Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 338: Một mình chiến đấu




Lý Phách Thiên thấy gã đàn ông vạm vỡ kia không chỉ thất bại tháo chạy, mà còn nằm trên mặt đất khóc rống lên, chuyện này... chuyện này quả ngoài dự đoán, mất hết thể diện của y.

Y phát cuồng nhìn về phía mấy gã đàn ông vạm vỡ giận dữ hét:

- Mẹ kiếp, chúng mày còn đứng đơ người ở đó hả? Mau xông lên cho Lý gia ta, rút gân lột da cái thằng nhãi này vứt đem cho chó ăn cho ta, ai lập được công, ta tất có trọng thưởng... Mẹ kiếp...

Mấy gã đàn ông vạm vỡ tuy rằng dũng mãnh, nhưng có tấm gương bi thảm gã thủ lĩnh của bọn họ, đang lăn lộn khóc lóc trước mặt. Bọn họ vừa thấy, trong lòng sợ hãi, không còn chút dũng khí nào.

Nghe Lý Phách Thiên phẫn nộ gào rít, bọn họ nắm chặt nắm đấm, ngơ ngác nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải!

Trần Tiểu Cửu tuy rằng trên mặt lạnh lùng vô tình, thực ra cảm thấy rất vui mừng, lúc phát lực vừa rồi, một cỗ kình lực mãnh liệt, dường như có thể đập vỡ vụn tảng đá, trảm kim đoạn ngọc

Có gã cao lớn vừa rồi lấy thân thử nghiệm, hắn đã hiểu rõ, mấy gã cao lớn vạm vỡ vũ dũng này, trong tay hắn, không cần một kích, bản thân không cần như gặp phải đại địch, lập trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ cần một chút khí lực là có thể đối phó được đám cặn bã này rồi.

Hắn thấy bộ dạng do dự của đám cặn bã này, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu tuyệt đối lấy lực phu phục người. Loại cảm giác kiêu ngạo ngông cuồng này, mẹ kiếp thật là thích.

Hắn thấy đám cặn bã đó do dự không quyết, liền bĩu môi, thêm mắm thêm muối nói:

- Đám chó đen, không cần sợ, các ngươi cứ việc xông lên, Cửu gia ta nhiều nhất cũng chỉ khiến cho các ngươi gẫy tay gẫy chân, không chết đâu mà lo, không sao, cứ việc xông lên, để Cửu gia ta hoạt động gân cốt...

Đám chó đen nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

- Mẹ kiếp, xông lên.

Một tên cầm đầu nói, mười mấy tên vạm vỡ loạng choạng nắm chặt nắm đấm, điên cuồng rít gào, như mãnh hổ xông lên.

Trận thế uy vũ, đủ để khiến cho bà con dân chúng đang vây quanh run như cầy sấy, không khỏi đều lại mấy bước, đề phòng ai bay vạ gió.

Nhưng Trần Tiểu Cửu không hề sợ hãi, trong mắt hắn, thân pháp mãnh liệt nhanh chóng của dám chó đen này, chỉ chậm như ốc sên và rùa tôi, mỗi chiêu mỗi thế, phương thức ra tay của bọn chúng đều nằm trong tính toán của Trần Tiểu Cửu.



Hắn lạnh lùng cười, không đợi đám chó đen xông lên, đã vặn người mà lao đến.

Thân hình vừa chuyển động, trong hơi thở âm hàn thúc dục, thân hình như một sợi lông nhẹ nhàng, tốc độ vô cùng nhanh, khiến người khác hoa hết cả mắt, trong lúc mắt nhắm mắt mở, thì thân hình hắn đã chạy cách chỗ cũ hơn một trượng rồi!

Tất cả mọi người, tò mò mở to mắt, căn bản nhìn không rõ bóng dáng qua lại như gió của Trần Tiểu Cửu, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên và tiếng vang của xương cốt bị vỡ vụn của tên đàn ông vạm vỡ.

Chỉ một chút công phu, hơn chục tên chó đen đều xiêu vẹo cả, giống như bọ gió cuốn mây tan mà ngã nhào xuống đất, ai nấy đều kêu gào thảm thiết, không thể nào đứng lên nổi!


- Chuyện này... chuyện này sao có thể thế được? Lẽ nào thằng nhãi này bị thần ma phụ thể sao?

Lý Phách Thiên trợn trừng mắt lên vẻ rất kinh ngạc, mồm miệng thì há hốc ra, máu me vẫn tuôn ra khiến khuôn mặt hắn vô cùng dỡ tợn đáng sợ.

Một hồi lâu sau, gã thở dài một tiếng lạnh lùng, cuối cùng cũng phản ứng lại, vô cùng tức giận mà chạy lên phía trước, hung hăng đá bọn chó đen kia một trận rồi giận dữ hét lên: Nguồn:

- Mẹ kiếp chúng mày, chúng mày mau đứng dậy hết cho ông mày, chẳng phải các ngươi ai nấy đều tự kêu mình là anh hùng vô địch sao? Sao đối phó với một tên tiểu gia đinh mà cũng không được? Sự mạnh mẽ của các ngươi đi đâu hết rồi, mẹ kiếp, đứng dậy hết cho ta, tiếp tục đánh hắn cho ta...

