Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 223: Nghịch tử




Trần Tiểu Cửu thấy bọ dạng đáng thương của tiểu thư đồng, vừa rồi nàng cũng vừa trải qua một sự đau khổ nhất định, trong lòng có chút trầm mặc. Hắn đứng cách hàng rào cố gắng không để lo lắng nữa, trên mặt nở ra nụ cười hiền hòa hỏi:

- Tiểu muội muội, đã tốt hơn tý nào chưa?

Tiểu thư đồng thấy Trần Tiểu Cửu sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên không đi tìm Thôi Châu Bình để báo thù mà vội vàng quan tâm hỏi han tình hình bệnh tình của bản thân, nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng mỉm cười, đôi mắt trong suốt đầy thuần khiết nói:

- Đại ca ca, vừa nãy ta sợ quá đi, rất lo cho huynh, nếu huynh có mệnh hệ gì thì ta lại thiếu một đại ca ca yêu ta và thương ta nhất rồi...

Lời nói này như mộng như ảo, trên mặt hắn hiện vẻ rất nhu tình, nhẹ nhàng an ủi nói:

- Đại ca ca vẫn chưa tìm được thuốc tốt để chữa bệnh cho nàng, thì làm sao có thể bất trắc được chứ? Nàng quan tâm tới đại ca ca như vậy, trong lòng đại ca ca vô cùng vui mừng và ấm áp!

Trần Tiểu Cửu biểu lộ chân tình như chỗ không người vậy, khiến đám tài tử cảm thấy ghen tị, các giai nhân thì mặt đỏ ửng lên. Tiểu thư đồng thấy những ánh mắt nhìn về phía mình, liền cúi rạp đầu xuống, vẻ xấu hổ nói:

- Đại ca ca, huynh... huynh đừng nói nữa, ở đây nhiều người như vậy, đều... đều đang nhìn về chúng ta kìa!

Giọng nói càng nói càng nhỏ, dường như không thể nghe rõ được.

Lúc này Trần Tiểu Cửu mới chú ý tới những ánh mắt đầy xuân ý lướt qua hắn và tiểu thư đồng, vẻ mặt dường như rất bừng tỉnh, hắn cảm thấy vô cùng buồn cười, ta tán gái chút, các ngươi làm cái gì mà ghê vậy?

Trần Tiểu Cửu trở về phòng chính, liền thấy Thôi Châu Bình cũng đã đứng dậy rồi, máu me đầy mặt, tóc tai rũ rượi, nét mặt khủng bố đầy điên cuồng, nhìn bộ dạng này chẳng khác gì những oan hoàn dã quỷ từ phần mộ đứng dậy vậy, hắn chỉ vào mặt Trần Tiểu Cửu, ngẩn ngơ nói:

- Ngươi... cái tên pha ngựa nhà ngươi, không ngờ lại hãm hại ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!

Lúc nói xong, phát hiện trong miệng hắn đều máu tươi, hai chiếc răng cửa vừa nãy hôn nền nhà cũng đã rụng xuống, nói năng có chút hàm hồ.

Trần Tiểu Cửu thấy hắn đáng thương vậy, nể mặt từ phụ hắn Thôi Viễn Sơn là một đại nho, nên cũng không làm khó hắn, chỉ buồn bã mà lắc đầu thôi.

Thôi Châu Bình làm bộ định xông lên, Thôi Viễn Sơn tức giận mặt mày xanh mét lại, toàn thân run lên, lôi hắn lại, rồi tát cho hắn một cú tát nhớ đời.

- Ông dám đánh tôi sao?

Thôi Châu Bình không ngờ được rằng trong lúc Thôi Viễn Sơn vô cùng tức giận đã ra ta giao huấn hắn.

- Nghịch tử, vẫn còn không biết hối cải sao? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà dám hành hung giết người sao? Lẽ nào ngươi muốn làm mất mắt mười đời của Thôi gia sao?

Thôi Viễn Sơn tức giận nói, trong lời nói đầy vẻ bị thương và ai oán.

- Ông dám đánh tôi sao? Ta sẽ cho ông chết!



Thôi Châu Bình cũng đã quá điên cuồng rồi, giơ nắm đấm lao tới đánh Thôi Viễn Sơn.

Mọi người không thể ngờ được rằng Thôi Châu Bình lại dùng vũ lực với cha mình, thầm nghĩ rằng, Thôi gia phồn hoa bao năm, thơ lễ gia truyền, bao nhiêu đời rất thanh minh, e rằng bị Thôi Châu Bình hủy hoại hết rồi.

