Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 217: Thủ túc tình thâm




Trần Tiểu Cửu nghe được Thôi Viễn Sơn nói ra lời ấy, trong lòng kinh hoàng, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ sự tình hắn cùng đám người kia mưu đồ bí mật đã bị bại lộ? Hắn ổn định tâm thần, vội thề thốt phủ nhận nói:

- Thôi đại gia, ngài vừa nói gì vậy? Lệnh công tử là bậc cử nhân, tài trí hơn người, ta chỉ là cực kỳ hâm mộ, như thế nào lại làm khó công tử đâu?

- Còn nữa, ta chỉ là một tên chăn ngựa, bằng vào năng lực của ta, chỉ có thể là lệnh công tử làm ta có xử thôi, ta làm sao có năng lực làm khó dễ lệnh công tử đâu? Thôi đại gia ngài quá lo lắng rồi!

Trần Tiểu Cửu thử thăm dò nói.

Thôi Viễn Sơn khoát tay chặn lại, vẻ mặt tiếc nuối nói:

- Công tử không cần khiêm tốn, bản lĩnh của ngươi, vừa rồi ta đã được chứng kiến, khoáng cổ tuyệt kim, không cần phải nói!

Thôi Viễn Sơn nhấp nháy mắt, vẻ mặt thâm ý nói:

- Hơn nữa… ta cũng với Khổng Nghi Tần là bạn tốt, về sự tích anh dũng của ngươi, ta còn được nghe kể!

Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên, Thôi lão đầu này, là ngươi chế giễu ta hay là khen ta? Ta tuy khéo giảo biện, sự tích tán gái sao có thể xưng là anh dũng? Tuy nhiên Thôi lão đầu này sau một hồi công phu, không ngờ lại đem Khổng lão ca nói tốt hai lần, đến tột cùng là có ý gì? Lão cùng với Khổng lão ca có quen biết, nhưng cũng là có tình lý bên trong, một là đại nho thời nay, một là tài tử tài hoa, quen biết hiểu nhau, cũng là một đoạn giai thoại. Nghĩ đến điểm này, bỗng nhiên tỉnh ngộ, Thôi lão đầu này với ta không quen và vân vân, hóa ra là gạt ta, lão nhân này thực không đơn giản nha!

Thôi Viễn Sơn trầm ngâm nửa ngày, lại nói:

- Sự việc giữa ngươi và khuyển tử Thôi Châu Bình ở Cẩm Tú đình ta đã biết được toàn bộ, hừ…, Thôi Tư Quý mắt chó nhìn người, tất cả đều là vì nó đắc tội với công tử, mong rằng công tử không để ý!

Trần Tiểu Cửu vừa muốn nói chuyện, lão lại vung tay lên ngơ ngác nói:

- Còn có tên Thạch công tử Thạch Trù, âm hiểm giả dối đầy mình, tuy rằng đa tài, ta lại vô cùng không thích khuyển tử qua lại cùng gã, trong sự kiện Cẩm Tú đình, gã cũng không có ý tốt, đổ dầu vào lửa, lòng ta tự biết rõ ràng, không cần phải nói!

Trần Tiểu Cửu trong lòng cười thầm. Thôi Viễn Sơn giảo hoạt, lão đem chuyện đáng ghê tởm của Thôi Châu Bình nói cho không còn gì, lại đem trách nhiệm và sai lầm toàn bộ quy lên người Thôi Tư Quý và Thạch Trù, cử chỉ tránh nặng tìm nhẹ này, thật sự là rất cao minh! Trần Tiểu Cửu vừa nghĩ liền hiểu rõ!

Hắn nghe lời ấy, lại không bắt được nhịp của Thôi Viễn Sơn, lập tức thuận đà nói:

- Nếu Thôi đại gia đã biết việc này, ta cũng không giấu diếm, giữa ta với lệnh công tử cũng không thoải mái, làm ta tiếc nuối sâu sắc. Thôi đai gia nói rất đúng , nếu không phải hai người Thôi Tư Quý và Thạch Trù cố ý làm khó dễ, làm sao ta với lệnh công tử tâm sinh hiềm khích?

Trong lúc hắn nói, nghiến răng nghiến lợi, dường như đem Thôi Tư Quý và Thạch Trù giày vò đến chết!



Thôi Viễn Sơn vừa nghe Trần Tiểu Cửu nói thế, cảm thấy rất là cao hứng, vội vỗ tay nói:

- Trần công tử, ngươi quả nhiên là hiểu rõ đại nghĩa, long phượng trong người, Khổng lão ca nhiều lần nói với ta về ngươi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên gặp mặt còn hơn nghe tiếng, khí độ bất phàm a!

