Trần Tiểu Cửu thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không khỏi vì kẻ thù chân chính này mà thầm kêu khổ! Tên họ Thạch này kín đáo biểu diễn một màn xiếc gậy ông đập lưng ông, còn bọn thư sinh tài tử dần dần rơi vào bẫy, lại còn không tự biết, thật buồn cười làm sao!
Thạch Đầu Trù một phen lời nói vang vang có lực, khiến chư vị thư sinh hứng thú điều động tăng vọt, y làm bộ không thèm để ý khoát tay chặn lại nói:
- Chư vị tài tử, về việc kinh doanh, hôm nay liền nói tới đây. Tóm lại, Thạch gia ta từ trên xuống dưới, cẩn thủ lễ nghi, cũng không ức hiếp nhỏ yếu, lừa gạt vơ vét tài sản của hương thân phụ lão, tiếng lành đồn xa.
- Chư vị huynh đệ tỷ muội đang ngồi ở đây nếu muốn cùng Thạch gia ta hợp tác , ta sẽ tận lực tương trợ. Chỉ có điều... Chỉ sợ các ngươi lại đảm đương không nổi!
Y nói lời này là lấy lui mà tiến, khéo léo tài tình! Rồi sau đó lại lén lút ra hiệu cho tên mặt giày kia!
Tên thư sinh mặt như chiếc giày nghe vậy, vung tay hô to nói:
- Thạch Công tử, một buổi nói chuyện của ngươi, còn hơn ở nhà đọc sách mười năm, ta đối với Thạch công tử thật là kính ngưỡng, giống như sóng Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn không dứt, biển gầm động sóng! Đọc Truyện Online Tại doctruyen.me
Gã cảm xúc kích động, lững thững đi đến giữa lửa trại, hô lớn:
- Chư vị tài tử, ta chúng ta là người trưởng thành, còn có cái gì đảm đương không nổi! Cơ hội khó tốt không còn đến nữa đâu, hầu gia ta làm kinh doanh lương thực , ạthật hợp quan hệ với Thạch gia, chỉ cần ta có chỗ dựa là Thạch công tử đây, núi vàng núi bạc kia tất sẽ ào ào mà chảy đến?
Mọi người châu đầu ghé tai, đều kêu là phải!
Gã lại xoay người hướng về Thạch Đầu Trù nói:
- Thạch Công tử, ta ngưỡng mộ Thạch gia lấy "thành tín" làm gốc, không xem nhẹkẻ yếu, không biết ta có thể có cơ hội cùng với Thạch gia hợp tác không? Nếu như Thạch công tử không vứt bỏ, ta nguyện tại chỗ lập văn thư, tuyệt không đổi ý!
Thạch Đầu Trù cười ha ha, rộng lượng lôi kéo tay của gã, đi hướng ra đám người kia, lời nói thấm thía:
- Các vị huynh đệ tỷ muội, vị tài tử này đối với Thạch mỗ tín nhiệm, vả lại làm việc quyết đoán, lòng ta rất vui mừng, ta quyết định cùng hợp tác với anh ta vả lại cấp cho chín thành ưu đãi, bồi dưỡng anh ta trở thành cường hào một phương!
- Bồi dưỡng cường hào?
Bốn chữ này vừa nói ra, quả thực là có lực sát thương, phía dưới châu đầu ghé tai, bộc phát ra từng trận âm thanh và tiềng ồn ào ủng hộ!
Chỉ trong chốc lát, phản ứng dây chuyền dĩ nhiên tiến đến, hơn mười gã tài tử thư sinh, đều đi lên trung ương, hướng Thạch Đầu Trù hỏi hợp tác công việc, một hồi dạ tiệc lửa trại lãng mạn mông lung, chỉ thấy bị Thạch Đầu Trù cơ mưu tính toán biến thành đại hội kinh doanh một hồi tràn ngập hương vị kim tệ!
- Trần công tử, chẳng lẽ cứ để tình huống phát triển như thế sao? Thằng nhãi này, kiêu ngạo như thế, không ngờ còn nổi bật hơn công tử ngài!
Phương Văn Sơn liên tục dậm chân nói.
Thật sự là Hoàng thượng không vội thái giám lại gấp a! Trần Tiểu Cửu nhìn Phương Văn Sơn liếc mắt một cái, thần bí nói:
- Trước tiên để tên xú tiểu tử đó kiêu ngạo một phen, nếu không ngoài sở liệu của ta, tiểu tử này lập tức sẽ hướng ta mà làm khó dễ !
Thạch Đầu Trùthấy đám người i này cùng hắn ký kết công văn, trong lòng rất là vui sướng, một lát liền trở về trung tâm sân khấu cảm giác phóng khoáng, thản nhiên. Tuy nhiên, trong nội tâm y lại có chút tiếc nuối, y và Trần Tiểu Cửu có mấy lần giao phong, đều là bại trận, không một chút thắng lợi. Mà hôm nay nếu không mượn oai của bọn tài tử này, cấp cho Trần Tiểu Cửu một đón phủ đầu thì còn chờ đến bao giờ?
Con mắt y quay tròn loạn chuyển, phất tay ra hiệu bọn tài tử kia yên lặng, lại cất cao giọng nói:
- Chư vị huynh đệ tỷ muội, không ngại nói thẳng với các vị, ở Hàng Châu, có thể cùng Thạch gia đứng ngang hàng là thế gia vọng tộc, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà Chu gia tuyệt đối xứng danh nhân tài kiệt xuất!
Bọn kia nghe vậy đều vẻ mặt mờ mịt, mà Phương Văn Sơn trong lòng lại bí mật thầm nhủ, đến đây đến đây, xú tiểu tử ngươi, quả nhiên sẽ đối với Trần công tử mà mở to mồm khoác lác!