- Ai nha, thiếu gia... ta.. lưng của ta bị đánh gẫy rồi... ta không đứng lên được nữa...

- Ta cũng vậy, chân của ta gẫy rồi, sau này phải sống thế nào đây, thiếu gia, ngài nhất định phải nuôi ta... không được bỏ mặc ta không quản à.

- Cánh tay của ta gẫy rồi...

- Ta còn thảm hại hơn, của ta... dưới háng của ta bị Diêm vương kia đá một cước, mẹ kiếp, sau này không thể đến thanh lâu nữa rồi... Thiếu gia, thiếu gia phải tìm cho ta một con vợ...

...

Lý Phách Thiên nghe bọn chúng kêu rên kể khổ, đầu vốn đã đau, lại càng đau đớn hơn, y nổi trận lôi đình đá mấy cái vào đám ăn hại này, quát lên:


- Đám chó má nhà các ngươi, chỉ biết chơi gái đánh bạc, đến lúc vì ta ra tay, đứa nào cũng rên rỉ kêu gào. Đồ vô dụng, mau cút đi cho ta, sau này đừng để ta thấy bọn mày.

Trần Tiểu Cửu thấy Lý Phách Thiên bị đánh, trong lòng không phải nói vui mừng thế nào, hắn cười hì hì nói với Lý Phách Thiên:

- Đồ chó, lần này ngươi phục Cửu gia ra rồi chứ? Nếu như ngươi không phục, đích thân ngươi lĩnh giáo một lần coi.

Bộ dạng Lý Phách Thiên tuy rằng to lớn thô kệch, nhưng sớm đã bị Trần Tiểu Cửu làm cho sợ hãi, nào còn dám dùng sức mạnh với hắn?

Hắn đảo mắt, run rẩy thân mình, vừa nói vừa lui, miệng cọp gan thỏ nói:

- Trần Tiểu Cửu, ngươi chờ đấy, ta nhất định phải... phải cho ngươi biết tay...

Chờ? Hừ... lúc này không đánh, còn chờ đến lúc nào nữa?

Nhưng hắn thật sự lười ra tay, khẽ nhếch miệng, nói với Chu Ngô Năng:


- Đại thiếu gia, huynh vừa rồi bị đánh không hề nhẹ, oan có đầu, nợ có chủ, huynh còn không mau đòi nợ đi, qua lúc này thì không còn cơ hội nữa đâu.

Chu Ngô Năng hai mắt mơ màng, bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, đang trong lúc ngẩn ngơ. Gã hoàn toàn không ngờ mấy ngày nay không gặp thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, thực lực ngày càng mạnh, bản lĩnh ngày càng cao minh.

Nghe thấy Trần Tiểu Cửu giễu cợt, gã vừa rồi mới định thần lại, hừ lạnh một tiếng nói:

- Miếng ngon đưa lên miệng, làm sao có thể không ăn được? Tiểu Cửu, huynh tạm thời nghỉ ngơi, thằng nhãi này, để ta xử lí.

Hắn với thân hình mập mạp dẫn theo Tiểu Lục Tử, giống như bò mẹ dẫn bò con vậy, đi tới đâm mạnh vào Lý Phách Thiên, trong lòng thầm đắc ý, cảm giác đánh đánh rắn giập đầu, thật là thích.

Lý Phách Thiên vừa rồi bị Trần Tiểu Cửu đánh một cước, vốn đã choáng váng đầu óc, cả người không còn sức lực gì. Lại bị thằng nhãi Chu Ngô Năng đâm vào, thân hình cao lớn giống như diều bị đứt dây ngã xuống đất.


- Thôi lão tổ, đánh mạnh vào cho ta. Đánh cho thằng nhãi này răng rơi đầy đất, thiếu gia ta sẽ thưởng lớn...

Chu Ngô Năng tay chống vào eo, đứng một bên cổ vũ nói.

Tiểu Lục Tử vừa rồi bị đánh như chó, suýt chút nữa thì mất mạng, lúc này ra tay, đúng như sói đói bắt mồi, đánh mạnh xuống, không nương tay.

Lúc đầu, Lý Phách Thiên còn giãy dụa kêu rên, về sau lại không thấy âm thanh gì nữa.

Tiểu Lục Tử sợ hãi, kinh hoàng nói:

- Thiếu gia, chẳng lẽ là bị tiểu nhân đánh chết rồi?

- Chết hay lắm.

Mặc dù Chu Ngô Năng ngoài miệng nói có vẻ kiên cường, nhưng trong lòng cũng thấy sợ hãi, gã tiến lên xem hắn còn thở không, không ngờ như không còn, thầm lên không hay rồi, suy nghĩ hồi lâu, lại thử nhịp tim đập của y.

Đột nhiên, gã đạp một cái thật mạnh vào đầu Lý Phách Thiên, tức giận hổn hển nói:

- Mẹ kiếp nhà ngươi, còn dám giả vờ chết...

Cước này hắn dùng lực rất mạnh, Lý Phách Thiên đau đớn kêu lên một tiếng, kêu to lên, cái trò giả chết của y cũng bị Chu Ngô Năng vạch trần...