- Thôi đại gia không chỉ có phúc hiểu về thi thư, công phu miệng lưỡi cũng nổi tiếng! Tiểu Cửu thụ giáo!

Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu cực kỳ hâm mộ, trong lòng thầm nghĩ Thôi Viễn Sơn là một thế hệ đại nho, lại nịnh bợ chính mình, nguyên nhân trong đó, thật là quái dị.

Thôi Viễn Sơn xoa tay, lại ngượng ngùng nói:


- Trần công tử thủ đoạn cao minh, không thể nghi ngờ, trong lòng Thôi mỗ biết rõ ràng, rất khâm phục!

Chỉ có điều… Chỉ có điều giữa công tử và khuyển tử… Hiểu lầm này…

Thôi Viễn Sơn nói đến chỗ này có chút khó xử, lão nhìn thoáng qua vẻ mặt tà ác của Trần Tiểu Cửu, lại thở dài một tiếng, hạ quyết định quyết tâm nói:

- Khuyển tử Thôi Châu Bình, là đứa con duy nhất của ta, đích thật là bị dạy hỏng rồi, làm việc buông thả, thanh danh không tốt, nhất là năm trước trong kỳ thi Cử tử, càng không coi ai ra gì, cũng bởi vậy tạo thành không ít đại họa. Ta tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể giải quyết hậu quả sau đó cho nó, thật sự là thẹn với liệt tổ liệt tông Thôi gia!

Nói đến chỗ này, hai mắt như ngấn lệ chảy ra, cô đơn không nói nên lời.

Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói:

- Thôi đại gia nói đùa, lệnh công tử làm sao giống như ngươi nói? Còn nữa, tuy rằng lệnh công tử ngẫu nhiên gặp nhiều rắc rối, có phụ thân như ngài ra mặt giải quyết, tự nhiên không có vấn đề gì lớn, Thôi đại gia buồn lo vô cớ, không đáng để lo nghĩ!

Thôi Viễn Sơn nghe được lời ấy, bộ ngực ưỡn lên, có chút tự tin nói:

- Trước đây nó rước lấy những rắc rối đó, ta tự nhiên có thể lo hết sức chu toàn, cho dù là chọc vào Tôn Kiến, ta cũng không sợ hãi lắm!

- Lời nói của Thôi đại gia, Tiểu Cửu khâm phục!

Trần Tiểu Cửu thuận miệng tán thưởng nói.


Hàm ý của Thôi Viễn Sơn đột nhiên lại chuyển, hai mắt nghiêm nghị, nhìn thẳng Trần Tiểu Cửu, không có chút nào che giấu nói:

- Chỉ có điều công tử ra tay không tầm thường, thủ đoạn linh hoạt, sắc bén, khuyển tử đắc tội với ngươi, thật sự làm tâm thần ta không yên, thấp thỏm lo âu!

Trần Tiểu Cửu nghe được bật cười, vẻ mặt giảo hoạt nói:

- Thôi đại gia nói ta giỏi về đùa giỡn có chút âm mưu quỷ kế, vả lại thủ đoạn độc ác, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng rất tốt, ta lại không nghĩ thế là vô sỉ , ngược lại nghĩ là quang vinh, ngài không cần e dè!

- Công tử thật sự là người tốt! Một khi đã như vậy, ta liền không vòng vo!

Thôi Viễn Sơn buồn bã nói:

- Khuyển tử tuy rằng không tốt, nhưng cũng là một kẻ không có tâm cơ, đắc tội một số nhân vật lợi hại, nó lại còn đắc chí, có chút nào tự biết, kẻ ngốc nhất trong thiên hạ cũng chỉ thế này thôi, thật là làm lão phu đau lòng!

Lão ta nhắm nghiền hai mắt, lắc đầu cảm thán, cái trán đầy nếp nhăn nói lên rằng hắn đã già nua, mái tóc hoa râm hiển lộ lão đã quá mệt mỏi.

Trong tâm Trần Tiểu Cửu không đành lòng, bình tĩnh xem xét, Thôi đại gia thật sự có phong cách quý phái, khí độ loại này lại nhìn xa hiểu rộng, có thể nói là nhân vật đại tông sư, so với bụng dạ hẹp hòi, tự cho là đúng của Hàn Mặc Tuân đúng là hơn gấp trăm lần.

