm sao có thể tìm được tung tích chứ?
Nguyệt Thần nghe vậy, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc, cái tên nhãi này quả thật là nhamm hiểm giả dối, những mưu kế đáng khinh bỉ này mà hắn cũng nghĩ ra được.
Trần Tiểu Cửu thản nhiên nói:
- Tuy khứu giác của bọn chó săn này rất nhạy bén, nhưng sự thông minh thì không bằng một nửa của Nguyệt Thần tỉ tỉ, ngay cả lúc đầu nàng còn không nghĩ được cái hay của nó thì làm sao đám chó săn này nghĩ ra được đây?
- Đáng chết... sự so sánh của ngươi đúng là hay nhỉ!
Vẻ mặt của Nguyệt Thần hiện vẻ khổ sở nói.
- Trong lúc đám chó săn kia kích động, hoặc không kịp dừng lại nhảy xuống vực sâu, tan xương nát thịt; hoặc cũng kịp dừng lại, thấy vực sâu không dám lao xuống, may mắn dừng lại kịp thời giữ được mạng sống!
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên lay động cánh tay, cười lạnh lùng nói:
- Lúc đó, chỉ cần trong bóng tối ta tung một cước, thì đám chó săn đó coi như đi đời nhà ma rồi!