Tào công công nghe vậy, thân hình gầy còm đột nhiên run lên một cái, vẻ mặt khắc khổ nhân từ hóa thành đáng sợ nham hiểm, lão thật sự không ngờ một câu ném đá dò đường của mình, lại mang đến sự phản kích triệt để không chút lưu tình của tên tiểu tử này. Trong lòng lão ta phẫn nộ, tựa như từng cơn sóng lớn ngút trời đang đâm ngang xẹt dọc trong người lão, kinh ngạc đến nỗi ngũ tạng đảo lộn, suýt chút nữa khiến tim phổi vỡ tan tành.
To gan…hay cho ngươi một Trần Tiểu Cửu, vậy mà dám nhục mạ cha nuôi ta…
Thạch Đầu Trù sắc mặt ửng đỏ, trong lòng thực sự mừng rỡ, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở để lật ngã Trần Tiểu Cửu.
Cơ mặt Tôn Khoa run rẩy một cái, cánh tay múa may nói:
Tên tiểu tử này thật không biết lễ độ, không ngờ dám nhục mạ Tào công công, người đâu, lôi hắn xuống, áp giải vào đại lao hỏi tội!
Khoan đã!
Chung Bân sao có thể để Trần Tiểu Cửu bị bắt vào đại lao trước mắt gã được, hơn nữa gã biết rõ Trần Tiểu Cửu thông minh hơn người, tất có chiêu tiếp, vội vàng phẩy tay ngăn cản hai tên thị vệ đi tới, vẻ mặt trầm tư, giả vờ giả vịt nói:
Trần công tử, ngươi hãy nói lý lẽ ra, nếu không ta thân là quan phụ mẫu Hàng Châu, sẽ không lưu tình nể mặt đâu!
Trong lúc vô tình, ông ta đã nói rõ với Tôn Khoa, mảnh đất Hàng Châu này, ông ta mới chính là vua.
Trần Tiểu Cửu thấy Chung Bân ra mặt bảo vệ hắn, trong lòng như uống được một viên thuốc dưỡng tâm. Hắn thản nhiên không sợ sệt, tiến lên trước một bước chất vấn:
Xin hỏi Thạch công tử, Tôn đại nhân, ta đã nhục mạ Tào công công thế nào? Rốt cuộc ta có chỗ nào nhục mã Tào công công? Hai người các ngươi ở trước mặt chúng tài tử, hãy nói rõ ràng cho ta, nếu như nói có lý, ta cam tâm nhận tội!
Ngươi…
Thạch Đầu Trù và Tôn Khoa hai mắt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được, hai người bọn họ hiểu rõ Trần Tiểu Cửu ám chỉ điều gì trong lời nói, nhưng mà, chấp lá gan của hai người họ, cũng không dám nói ra sự thật trước mặt mọi người: Tào công công, người ta nhục mạ ông là thái giám không có "tà"
Loại lời nói này, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, ai dám đề cập ra trước mặt mọi người?
Tôn Khoa nghẹn đến hai mắt ửng đỏ, nghiêm giọng nói:
Đồ khốn nạn, ngươi còn dám xảo biện ư?
Hỗn xược, Tôn đại nhân, ngươi phải chú ý thân phận, thân là phủ doãn Hàng Châu, sao có thể buông lời nhục mạ tài tử trước mặt mọi người?
Chung Bân chính trực nói, lạnh lùng hừ một tiếng:
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tôn đại nhân, Trần công tử nói có lý, hắn rốt cuộc đã nhục mạ Tào công công ở điểm nào, ngươi hãy nói cho mọi người cùng rõ! Bản quan cũng thật sự cảm thấy thắc mắc.
Ta….ngươi….các người…đây….
Tôn Khoa nghẹn đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào bộ dạng của các tài tử trong trại, nghẹn họng nhìn trân trối mà chẳng còn nói được chữ nào.
Trần Tiểu Cửu biết hai tên này là đồ chó tiếp tay cho giặc, không dám lộ liễu nói ra lý do xấu hổ kia, trong lòng nhất định nuốt trôi bọn họ, trên mặt mang theo một chút quái dị nói:
Tôn đại nhân, ta đang rửa tai lắng nghe lời chỉ dạy của người, ngươi trái lại cũng nên đưa ra lý do đi, ta rốt cuộc đã nhục mạ Tào công công ở điểm nào?
Thứ khốn khiếp nhà ngươi…ngươi hiếp người quá đáng…
Tôn Khoa chỉ vào mũi Trần Tiểu Cửu, tức giận quát.
Trần Tiểu Cửu da cười thịt không cười nói:
Tôn đại nhân, người không nói ra được lý do chứ gì? Hừ…Thế thì người hãy nói xem, người dựa vào đâu mà tự tiện ra lệnh, bắt ta vào đại lao? Trước mặt bao nhiêu tài tử khác, người nói cho ta được rõ, nếu không thì ngươi chính là lạm dụng chức quyền, lấy việc công làm việc tư, đổ oan cho người tốt, đức hạnh như vậy, còn coi là quan phụ mẫu Hàng Châu được sao?
Tôn Khoa tức đến sắc mặt tái mét, ngũ tạng đảo lộn, vốn nghĩ mượn cơ hội này, lấy lại công bằng cho thằng con trai bảo bối bị gãy chân kia, không ngờ ngược lại còn bị tiểu tử này chiếu tướng, thật sự là có khổ khó nói mà, ông ta vỗ vào đùi thật mạnh, buồn bã thở dài.