Thôi Viễn Sơn trầm ngâm nửa ngày, lại mất hết hào hứng nói:


- Đáng thương nhất trong thiên hạ là lòng của cha mẹ, bất kể đứa con làm chuyện xấu, cũng phải giải quyết mối họa cho nó!

Lão đột nhiên nắm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, run rẩy nói:

- Thôi mỗ ta cả đời không thẹn với người, chưa hề ngang ngược như Lý gia và Thạch gia, chỉ cầu ngươi không tranh chấp với khuyển tử , nếu là khuyển tử đắc tội ngươi, ngươi hãy nói cho ta biết, ta tự nhiên sẽ dạy bảo nó!

Trần Tiểu Cửu cảm nhận được cánh tay Thôi Viễn Sơn truyền đến độ ấm và run rẩy, trong lòng có chút cảm động, có phụ thân như thế, Thôi Châu Bình thật là may mắn, hắn kính nể hẳn lên, cung kính chắp tay nói:

- Thôi đại gia thủ túc tình thâm, Tiểu Cửu đã cảm nhận được rồi!

- Thôi đại gia, ta với Thôi công tử đúng là có chút hiểu lầm, nếu những lời ngài nói vừa rồi, chân thành đối xử với ta, ta tự nhiên sẽ không giở thủ đoạn tiếp tục đùa giỡn lệnh công tử. Đợi Trích Tinh lâu hiến tế đại điển qua đi, sẽ cùng ngài cẩn thận nói chuyện, ngài xem thế nào?


Trần Tiểu Cửu hạ quyết định quyết tâm nói.

- Như thế rất tốt!

Sắc mặt Thôi Viễn Sơn hiện lên vẻ vui mừng, lại do dự nói:

- Cửa ải thứ ba là do khuyển tử thủ quan, ngươi xem…

Trần Tiểu Cửu vung cánh tay lên, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Thôi đại gia yên tâm, ta nói chuyện giữ lời, tự nhiên lễ nhượng cung khiên, sẽ không giống như tên vô lại Tôn Kiến.

Khuôn mặt Thôi Viễn Sơn hiện lên vẻ vui mừng, hung hăng nắm cánh tay hắn một cái, bày tỏ ý cảm kích.

Ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang đến trước sân khấu, hô dài nói:

-Cửa thứ hai chỉ có hai vị tài tử phá quan thành công, chỉ là một vị tài tử vì bị bệnh nặng, hiện tại chỉ có Trần công tử một người xông đệ tam quan!

Thôi Viễn Sơn tiếp đón bên người Trần Tiểu Cửu, chỉ nghe được một trận rung động, tấm ván gỗ từ từ bay lên, hai người bay lên trời, chậm rãi hướng tới tầng thứ ba!

Phần lớn tài tử giai nhân bên kia hàng rào không có loại đãi ngộ này, đềuchen chúc đi cầu thang lên lầu ba, tranh nhau đi trước, muốn đoạt vị trí tốt. Viên Tử Trình không có vội vàng như vậy, chỉ khẽ vuốt thân mình tiểu thư đồng, dùng lực một chút, hai người đều bay lên trời, Viên Tử Trình bắt lấy tay vịn cầu thang, nhanh chân đến trước, liền là người đầu tiên bước lên.. Thần thái gã lạnh lùng băng hàn, mọi người đều bị gã bỏ rơi khá xa, bởi vì vậy tiểu thư đồng có thể xem xét nhất cử nhất động của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt mọi người tức giận, nhưng không dám nói gì.

Trần Tiểu Cửu chậm rãi bay lên phía trên lầu ba, mắt nhìn bốn phía, mùi hương của của mực và sách tràn ra một mảnh, cả cái bàn trà cũng lộ ra vẻ trang nhã rất khác biệt, mang ý vị cổ kính, vách tường màu vàng sắp xếp chằng chịt mấy phúc cổ phổ, chữ viết cổ xưa, niên đại đã lâu, làm cho phòng sách có thêm một cỗ khí vận.

Nhìn về phía sau, một bàn cờ dài rộng đạt tới năm thước được cố định chặt chẽ ở trên cái bình phong xanh biếc, cẩn thận nhìn một cái, bàn cờ tối đen, quân cờ màu da cam, vì đen trắng đan xen làm bàn cờ tăng thêm vài phần quý khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me

Hắn mỉm cười, tiếp tục cẩn thận quan sát sơ lược phương hướng quân cờ, đúng là gặp phải thế cục đệ nhất giang hồ tứ đại danh " Thất Tinh tụ hội" trong sách dạy đánh cờ. Ánh mắt hắn nghiêm nghị, mày nhăn lại, như lâm đại địch.