Thạch Đầu Trù mỉm cười lại nói:
- Mà vị này là vạn người kính ngưỡng, khách quý của Trích Tinh lâu, Trần công tử, đó là nhân vật mà Chu gia có chút nể trọng, không chỗ nào không thông, không gì làm không được. Cơ hội hôm nay khó có được, chúng ta mời Trần công tử vì các vị giảng giải một phen đường lối buôn bán và nguyên tắc xử sự của Chu gia, các vị có hoan nghênh không?
Bọn tài tử này đều đã đắm chìm bên trong những điều hư cấu của Thạch Đầu Trù, không có tâm tư nào vỗ tay; nhóm giai nhân thì như đi vào cõi thần tiên, một bộ dáng mê trai, hoàn toàn không nhớ đến việc vỗ tay!
Chỉ có tiếng vỗ tay của Phương Văn Sơn và mấy người ít ỏi, vang lên tẻ ngắt!
Cảnh trí này, với sự ồn ào náo nhiệt mới vừa rồi khi Thạch Đầu Trù diễn thuyết, tuyệt không thể so sánh nổi!
Thạch Đầu Trù thấy mọi người không hề hứng thú, liền cảm thấy thích thú, trong lòng càng cảm thấy khoan khoái dễ chịu, loại đối lập mãnh liệt này chính là điều y muốn .
Tiểu gia đinh ngươi, không phải là muốn đối địch cùng ta sao? Ta cũng muốn nhìn hai chúng ta, ai là vàng, ai là bạc trắng?
Y mặt mỉm cười, tiến lên giữ chặt tay Trần Tiểu Cửu, nhiệt tình dạt dào nói:
- Trần công tử, huynh hãy để ý nghe một chút, các vị tài tử này vỗ tay nhiệt liệt như thế, huynh ngàn vạn lần chớ có chối từ, nếu không tức là đối với chư vị huynh đệ tỷ muội này bất kính đó!
Thằng nhãi này, cố ý khiến ta khó chịu đây? Trần Tiểu Cửu nghe bên tai tiếng vỗ tay thưa thớt, trong lòng không khỏi len lén cười, ngươi tên tiểu tử thối, chọc tới Tiểu Cửu ta, xem như ngươi đã gặp xui xẻo rồi, nếu không hung hăng sửa trị ngươi một phen, thật là rất có lỗi một thân dối trá và kiêu ngạo của ngươi!
Hắn thấy Thạch Đầu Trù chủ động giơ tay ra mời, vội bày ra một vẻ mặt vạn phần vui sướng, vươn bàn tay to nắm tay y một chút, không... Là hung hăng 'bóp' một chút!
Hắn hiện tại tuy rằng về phương diện võ công, chưa hiểu rõ hết, không linh thông lắm, nhưng lực lượng trên tay thì phi thường cường đại!
- Ôi, a…
Chỉ nghe được một tiếng thê thảm tru lên, từ trên bộ mặt dữ tợn của Thạch Đầu Trù truyền ra, nước mắt cũng không chịu thua kém theo khóe mắt chảy ra. Y không ngờ Trần Tiểu Cửu là một văn nhân lại có khí lực lớn như vậy, vội không ngừng oán hận nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi dám hại...
Trần Tiểu Cửu làm việc, từ trước đến nay không lưu lại chỗ sơ hở, sao có thể để y mở lời? Thạch Đầu Trù còn chưa nói xong, trong tay hắn đã ác độc 'nắm' một lần nữa!
- Ôi, a…-
Lại là một tiếng thê thảm tru lên, Thạch Đầu Trù đau đến nước mắt chảy ra, trong tai dường như nghe được tiếng xương cốt gãy nát, cảm nhận được sự uy hiếp của Trần Tiểu Cửu, lời mắng chửi kia liền không dám nói ra!
Trần Tiểu Cửu nhỏ giọng nói:
- Hai lần 'nắm' tay này, đó là báo đáp anh linh của Thôi lão tổ, ngươi giật giây Thôi Châu Bình đối với ta có mối thù quyền đấm cước đá, nếu còn dám hãm hại ta, ta liền vặn gãy xương tay của ngươi!
Thạch Đầu Trù đau đến nhe răng nhếch miệng, cả người mồ hôi tuôn như mưa. So với thần thái ung dung tự nhiên như ban nãy, thật cách xa đến vạn dặm !
Ánh trăng mông lung, lửa trại hun khói lượn lờ, thêm cảnh hai người vai dựa vào vai trông rất gần gũi, chúng học trò hoàn toàn không rõ Thạch Đầu Trù vì sao đột nhiên kêu rống!
Gã thư sinh mặt như chiếc giày dẫn đầu hỏi:
- Thạch Công tử, ngươi vì sao mà phát ra âm thanh khủng bố như thế?
Thạch Đầu Trù thật sự rất muốn nói là Trần Tiểu Cửu khốn khiếp này làm hại ta. Nhưng lời nói đến bên cửa miệng cũng không dám nói ra. Sợ Trần Tiểu Cửu lại độc ác "bắt tay" y thêm lần nữa.
Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu! Thạch Đầu Trù đối với câu danh ngôn này, hiểu được khá thấu triệt!
Đang lúc do dự, Trần Tiểu Cửu bĩu môi cười nói:
- Chư vị tài tử có điều không biết, Thạch Công tử mới vừa rồi kích động quá độ, đã cố nén nên quá mót, lại cùng các vị hỗ động, lúc này đến mức khó chịu, không ngờ không thể khống chế !