Trần Tiểu Cửu nghĩ đến chỗ này, trong lòng có chút nặng nề, giết người như ngóe, là kẻ đã lầm được lạc lối, kẻ đáng giết nên giết, kẻ không nên giết thì tuyệt đối không thể giết lung tung được!
Nghe Anh Mộc nói Thôi Châu Bình phái người đi quấy rối Tuệ Nương, trong lòng hắn vô cùng không hài lòng, mơ hồ sinh ra chút hận ý, nhưng nghĩ đến tình cảm với Thôi gia, thì không thể nặng tay với tên đó được! Text được lấy tại
Anh Mộc ngươi nếu giết Thôi Châu Bình, ta ăn nói như thế nào với lão tổ Thôi gia, làm thế nào với Thôi Viễn Sơn? Tuy rằng ta âm hiểm tà ác, đối với kẻ thù lòng lang dạ sói, nhưng loại con ông cháu cha như Thôi Châu Bình này, còn chưa đủ tư cách để ta xem như là kẻ thù! Hắn vỗ bả vai Anh Mộc, an ủi nói:
- Việc này không đến thời khắc mấu chốt, không cần cực đoan như vậy, ta đã đem việc này nói cho Thôi Viễn Sơn rồi, mấy ngày sau sẽ có tin tốt!
Anh Mộc nghe vậy, có chút tự phụ nói:
- Được, Anh Mộc ta sẽ xem vài ngày, nếu Thôi Châu Bình dừng cương trước bờ vực, ta sẽ tha cho y, bằng không, ta tuyệt sẽ cho y biết thế nào là đau khổ!
Nói xong, gã lại vụng trộm liếc nhìn tiểu thư đồng một cái, xoay người đi thẩm vấn mấy tên đao khách kia!
Ôi… Anh Mộc quả nhiên đã bị nhiễm sát khí rồi, giống như tên nhà giàu mới nổi, nếu cứ như vậy thì về sau sẽ phải chịu thiệt nhiều! Như thế nào mới có thể làm cho gã kiềm chế một chút? Đang lúc suy nghĩ, chợt thấy tiểu thư đồng nháy mắt, nhìn lên bầu trời cao, trên mặt có chút mê man, dường như có tâm sự gì đó.
- Tiểu muội muội, đại ca ca vừa rồi rất lo lắng cho muội đó, nếu muội bỏ ta mà đi, đại ca ca cũng không muốn sống nữa!
Trần Tiểu Cửu thấy tiểu thư đồng trầm mê không nói, tiến lên ôm eo nhỏ của nàng, thâm tình nói.
Tiểu thư đồng dựa vào lồng ngực Trần Tiểu Cửu, ánh mắt mở thật to, đột nhiên đặt câu hỏi:
- Đại ca ca, ta có xinh đẹp không?
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi mắt sáng như sao của nàng, hai má hồng hào như búp bê, từ trong lòng tán thưởng nói:
- Tiểu muội muội, ở trong lòng đại ca ca, Thiên Vũ muội muội là xinh đẹp nhất!
Thiên Vũ gắt gao ôm vòng eo hắn, trong tai nghe được tiếng tim đập nhiệt tình của hắn, dịu dàng nói:
- Còn đại tỷ tỷ đó thì sao? Có xinh đẹp bằng Thiên Vũ hay không?
Đại tỷ tỷ sao? Trần Tiểu Cửu nghe vậy sửng sốt, lại ha hả cười gượng, kéo dài nói:
- Chưa… Chút… A? Đại ca ca không biết muội đang nói cái gì?
- Đại ca ca, tim của ca ca đột nhiên lại đập nhanh hơn này!
Tiểu thư đồng nhẹ nhàng vuốt lồng ngực săn chắc của hắn, vẻ mặt giận dữ nói:
- Không được gạt muội, ca ca xem Thiên Vũ là đứa trẻ năm tuổi sao?
Việc này…
Trần Tiểu Cửu khó xử nói.
- Nói thật, muội và đại tỷ tỷ, ai hấp dẫn hơn?
Tiểu thư đồng không buông tha nói:
- Nếu ca ca nói dối, sẽ làm Thiên Vũ thương tâm đó!
Trong lòng Trần Tiểu Cửu có chút khó xử, những cô gái thân mật cùng hắn đều là chim sa cá lặn, mỗi người một vẻ, làm thế nào để biết ai là người xinh đẹp nhất được?
Chậc chậc… Hồng Hạnh đúng là không thể nghi ngờ! Từng cử chỉ giơ tay hay nhăn mày, đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tự nhiên không thể so sánh được, với lại dáng người đầy đặn, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, mới nhìn một cái, sẽ không tự chủ được tiết ra hormone.
Nhưng trong cuộc đời, hắn gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp nhất, trong đáy lòng không ngờ hiện lên bóng dáng Nguyệt Thần!
Đúng vậy, chính là Nguyệt Thần, mỗi tiếng nói hay cử động, đều tràn ngập mị hoặc, kể cả trong khi sát phạt, cũng lộ ra một cỗ phong tình nồng đậm, làm cho người ta vừa yêu vừa hận!
- Tiểu muội muội… Ta… Trong lòng ta… Muội vĩnh viễn là…
Trần Tiểu Cửu khẽ vuốt tóc nàng nói.