Thôi Viễn Sơn trợn trừng mắt lên, không thể ngờ được rằng đứa con yêu quý của hắn lại giơ nắm đấm lên đánh hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng.

Làm sao Trần Tiểu Cửu lại để cho Thôi Châu Bình giương oai như vậy chứ? Hắn tung chân lên lao nhanh về phía Thôi Châu Bình, vừa nhanh vừa chuẩn xác, tiểu đạo đồng thì đứng một bên cười hi hí quan sát..

- Giết người rồi... giết người rồi!

Thôi Châu Bình đau đớn kêu lên, rồi lại lăn đùng xuống đất, hai tay ôm chặt đũng quần, mồ hôi toát ra đầm đìa, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng xuống, khóc than thảm thiết.


Trần Tiểu Cửu tung cú đá hung hăng xuống, sự bực tức trong lòng cung vơi đi một nửa, thấy Thôi Châu Bình đang lăn lộn dưới đất, vẻ mặt đầy khinh thường nói:

- Thân là con cháu, phải có trách nhiệm hiếu nghĩa bề trên, Thôi đại gia sinh ngươi, nuôi ngươi, dạy dỗ ngươi, lẽ nào nhận được sự báo đáp là thế này sao? Như vậy ngươi có đáng là con người nữa không? Ta khinh...

Thôi Châu Bình vẫn điên cuồng lăn lộn dưới đất, nói ra những văng tục chửi bậy rất khó nghe, đám tài tử nghe xong đầu lắc đầu ngao ngán.

Thôi Viễn Sơn tuổi già sức yếu, lưng cũng đã hơi còng xuống rồi, vẻ cô đơn thất vọng không nói lên lời, những vết nhăn trên mặt cũng càng lộ rõ lên.

- Gia môn bất hạnh! Sao ta lại sinh ra một đứa nghịc tử như vậy chứ? Mau lôi hắn ra ngoài, nhốt vào chuồng ngựa, sau đó từ đường luận tội, sẽ xử trí đích đáng tên súc sinh này!

Lão giơ tay lên, sai tùy tùng lôi tên Thôi Châu Bình ra ngoài.

Lão thở dài một tiếng, lắc đầu hướng về đám tài tử hành lễ nói:

- Thôi mỗ ta, cả đời đoan trang chính trực, không ngờ về già lại gặp phải nỗi nhục này!

- Thôi đại gia, sức khỏe là quan trọng hơn cả, không nên quá bi thương, sau này giáo huấn sau là được rồi!

Trần Tiểu Cửu an ủi nói.

- Thôi bỏ đi! không cần nhắc tới nó nữa.

Lão lại thở dài một tiếng, lấy lại tinh thần nói:

- Hôm nay là tế tự đại điển của Trích Tinh Lâu, không nên để tên súc sinh đó làm ảnh hưởng tới tâm trạng của chư vị tài từ, đúng không?


Lão nhìn thời khắc, rồi cố mỉm cười, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Trần công tử, các ngươi bị tên súc sinh này làm ảnh hưởng rồi, ta sẽ cho công tử thêm nửa canh giờ nữa, ngươi cảm thấy hài lòng chứ?

Đám tài tử đều gật gật đầu, cảm thấy như vậy là công bằng nhất!

Trần Tiểu Cửu nhìn ra cảnh trí ngoài cửa sổ, mỉm cười nói:

- Ý tốt của Thôi đại gia, Tiểu Cửu xin lĩnh nhận, chúng ta nên tận dụng thời gian vượt qua cửa ải này đi!

Thôi Viễn Sơn vô cùng kinh ngạc, nhìn Trần Tiểu Cửu từ trên xuống dưới, đột nhiên cười lớn nói:

- Lẽ nào công tử đã tìm được cách phá giải thế cờ này rồi? Kỳ diệu như vậy sao? Nghịch tử của ta không đảm nhiện được thì để Thôi mẫu ta thủ ải này vậy!

Lão giơ tay ngăn lại, trịnh trọng nói:

- Trần công tử, mời ngồi!

Rồi sai hai tên gia đinh mang một bàn cờ cực lớn ra, để mọi người nhìn cho rõ ràng.

Đám học tử thấy lời nói của Trần Tiểu Cửu không giống như nói đùa, trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc, trong số bọn họ cũng có người là cao thủ cờ tướng, với nối suy diễn của bọn họ mà phá giải thế cờ này, tính đi tính lại, trong đầu cứ lẫn lộn hết cả, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể nào tính ra được nước đi hay, lẽ nào tài nghệ đánh cờ của Trần Tiểu Cửu lại cơ hơn bọn họ nhiều như vậy sao, không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này có thể phá giải được.

