Tiểu đạo đồng ở trong đêm đen đã động thủ động cước, Trần Tiểu Cửu cũng ở trên giường mây mưa thất thường. Hai người có điều khác nhau chính là, một người thì đang liều mạng, một người lại đang đùa bỡn nữ nhân!
Trần Tiểu Cửu ôm Đông Mai dán trên vòm ngực tráng kiện của mình, phần thân trên của nàng yêu kiều mịn màng, ôm chặt phần da thịt mềm nhẵn của nàng, trong lòng sảng khoái tới rồi cực điểm. Ngay lúc đó tiến vào trong thân thể Đông Mai, một cỗ cảm giác sảng khoái khó tả. Hắn lờ mờ nhận thấy, loại cảm giác sảng khoái này hắn đã từng có trong mộng.
Đông Mai đau đớn nhướn mày, hai cánh tay giống như bạch tuộc gắt gao quấn quanh thân hình to lớn của hắn, không tách ra nữa.
Trần Tiểu Cửu sảng khoái trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy trong đan điền hạt giống kia bắt đầu nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, như được một tia khát vọng tưới vào cọng cỏ nhỏ, tràn đầy sức sống, tràn trề tình cảm mãnh liệt, nó tựa như một hắc động nhỏ, điên cuồng hấp thụ tinh khí trong cơ thể.
Càng khiến Trần Tiểu Cửu kinh hãi không hiểu chính là, hắn cảm thấy tại đây hạt chủng tử điên cuồng hấp thụ tinh khí sạch sẽ, không ngờ bắt đầu từ trong thân thể Đông Mai cuồn cuộn không ngừng chảy ra một cỗ tinh khí cực kỳ hàn lãnh, hạt chủng tử này dẫn đường cho dòng khí lạnh chậm rãi chảy vào trong đan điền, ở trong đan điền một lát, lại dọc theo huyết mạch phân tán tới sau thắt lưng tuyết sơn, khiến cho sau thắt lưng tuyết sơn của hắn đột nhiên tràn ngập băng hàn khí tức.
Trần Tiểu Cửu hoảng sợ vô cùng, loại công phu thần kỳ này, chẳng lẽ chính là tử vi nhất phái thuật trong Phòng sao?
Đông Mai không nhận thấy một chút nguy cơ nào, khuôn mặt xinh đẹp trở nên càng lúc càng hồng, đây là Trần Tiểu Cửu làm cho nàng vui sướng cực độ. Nàng bồng bột cảm thấy ý lạnh như băng của nội tức, lao nhanh mãnh liệt như thủy triều, ngọn sóng sau cao hơn ngọn sóng trước, xuyên qua thân hình Trần Tiểu Cửu, phân tán chảy vào bên trong sau thắt lưng hắn.
Mà lúc này, này hạt chủng tử dường như hết sức vui mừng, phát ra một tiếng cùng loại với thanh âm trầm thấp của Thôi lão tổ:
- Thủy tinh khí, sức mạnh hùng hậu! "
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được thanh âm phát ra từ trong đan điền, thấp giọng líu ríu:
- Thôi lão tổ...
Đông Mai hết sức vui thích, cùng với Trần Tiểu Cửu tùy ý rong ruổi, vong tình mấy lần, cuối cùng thiếp đi. Trần Tiểu Cửu cảm nhận được hạt chủng tử đã lớn mạnh rất nhiều. Nhưng sau khi Đông Mai mê muội, hạt mầm này đã hành quân lặng lẽ, bắt đầu điều dưỡng sinh sôi.
Tất cả chỉ là mới bắt đầu, Hạ Hà nhìn thấy hai người tình ái triền miên, trong cơ thể sớm đã không chịu nổi, sau khi Đông Mai mê man, Hạ Hà cấp bách nhào đến vồ lấy Trần Tiểu Cửu, hai cánh tay trắng nõn mịn màng tựa như bạch tuộc hung hăng cuốn lấy thân thể hắn, nhũ phong run nhè nhẹ, nôn nóng thèm khát chờ đợi Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu cường thương ngang nhiên đứng thẳng, trải qua một trận hương diễm vừa rồi, cổ tà hỏa trong cơ thể vẫn không hề tắt, lại càng trầm trọng thêm lên. Tên đã trên dây, không thể không bắn. Lúc này hắn đã hoàn toàn bất chấp đau đớn, ôm lấy thân thể phong mãn của Hạ Hà, phần eo dùng sức dướn đến, chỉ nghe được Hạ Hà gào thét một tiếng, Trần Tiểu Cửu đã cướp đi phần trinh nguyên của nàng.
Hạt chủng tử nọ vốn đã cờ xếp trống yên nay lại ngửi được khí tức không tầm thường, trong giây lát lại bộc phát ra bản tính điên cuồng. Ngay chỗ giao hòa giữa hai người, tận tình hấp thu tinh khí trong cơ thể Hạ Hà.
Chỉ có điều, tinh khí trong cơ thể Hạ Hà không lạnh giống như Đông Mai! Ngược lại, tinh khí của nàng nóng bỏng như lửa, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, chảy cuồn cuộn ở trong huyết mạch, làm cho ngũ tạng lục phủ hắn như bị thiêu đốt. Cổ tinh khí này tích trữ trong đan điền một lát, rồi chảy về phía thủ thiếu dương tam tiêu kinh.
Lúc này, Thôi lão tổ kia thanh âm trầm thấp lại vang lên ở trong đan điền:
- Là Hỏa tinh khí, Nghe tốt như lang sói!