- Huynh không cần phải nói… Đại ca ca, muội đã biết suy nghĩ của huynh!
Bàn tay nhỏ bé của tiểu thư đồng lại càng ôm Trần Tiểu Cửu chặt hơn:
- Đại ca ca, đại tỷ tỷ xinh đẹp hơn muội, nhưng muội không ghen tỵ, Thiên Vũ còn chưa có lớn lên,, chờ muội trưởng thành, dáng người dậy thì… Dậy thì rất tốt, muội nhất định sẽ trở thành tiểu muội muội xinh đẹp nhất của huynh!
- Nha đầu ngốc!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, gõ gõ đầu nàng, hạ giọng nói:
Đại ca ca có thể chờ tiểu muội muội lớn lên mà!
Hai người ôm nhau cùng một lúc, như keo như sơn, huynh huynh muội muội, Anh Mộc cũng đã đem hai tên đao khách Đông Doanh còn sống vào Ngô Thiên Phát lại đây!
Trần Tiểu Cửu đưa tiểu thư đồng đến chỗ Ô Nhã chơi đùa, miễn cho một chút thủ đoạn máu tanh của hắn, để tiểu thư đồng tránh bị dọa.
Bỗng nhiên trong không khí tràn đến một cỗ hương vị tanh hôi, Trần Tiểu Cửu nhướng mày:
- Ai làm chuyện này?
Cao Cung nghe vậy, rống rống cười nói:
- Cửu ca, tên đao khách Nhật Bản này không có tiền đồ, bị một chiêu cửu thiên thần chùy của ta làm cho tiêu chảy…
Những nam tử đều vây quanh lại đây, nghe nói lời ấy, bộc phát ra tiếng cười nhạo thích thú.
Tên đao khách này xấu hổ không chịu nổi, xương sườn gãy chừng bốn năm cái, thậm chí có một hai cái cắm vào bên trong dạ dày của y, trong khi hô hấp, rất là đau đớn!
Trần Tiểu Cửu bịt mũi, chán ghét nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói:
- Đem tên này kéo sang một bên, sau đó bắt đầu thẩm vấn đi!
Anh Mộc nghe vậy, chỉ bảo hai huynh đệ, đem gã dẫn sang!
Ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ, tản ra gợn sóng màu bạc, vốn dĩ đêm trăng náo nhiệt, nhưng vì một trận ác chiến mà trở nên không có một bóng người, chỉ còn đám thanh niên cao lớn thô kệch của quân đoàn Anh Mộc !
- Chu đại thiếu gia đâu?
Trần Tiểu Cửu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tên mập đâu cả, không khỏi kỳ quái nói.
Anh Mộc tiếp lời nói:
- Chu thiếu gia này coi như có chút lương tâm, vừa rồi đã ôm tên gia đinh Tiểu Lục Tử kia đi trị thương, ta thấy anh ta thở hồng hộc, liền phái hai người hỗ trợ cho anh ta!
- Làm tốt lắm!
Trần Tiểu Cửu thuận miệng tán dương nói.
Hắn đứng trước mặt Ngô Thiên Phát, hận ý trong lòng, giống như núi lửa bùng nổ, đủ loại chuyện cũ thương tâm khổ sở nổi lên trong lòng, lung tung pha tạp, hắn nhẹ nhàng tiến đến vỗ vào mặt béo của Ngô Thiên Phát, âm trầm cười nói:
- Ngô thông phán, ngươi chắc rất thoải mái nhỉ?
Ngô Thiên Phát nghe thấy đại danh của quân đoàn Anh Mộc đã lâu, nhưng trong lòng y thủy chung cho rằng đó chỉ là một đám lưu manh, một đám ô hợp, như thế nào có thể so được với mấy tên đao khách sát thủ này?
Trong lòng hắn hiển nhiên cho rằng, ba vị đao khách vừa ra tay, Anh Mộc quân đoàn sẽ chật vật chạy trốn!
Nhưng sự thật luôn vô tình như vậy, quân đoàn Anh Mộc dũng mãnh tàn nhẫn. Hung hăng tát cho y một cái vang dội.
Y tận mắt nhìn thấy Đông Điều Anh Cơ bị quân đoàn Anh Mộc đập chết, cho đến lúc này, y mới nhớ đến phải chạy trốn, nhưng đã quá muộn, Lô Sài Bổng đã sớm đặt người chú ý đến y, thấy y chuẩn bị chạy trốn, lập tức tiến lên bắt lại.
Ngô Thiên Phát đứng ở trước mặt Trần Tiểu Cửu, nghĩ thầm rằng việc tốt xấu gì cũng đã làm rồi, như thế nào cũng phải làm một trang anh hùng hảo hán, nhưng khi y cảm nhận sâu sắc được cỗ lãnh ý âm hàn trong lòng Trần Tiểu Cửu, mới biết được một sự thật.
Tên Trần Tiểu Cửu này thật sự là muốn giết y!
Nghĩ đến đây, hai chân mập mạp của y có chút run run, cả người run rẩy, lên tiếng nói:
- Cửu… Cửu ca…
Cao Cung nghe vậy, vươn bàn chân to, hung hăng đá vào phía sau đầu gối Ngô Thiên Phát.
- Rầm…
Một câu của Ngô Thiên Phát còn chưa nói hết, liền không tự chủ được quỳ gối trước mặt Trần Tiểu Cửu!