Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 349: Thẩm vấn




Ngô Thiên Phát bị đánh cho vẻ mặt cứng ngắc, hai mắt vô thần, hồn nhiên không rõ Trần Tiểu Cửu vì sao lại phát hỏa lớn như vậy, chẳng lẽ thằng nhãi này không hề tin lời của ta? Cho rằng ta lừa hắn, giả vờ giả vịt khảo nghiệm ta?

Hắn đi đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, túm ống quần hắn kêu khóc lên:

- Cửu gia... Cửu gia, ta... Thật sự không nói dối mà, lão bà của ta quả thật trời sinh xinh đẹp, lẳng lơ. Quyến rũ vô cùng, ngài nếu nhìn thấy, nhất định sẽ thích , ngài không cần khách khí, cứ việc hưởng dụng, ta... Ta cam tâm tình nguyện !

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, giận tím mặt, nộ khí ngất trời!

Ngô Thiên Phát này, quả nhiên là tự lợi, đê tiện vô sỉ!

Chính mình mới vừa rồi vì nghĩ cách cứu viện tiểu thư đồng, chơi trò may rủi với sinh mạng mà cứu nàng từ trong gian nguy; mà tên khốn kiếp Ngô Thiên Phát này, vì an nguy và ích lợi của chính mình, không ngờ lại đem lão bà của mình bồi tiếp nam nhân khác ngủ.

Chỉ cần là đàn ông, thì không thể làm ra chuyện hoang đường đến cực điểm như thế được? Tên này mang hình dáng cắm sừng thật là dễ dàng.

- Cửu... Cửu gia, những lời ta nói đều là thật mà, chỉ cần ngài thả ta, ta lập tức thực hiện lời hứa, ngài nếu là còn chưa tin, ta liền viết một phong thư để ngài mang đến nhà ta, cùng với lão bà của ta vui vẻ, rồi thả ta cũng không muộn, Cửu gia... Ngài cảm thấy có thể thực hiện không?

- Tốt lắm! Tốt lắm!

Trần Tiểu Cửu sắc mặt âm lãnh gật gật đầu, trong phút chốc, hắn đột nhiên cảm thấy nam nhân như vậy, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì, không bằng chết còn hơn !

- Cửu gia, ngài đáp ứng rồi...

Ngô Thiên Phát vui mừng khôn xiết, trong ánh mắt giống như đã được giải thoát, che miệng cười hí hửng!

- Ta đáp ứng cái rắm!

Trần Tiểu Cửu hừ thật mạnh một tiếng:

- Cao Cung, đem tên chó má này qua một bên, đánh mạnh vào mồm y, đánh cho y nói không nên lời mới thôi!

Ngô Thiên Phát vừa nghe thần sắc luống cuống:



- Cửu gia... Cửu gia, ngài không thể đối với ta như vậy, ta đem lão bà hiến cho ngài , ngài... Ngài tạm tha cho ta đi!

Cao Cung phát ra nụ cười đặc biệt, túm cổ hắn, đem hắn đến chỗ hành hình!

- Bốp bốp bốp...

Cùng với từng đợt tiếng kêu rên. Ánh trăng lạnh lùng trên không trung càng thêm phần lạnh nhạt hờ hững!


Trần Tiểu Cửu nhìn lên không trung do dự, loại người như Ngô Thiên Phát này vì lợi ích của bản thân, mà có thể đem lão bà của mình bán đứng cho nam nhân khác, đã không đáng xưng là người!

Nam nhân có thể dụng tâm hiểm ác, có thể đê tiện vô sỉ, nhưng quyết không thể dùng thân thể nữ nhân của mình mà làm bàn đạp tiến thân cho mình được? Nếu thật sự làm như vậy, thì phải là đồ con lợn, lại là một con lợn ngu ngốc!

Nếu là lợn? Sao còn không giết thịt, để lại trên đời này để làm gì?

Nghĩ đến đó, hắn lại nhìn thoáng qua Anh Mộc, thấy một cỗ âm độc tràn ngập trên mặt gã, gã đang nhe răng cười độc ác, dường như so với chính mình còn lạnh hơn nửa phần!

Trần Tiểu Cửu trong lòng hồi hộp một chút, Anh Mộc a Anh Mộc, nhất định là gần đây thu thập bọn côn đồ này, xuôi gió xuôi nước, trong tay dính đầy máu tanh, dường như không cho rằng giết người là chuyện lớn!

Cứ thế mãi, chắc chắn sẽ lầm đường lạc lối!

Ngô Thiên Phát này, xem ra ta còn chưa giết được, để tránh làm cho Anh Mộc trở thành một tấm gương hư hỏng tà ác!

Tên lãng nhân kia đang quỳ gối trước mặt Trần Tiểu Cửu, mỗi tiếng nghe được từ miệng Ngô Thiên Phát kêu rên, trong lòng gã liền chấn động mạnh một cái, giống như có một cái kìm sắt gắt gao nhéo vào tâm can của gã, đau nhức thống khổ! Chỉ một lát sau, tâm tư đã rối loạn, hoang mang lo sợ, thật sự chịu đựng không nổi loại uy hiếp nhân tâm này, hai tay che hai lỗ tai, không nguyện ý nghe loại tra tấn phi nhân này nữa!

Giết gà dọa khỉ? Hiệu quả rõ rệt a! Hừ... Trần Tiểu Cửu lạnh lùng cười nói:

- Ngươi , hãy thành thật mà khai, ngươi theo tên chó má nào đến địa phương này, tên chó má đó gọi là gì?

Tên lãng nhân kia nghe Trần Tiểu Cửu đặt câu hỏi, bộ ngực ưỡn lên có chút ngạo khí nói:


- Ta… ta, Thổ Phì... Nguyên Hiền Nhị, là một gã võ sĩ Đông Doanh quang vinh!