Hạ Hà ở trong từng đợt sóng triều, thể xác và tinh thần đều cực hạn vui thích, rốt cục không chịu nổi sự thảo phạt của Trần Tiểu Cửu đã mê man thiếp đi.
Thu Hương đã sớm kiềm nén không nổi. Thân hình kiều diễm, mặt đầy thẹn thùng bổ nhào vào bên người Trần Tiểu Cửu. Làn da trắng mịn, mềm mại không gì sánh bằng, mắt đào nồng đậm một phiếm xuân ý.
Trần Tiểu Cửu kinh qua hai vị mỹ nữ duyên dáng, đại lượng tinh khí đã thấm vào, thể lực dồi dào, dĩ nhiên không từ chối, liền bắt đầu một đợt công thành rút trại khác, trong đan điền hạt chủng tử kia lại bắt đầu thức giấc điên cuồng hấp thu. Hắn đã dần dần quen với chủng tử thần kỳ này, một cỗ thanh khí trong trẻo lững lờ mà đến, ở giữa đan điền lưu chuyển một vòng, cuối cùng chảy vào kinh Túc Thái Âm.
Thanh âm Thôi lão lại êm êm bên tai:
- Kim tinh khí, tốc độ của báo! Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Cuối cùng Xuân Vũ hiện ra trước mặt Trần Tiểu Cửu. Trong tứ đại hoa đán, tỳ khí của nàng là lớn nhất, lá gan đương nhiên cũng vậy. Nàng song phong tràn trề xinh đẹp. Nhếch môi cười, khóe mắt nóng bỏng sung mãn quang mang, yểu điệu khéo léo bắt lấy vật dư thừa của Trần Tiểu Cửu, khiêu khích mờ ám, nét cười thản nhiên nói:
- Tiểu Cửu, ta chờ ngươi lâu nhất... ngươi phải thương tiếc ta!
Lời này giống như xuân dược kích thích, Trần Tiểu Cửu liền vồ đến bắt lấy đôi môi anh đào của nàng mà hôn ngấu nghiến điên cuồng, dùng thân thể tách cặp đùi thon dài ra**, Xuân Vũ rên rỉ ý loạn tình mê, Trần Tiểu Cửu đã xâm phạm thân thể mềm mại của nàng.
Trần Tiểu Cửu làm đã được lâu, ngựa quen đường cũ, nhanh chóng đưa nàng đến đỉnh tình cao vút. Ham muốn khiến khoái ý lan tràn tới mỗi một bộ phận mềm mại trên thân thể nàng. Xuân Vũ gần như mê loạn bắt lấy vai lưng Trần Tiểu Cửu, mười ngón tay ngọc co quắp như trảo bám chặt cơ thể to lớn của hắn, cặp đùi thon dài duyên dáng kẹp chặt hai chân hắn. Một cổ tinh khí thản nhiên, dịu dàng như hồng thủy tiết ra, thẳng tắp nhảy vào trong đan điền Trần Tiểu Cửu, dừng lại một hồi, lại nhằm phía tứ mục bạch âm kinh mà hướng đến.
Dưới màn tấn công cuồng bạo của Trần Tiểu Cửu, Xuân Vũ mặt hoa tú lệ che kín một tầng thẹn thùng đỏ ửng, yêu thương vô ngần. Nàng vốn đã đỏ hồng như lửa, nay lại càng đỏ thêm, thân thể mềm mại của nàng cực độ vui thích run rẩy, Trần Tiểu Cửu tình cảm mãnh liệt rốt cục cũng đến thời điểm cuối cùng, hắn ngâm nga một tiếng, hết thảy tình yêu đều tận tình phóng ra, trút vào cơ thể Xuân Vũ.
Xuân Vũ trong cao vút hưng phấn mà mê muội thiếp đi, tứ nữ xa luân. Đại chiến như vậy dừng một lúc. Trần Tiểu Cửu nhoài trên người Xuân Vũ hả mồm mà thở hổn hển, thanh âm Thôi lão tổ lại ở trong cơ thể mơ hồ truyền đến:
- Mộc chi tinh khí, mắt như chim ưng!! "
Trần Tiểu Cửu thở dốc một hồi trong đầu đột nhiên nhớ tới Thôi lão tổ đã từng nói, chỉ cần tu luyện tốt thuật trong phòng sẽ có được nhãn lực của ưng, thính lực của sói, tốc độ của báo,ỏsức mạnh của hổ! Mà chính mình vừa rồi đã trải qua hết thảy, chính thị Thôi lão tổ đã cấp cho chủng tử, cũng nhắc nhở sau khi hoàn thành .
Hắn hấp thụ không ít nội lực của tứ nữ, tinh lực tràn đầy nên tỉnh lại trước hết. Ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên giường tứ nữ dáng người xinh đẹp, ngọc thể dọc ngang, đều không có một chút che dấu. Các nàng da thịt đều trắng nõn mịn màng thật là kích thích hai tròng mắt hắn! Lúc này, trong lòng hắn vừa tự hào liên chiến cùng tứ nữ, cũng có một loại xấu hổ đã thừa gió bẻ măng, nghĩ đến toàn bộ đành để sau này hẳn hay.
Hắn rút hai chân mình ra có chút tê tê. Đem chân ở dưới thân Xuân Vũ rút ra, mượn cơ hội dùng sức hướng về phía trước nhảy bật ra, không nghĩ tới thân thể nhẹ nhàng như yến, đầu không hiểu ra sao cả đã bị đánh vào giá gỗ phía trên. Lúc này hắn mới tỉnh ngộ lại, xoa đầu có chút đau đớn lẩm bẩm: " Ta... Sẽ biết võ công ? "