Trần Tiểu Cửu uống một ngụm trà, bộ dạng rất tự tin, trước kia hắn cũng đã nghiên cứu thế cờ này rồi, vừa nãy, hắn cố gắng dùng hết những tính toán hết những ngộ tính của mình để biến hóa những thế cờ này, thế cờ này có thể giành thắng lợi được hay không là xem công lực của hắn và lão tổ tông Thôi gia ai thâm hậu hơn.


Hắn lại đứng dậy, thong thả đi vào bước, ngâm nga nói: Nguồn truyện: doctruyen.me

Nhân hữu tinh du nghệ

Dư thường quan dịch kỳ

Toán dư tri tạo hóa

Trứ ngoại kiến kỷ vi.

Mọi người cũng cảm nhận được ý cảnh trong những câu thơ đó, đều vỗ tay tán thưởng.

Trần Tiểu Cửu lại nói:


- Thế cờ Thất tinh tụ hội rất đẹp và rất cẩn trọng, lấy bảy quân cờ của song phương để đặt tên, phương pháp rất sâu sắc huyền bí, biến hóa khó lường, là một cách vận dụng đại chiến giữa xe và tốt để tạo ra thế cờ này!

- Tiểu Cửu bất tài, xin được đi trước!

- Lên pháo!

Trần Tiểu Cửu cao giọng nói.

- Lên tốt!

Thôi Viễn Sơn nhớ như in những nước đi mà lão tổ tông đã viết ra, vẻ rất tự tin mà ứng phó.

...

...

...

Hai người, một tiến một theo, cứ thế mà chiến đấu.

Các vị tài tử nín thở ngưng thần, ánh mắt luôn chằm chằm nhìn lên bàn cờ, trong đầu thấy những nước đi của hai người này không theo những lối đi thông thường, bọn họ đều nhíu mày lại, rồi lại lắc đầu than thở. nhưng một ý tưởng lại lóe lên, sau một hồi xem không hiểu gì, không kìm nổi vỗ tay tán dương, vô cùng khâm phục. Bọn họ không thể ngờ được rằng, ở thế giới này lại có người khéo léo sắp xếp thế cờ tuyệt vời như vậy.

Cùng với những nước đi của Trần Tiểu Cửu và Thôi Viễn Sơn, lựa chọn những nước đi nàng càng hẹp lại, mỗi nước đi, đều được suy nghĩ và suy diễn rất chặt chẽ.

Trong lòng Thôi Viễn Sơn thấy kinh hãi, trước khi lão tổ tông dạy lão cách phá giải này, với trình độ cờ của lão, suy tâm khổ tứ hơn mười ngày cũng không tìm được cách phá giải, nên cũng có thể nói thế cờ Thất tinh tụ hội này phải nói là vô cùng vi diệu. Mà hiện tại, đối với những cạm bẫy liên hoàn của lão tổ tông, thế mà Trần Tiểu Cửu không ngờ có thể giải được những nguy hiểm đó, ngộ tính và thiên phú quả là hơn người.

- Lẽ nào nhất định phải ép ta dùng chiêu cuối cùng của lão tổ tông sao?

Trong lòng Thôi Viễn Sơn do dự, suy trước tính sau, rồi đưa ra quyết định.

Trần Tiểu Cửu cũng đã nghiên cứu rất kỹ thế cờ Thất tinh tụ hội này rồi, nên những nước đi đều được tính toán rất kỹ lưỡng, lỗi suy nghĩ của lão tổ tông Thôi gia và lối suy nghĩ của hắn không có gì khác biệt cả, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, nếu cứ theo thế này mà tiếp diễn, thì hai bên sẽ hòa mà thôi!

Đang trong lúc suy nghĩ đắc ý vậy, bỗng thấy Thôi Viễn Sơn đi một nước cờ rất khác lạ, nhìn xuống thì thấy tốt đã vào thế nguy hiểm. Đám tài tử không thể hiểu chuyện gì, đều tụ lại nghị luận sôi nổi, thầm trách Thôi Viễn Sơn hồ đồ, làm sao mà đi nước cờ dỡ như vậy chứ?

Trần Tiểu Cửu thấy nước đi này, ngẫm nghĩ rất lâu, nhíu mày lại, suy trước tính sau, vẫn chưa có cách nào phá được.