Thổ Phì Nguyên Hiền Nhị? Ngươi cái tên này nghe rất kêu, thật sự rất là nhị. Liền xông lên theo cái tên này! Ta nếu không để cho cho ngươi một điểm nhan sắc để nhìn, đó cũng là rất xin lỗi ngươi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

- Anh Mộc, vả vào miệng hai mươi cái!

Trần Tiểu Cửu thở phì phì nói.

- Ngươi dựa vào cái gì mà đánh...

Thổ Phì Nguyên Hiền Nhị nói còn chưa dứt lời, Anh Mộc vẻ mặt nhe răng cười độc ác, đi tới phía trước, trong tay cầm một tấm ván gỗ, bắt đầu quật mạnh mẽ!

- Dựa vào cái gì? Chỉ bằng tên của ngươi, cửu gia ta không thích, hừ... Còn nữa, đánh ngươi còn cần lý do sao? Ngươi dựa vào cái gì vô duyên vô cớ muốn giết ta? Ngươi nói cho ta lý do sao!

Trần Tiểu Cửu thanh âm dữ dội trách mắng.


Anh Mộc chợt dừng lại, gã cũng đã hoàn thành công việc, mệt nhọc đổ mồ hôi đầy đầu, vui cười nói:

- Cửu ca, ta bỗng nhiên phát hiện, đánh người cũng chuyện khổ sai!

Nói xong cười ha ha đứng lên, chỉ có điều trên mặt nhe răng, nét độc ác vẫn như cũ làm cho người ta vừa nhìn thấy đã ghê người.

Thổ Phì Nguyên Hiền Nhị vẻ mặt đầy máu, trong đôi mắt ảm đạm không còn chút ánh sáng, không còn ngoan độc như lúc trước. Xem ra bị Anh Mộc vả vào miệng đã đem ngạo khí của gã hoàn toàn đánh tan!

- Thổ Phì .. Cái gì cái gì nhị , ngươi tính loạivõ sĩ chó má gì, nhiều nhất chỉ được xem như một gã nghèo túng lang thang, ngươi từ đâu tới, rốt cuộc từ đâu tới đây, vì sao lại xuất hiện tại địa phương này?

Trần Tiểu Cửu liên tiếp truy vấn nói.

Thổ Phì Nguyên Hiền Nhị hoàn toàn đã không còn chút ngạo khí nào, gã khe khẽ lau máu tươi tràn đầy trên khóe miệng, gượng gạo nói:


- Ta... Ta từ Đông Doanh đi thuyền đến đây, nghe nói Đại Yến cuộc sống giàu có sung túc. Mỹ nữ, vàng bạc rất nhiều, võ sĩ Đông Doanh chúng ta, võ nghệ thiên hạ vô song, nhất định phải nếm qua mỹ nữ Đại Yến cho biết.

Chó Đông Doanh, nước phù sa không chảy ra ngoài ruộng, mỹ nữ Đại Yến chỉ có thể để những lão gia Đại Yến chúng ta hưởng dụng, ngươi là một gã Đông Doanh lưu manh, dựa vào cái gì mà đòi nhấm nháp mỹ vị, thật làm cho người ta căm phẫn!

Trần Tiểu Cửu thấy trong mắt gã lóe ra tia quỷ dị, dường như còn ẩn chứa ý vị gì đó sâu xa, khóe miệng cười khinh miệt, tiểu tử này, tuyệt đối sẽ không tới Đại Yến tán gái đơn giản như vậy, lại liên tưởng đến cái gọi là hồng âm hoang dã nữ vu, hắn trong lòng không khỏi cảnh giác đứng lên!

Lãng nhân, bà đồng cùng tề tụ về Hàng Châu, chẳng lẽ điều này là trùng hợp sao? Chỉ sợ chưa chắc!

Trần Tiểu Cửu nghĩ đến chỗ đó, trong giây lát liền cười ha ha, đối với hắn thiện ý nói:

- Ồ, Thổ Phì,.. Nhị Hóa, ngươi thì ra lại là một gã võ sĩ Đông Doanh quang vinh. Nếu vậy, ta cũng thật là không phải với ngươi !

- Thổ Phì Nhị … Hóa, ừ, tên này đơn giản dễ đọc lưu loát, ta thật ưa thích!

Thổ Phì... Nguyên Hiền Nhị thấy thái độ Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên tốt lên, trong lòng tự nhiên cũng cực kỳ cao hứng, thầm nghĩ cái danh tiếng của võ sĩ Đông Doanh cũng thật là dọa người!

Trần Tiểu Cửu thấy vậy, không khỏi không buồn cười, lại hướng dẫn từng bước nói:

- Thổ Phì Nhị Hóa, ngươi oai hùng như thế, sao lại cùng thằng nhãi Ngô Thiên Phát này quấy rối một chỗ? Y thật là một kẻ bại hoại khốn nạn!

Thổ Phì Nhị Hóa trong lòng âm thầm kinh ngạc, nhân vật ngoan độc này như thế nào lại đột nhiên liền cùng mình hữu hảo như thế chứ? Chẳng lẽ danh hiệu võ sĩ dọa người như vậy sao? Tuy nhiên, ở trong lòng gã, đúng là thằng nhãi Ngô Thiên Phát này thật không có chút ấn tượng tốt nào.

Nếu không phải bị thằng nhãi này mê hoặc, làm sao có thể thành ra cục diện như vậy vừa chết vừa bị thương, ngay cả chính mình, không chỉ bị vó ngựa đá cho một cước, còn bị cái tên tiểu tử tóc đỏ kia hung ác tát cho một phen, hết thảy hậu quả xấu này, đều là do y ban tặng, trong lòng gã có thể nào không sinh ra hận ý!