Chung Bân là một tay lão luyện rất biết tranh thủ thời cơ, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời để đánh úp đối thủ cạnh tranh trên quan trường được, mặt mang theo vẻ giận dữ, đầy khí phách nói:
Tôn đại nhân, nếu như ngươi đã không nói ra được lý do, vậy mà vô cớ nói xấu vị tài tử này, điều này…. hành động cẩu thả này sao lại do một vị đường đường là quan tứ phẩm của triều đình làm ra được chứ? Sau này Tôn đại nhân ngàn vạn lần ghi nhớ bài học này, đừng làm ra chuyện điên đảo thị phi, làm nhục uy nghi của nhà quan như thế nữa! Nếu như to gan dám có lần sau, bổn quan sẽ không niệm tình đâu!
Nói hay lắm, nói hay lắm, lão hồ ly Chung Bân này phối hợp với ta, quả nhiên tâm đầu ý hợp, Trần Tiểu Cửu nhìn Chung Bân, khẽ nhíu mày một cách nhẹ nhàng.
Chung Bân lập tức hiểu ý, vội vàng vẻ mặt ôn hòa hỏi:
Trần công tử, vừa rồi ngươi hỏi: Gà của Tào công công, thân tại trốn nào? Có thể nói cho mọi người được rõ không?
Chúng tài tử nghe vậy, trong lòng đều nơm nớp lo sợ, tỏ ra ngạc nhiên kinh hãi, câu hỏi này trả lời không xong, sẽ phải mất mạng đấy.
Tào công công vừa rồi mãi cứ nhẫn nhịn không bộc phát, có thể nói là cảnh tượng "thái giám không gấp mà chó săn gấp", lão ta cũng muốn xem xem Trần Tiểu Cửu sẽ ứng đối như thế nào, không ngờ hắn miệng lưỡi khéo léo, làm cho Tôn Khoa trở nên mặt xám mày tro.
Hơn nữa thông qua việc này, ông ta đã nhìn ra, tên tiểu tử Chung Bân liếc mắt qua lại với Trần Tiểu Cửu, không ngờ diễn vở hợp xướng, trong lòng liền biết, muốn lộ liễu đưa tiểu tử này vào chỗ chết, gần như đã trở thành chuyện không thể, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quan uy của ông ta. Chỉ có âm thầm hãm hại, mới có thể loại trừ khối u ác tính này.
Các ngươi tranh cãi cái gì? Múa gươm múa đao, chớ làm Trần công tử bị dọa cho sợ hãi.
Nói xong lão ta lại vẻ mặt ôn hòa mà hỏi Trần Tiểu Cửu:
Trần công tử, câu nói vừa rồi của ngươi có ý gì? Có thể nói cho bản công công nghe không?
Mặt lão ta đeo nụ cười hòa nhã thân thiện, ngược lại muốn nghe xem tên tiểu tử này miệng lưỡi khéo léo luồn lách qua ải như thế nào!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, đi thẳng vào vấn đề nói:
Tào công công, chẳng lẽ ngài còn chưa lĩnh hội được ư của ta sao? Ta chính là hỏi lại ngài lần nữa: Cái đặc trưng nam nhi của người, nó thân ở trốn nào!
To gan…
Thạch Đầu Trù nghiêm nghị nói
Tào công công, chẳng lẽ điều này có gì không thể nói hay sao? Ta chỉ xuất phát từ sự quan tâm tận đáy lòng, mới hỏi ngài như vậy!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt ưu sầu nói:
Tào công công vì để hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, không tiếc từ bỏ tôn nghiêm của đàn ông, tịnh thân vào cung, lòng son dạ sắt như vậy, có thể nói là một thái giám đỉnh thiên lập địa, tài tử ta tự than trách mình không bằng người, thật sự hổ thẹn! Nguồn:
Ta đột nhiên hỏi đến bảo bối của Tào công công, tuy rằng có chút đường đột, nhưng lại có nguyên nhân. Thứ nhất, có câu thân thể phát dục, thụ chi phụ mẫu, mỗi một chân tơ kẻ tóc trên người, đều là bảo vật quý giá mà cha mẹ để lại cho chúng ta, vạn lần không thể tự tiện vứt đi, huống chi là bảo bối đó của đàn ông!
Thứ hai, ta nghe nói, con người trăm năm về trước, chỉ có đem toàn bộ thân thể nhập quan, hòa mình làm một thể, quan tài chôn xuống đất, mới có thể đầu thai chuyển kiếp, tái thế làm người! Tào công công vì nước vì dân, ngày đem vất vả, nếu như không được chuyển kiếp đầu thai, há chẳng phải làm lạnh cả trái tim thái giám trong thiên hạ sao?
Trần Tiểu Cửu giọng điệu truyền cảm, khóe mắt không ngờ còn rơi dòng lệ, vung tay áo che giấu một chút, lại nói:
Tào công công, những lời vừa rồi, chữ chữ chân tình, tình ngay lý thật, nhật nguyệt làm chứng, tinh tú minh giám, nếu người cảm thấy ta đường đột với người, khiến người bị mất mặt trước bao học trò, vậy cứ trừng phạt ta, ta tuyệt đối không nói nửa lời!
Lời nói này, nói đến mọi người há hốc mồm, ai cũng không ngờ Trần Tiểu Cửu ăn gan trời, không ngờ dám vạch trần vết sẹo của Tào công công trước mặt mọi người.
Chung Bân lão hồ ly này, nghe đến nỗi âm thầm gật đầu, nụ cười lâu ngày không gặp hiện ra trên chân mày! Nhưng vừa hay ứng với một câu: con đường nguy hiểm nhất, chính là lối thoát an toàn nhất. Có nhiều lúc, giấu đầu hở đuôi thì chi bằng điểm đúng mấu chốt.
Những lời lẽ này, thiết thật chân tình, câu câu có lý, dù là thần tiên, cũng không tìm ra được lỗ hổng nào.
Mặc cho ngươi quyền thế ngất trời, lại có thể làm gì được ta nào?